Hai đứa trẻ đang gặp nguy?

Vừa nghe nhiệm vụ này, trái tim Chu Tú Tú lập tức đập nhanh.

"Tú Tú, con cầm tiền thì đừng tiêu bậy, dù sao tương lai con cũng phải tái giá, đến lúc đó mà không có chút của hồi môn, không biết sẽ bị người ta đâm chọc cột sống như thế nào đâu." Miêu Lan Hương vừa nói vừa đi ra từ trong phòng, nhét vào tay Chu Tú Tú một phong bì lớn.

Chu Tú Tú vội vàng đi, còn chưa kịp đếm tiền, vừa chào hỏi xong đã rời đi trước.

Nhưng mỗi người chỉ có một đôi chân, có thể đi nhanh đến đâu? Cô mệt đến thở dốc, chỉ mong tố chất thân thể của nguyên chủ tốt hơn một chút.

"Chị dâu." Cũng không biết đi được bao lâu, chợt có một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Một cô gái nhỏ buộc bím tóc đi tới trước mặt cô, ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, rất có phong thái của người có tri thức.

Chu Tú Tú nhìn kỹ, thấy trên người cô ấy mặc trang phục học sinh, trên tay còn ôm sách vở, ánh mắt nhìn về phía mình không lạnh không nóng, nhưng cũng không có địch ý.

Đây có lẽ là em chồng út của nguyên chủ.

Chu Tú Tú gật đầu: "Bé út tan học rồi à?”

Bùi Tiểu Thu nhíu mày, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, chỉ có người không có văn hóa mới nói như vậy.



Chu Tú Tú vừa mới xuyên qua, tạm thời chỉ coi hai đứa nhỏ là trách nhiệm của mình, không có ý định giúp nguyên chủ xử lý tốt quan hệ giữa chị dâu em chồng.

Thấy em chồng này không có thiện cảm với nguyên chủ, cô cũng lười nói nhiều, hai người song song đi về nhà.

Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Tiểu Thu hỏi: "Chị dâu, chị tính khi nào mới đi làm?”

Chu Tú Tú nghi ngờ quay đầu lại: "Hm?”

Bùi Tiểu Thu bình tĩnh nhìn Chu Tú Tú.

Ngũ quan của Chu Tú Tú như từ trong tranh bước ra, vô cùng tinh xảo, người lớn nói cô có một đôi mắt quyến rũ, mỗi lần nhướng mắt nhìn người đều như mang theo móc câu, nhưng Bùi Tiểu Thu lại cảm thấy, chị dâu thật sự rất đẹp.

Nhưng mà đẹp thì có ích lợi gì?

Bình thường đối xử không tốt với hai đứa trẻ, hơn nữa tin anh trai chết truyền đến chưa được bao lâu, cô đã muốn tái giá, chỉ riêng hai điểm này cũng đã khiến Bùi Tiểu Thu chính trực không có thiện cảm với cô.

Bùi Tiểu Thu khôi phục lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Chị dâu, anh trai em mất được mấy ngày, đại đội cảm thông với tâm trạng của chị, mới đồng ý cho chị không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng em thấy tinh thần của chị tốt hơn nhiều rồi mà, không nên trốn tránh công việc nữa. Nếu không thì không chỉ các thành viên khác có ý kiến, mà cũng làm lạnh lòng đại đội trưởng.”

Chu Tú Tú hiểu rõ, cô còn đang cảm thấy kỳ lạ, sao chỉ có mình cô là không cần đi làm.



"Còn nữa——" Bùi Tiểu Thu biết nguyên chủ muốn trốn tránh nên muốn khuyên bảo một chút, nhưng cô ấy mới nói được một nửa đã bị Chu Tú Tú cắt ngang.

"Đúng vậy, một vị danh nhân đã từng nói, 'Kiến thức là từ lao động khắc khổ đạt được, bất kỳ thành tựu nào cũng là thành quả của lao động khắc khổ', sáng sớm ngày mai chị sẽ đi làm, tranh thủ để không kéo chân sau của đông đảo đồng chí lao động!” Chu Tú Tú nâng cái cằm xinh đẹp lên, chém đinh chặt sắt, giọng điệu kia như thể muốn chắc chắn bao nhiêu thì có chắc chắn bấy nhiêu.

Nói xong, cô không tán dóc với Bùi Tiểu Thu nữa, hai đứa trẻ còn đang chờ cô, chậm trễ thời gian ở chỗ này, cũng không biết bọn trẻ phải chịu bao nhiêu uất ức rồi.

Chu Tú Tú cất bước chân, đi rất nhanh, bóng lưng vô cùng tiêu sái, nào còn kiểu làm ra vẻ mạnh mẽ như ngày thường?

Bùi Tiểu Thu ngây ngốc nhìn bóng lưng cô, nhất thời không rõ tại sao lại như vậy, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Đợi sau khi khôi phục lại tinh thần, mới đuổi theo bước chân của cô, muốn biết cô có âm mưu gì.

Tiềm năng của con người là vô hạn, Chu Tú Tú dùng tốc độ nhanh nhất đi tới cửa nhà.

Ở xa xa, cô chợt nghe thấy tiếng Bùi Nhị Xuân chửi rủa từ trong nhà truyền ra.

“Hai đứa vô liêm sỉ không biết xấu hổ này, vậy mà còn biết trộm đồ?”

“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì cũng chỉ biết đục lỗ, nói hai đứa chúng mày đấy! Mẹ thì không biết xấu hổ, hai đứa con cũng trộm cắp, khốn khiếp!”

"Có nhận sai không? Còn không nhận nữa là tao đánh đấy!”

Giọng Bùi Nhị Xuân vô cùng lớn, nhà cách vách cũng có thể nghe thấy động tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương