Thập Niên 70 Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 1: Hệ Thống Mỹ Thực Chữa Trị Lên Sàn 1

Bên trong căn nhà ngói cuối thôn thôn Thứu Sơn, truyền tới giọng nói oang oang tràn đầy căm phẫn của bà lão.

"Sau này làm việc phải nhanh nhẹn, mẹ bọn mày không phải là một món đồ, phía trước nắp quan tài của cha bọn mày vẫn chưa đậy kín, sau này nó lại phải xuất giá. Cũng thật không sợ người trong thôn nói lời ong tiếng ve, phi!"

Người nói chuyện chính là chủ nhà của cái nhà này, tên Trương Liên Hoa.

Trương Liên Hoa vừa mắng vừa phun một ngụm nước bọt trên đất, ánh mắt chợt lạnh, đôi mắt hí nhìn vô cùng hung ác sắc bén, hai vùng xương gò má trên gương mặt làm cho người khác phải hoảng sợ.

Một vài đứa con nít nghe lời bà nội, thân thể co rúm lại.

Bé gái mếu miệng, đôi mắt to long lanh đầy sợ sệt, lập tức khóc thành tiếng, bị đứa bé trai kéo về sau.

"Bà nội, chúng con đều sẽ ngoan." Cậu nhóc cúi đầu nhỏ giọng vừa nói vừa siết thật chặt quả đấm nhỏ.

Lúc này Trương Liên Hoa mới hừ lạnh một tiếng, coi như đáp lại.

. . .

Thời tiết đang giữa tháng sáu, chính là thời điểm nóng bức nhất.

Mặt trời nướng cả người muốn bốc hơi, Chu Tú Tú mê man, muốn đưa tay vào trong túi xách rút dù ra che nắng nhưng không sờ thấy túi mà tay lại sờ trúng vải vụn thô ráp trên người mình.

Cô hơi ngẩn ra, thần sắc hoảng hốt.

"Mẹ cô là lo lắng, mới cho cô lấy chồng lần nữa. Vừa mới gả đi không mấy năm, chồng cũng không còn, hai đứa con ngay cả lời nói cũng nói không lưu loát, nếu mà nuôi lớn chúng nó thì cô chỉ còn được nửa cái mạng!"

"Nhưng mà số cô không tính là không tốt, ông trời cho cô một gương mặt xinh xắn như vậy, bất luận người đàn ông nào nhìn vào cũng đều bị mất hồn! Bây giờ con trai lãoTrần liều sống liều chết muốn kết hôn với cô, tôi cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm thay cho mẹ cô."



"Đây là nhẫn vàng nhà cậu ta đưa làm lễ đính ước, sau khi nhận lấy cô chính là người nhà họ Trần. Đến lúc đó cái gì cũng không cần mang, vứt hai đứa nhỏ lại là được!"

Chu Tú Tú mê mang khi nghe lời nói này.

Ngày hôm qua, cô viết xong công thức nấu ăn cuối cùng cho một cuộc so tài nấu nướng, lại biên tập video xong, cả người đau nhức, nằm ở trên giường, ngã đầu xuống liền ngủ.

Sao có thể vừa mở mắt ra một cái, trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Chu Tú Tú cúi đầu, nhìn thấy trên chân mình đi một đôi giày rách, lại giương mắt, phát hiện bản thân đang đứng bên dưới gầm cầu.

Trên mặt tường cũ nát loang lổ đủ loại khẩu hiệu màu đỏ, tràn đầy hơi thở thời kỳ cách mạng.

Đây là ——

Thập niên bảy mươi?

"A Tú, cầm lấy!"

Sắc mặt của bà mối trở nên khó coi, cũng không phải là tiểu cô nương, ngay cả cách đối nhân xử thế cũng không biết, thậm chí tự mình phải mở miệng, đối phương không thèm nói lấy một lời!

Ai không biết bà mẹ chồng này có tiếng khó chơi? Nếu không phải thấy nhà họ Trần cho bà mối nhiều tiền, bà ta cũng lười nhúng tay vào việc này.

Bà mối mất hứng tách túi quần cô ra ném chiếc nhẫn vào.

A Tú. . .



Cho tới bây giờ không có ai gọi cô như vậy.

Ý thức của Chu Tú Tú từ hỗn độn đến thanh tỉnh, cô giật mình một cái, thò tay từ trong túi quần lấy nhẫn vàng ra.

Nhớ không nhầm, đây là tình tiết cô thấy qua trong một quyển sách văn niên đại.

Nữ phụ trong sách, sau khi biết tin chồng qua đời, không tới hai ngày sau liền nói chuyện với mẹ cô ta, hai mẹ con ăn nhịp với nhau, rất nhanh mẹ cô ta đã tìm được nhà chồng mới cho cô ta.

Nữ phụ tính tình thâm trầm, ích kỷ, đối đãi với hai đứa con cũng hết sức cay nghiệt. Chu Tú Tú đọc mà thấy bực bội, không vì cái gì khác, chỉ vì cô cùng nữ phụ kia trùng tên trùng họ.

Ai có thể nghĩ tới, bây giờ cô lại xuyên qua.

Đầu óc của Chu Tú Tú giống như "Oanh" một tiếng mà nổ tung, tâm trí cô hoảng loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đầy vẻ kinh ngạc.

"Con trai của lão Trần là một người đàng hoàng, cô cứ yên tâm mà sống, cùng người nhà chồng ở chung cho thật tốt . . ."

Xuyên đến thập niên bảy mươi đã khiến Chu Tú Tú không cách nào tiếp nhận, tinh thần trì trệ, điều duy nhất lúc này có thể để cho cô thở một hơi chính là nữ chủ của quyển sách văn niên đại lúc này đã thành góa phụ trẻ tuổi, không cần tiếp nhận chồng.

Bây giờ để cho cô tái giá chính là đi nhảy vào trong cái hố lửa khác.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Chu Tú Tú như vứt bỏ một củ khoai lang nóng phỏng tay, trực tiếp đem chiếc nhẫn vàng kia ném trả lại cho bà mối: "Tôi không gả."

Nghe được giọng nói này, Chu Tú Tú ngẩn ra, càng muốn khóc.

Giọng nói của nguyên chủ yêu kiều mềm mại, khiến người ta nổi hết da gà!

"A Tú, đến lúc giờ phút quan trọng cô còn muốn đổi ý? Nhẫn vàng đẹp bao nhiêu, đừng nói là cô, đến cả tôi cũng thích." Sắc mặt của bà mối lập tức trầm xuống, nốt ruồi dưới lỗ mũi cũng di chuyển theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương