Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 164: Bắt được,chuyện xấu.

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Liễu Hạo Triết vẫn vô cùng phối hợp, sắc mặt tối tăm không nói một tiếng, trong lòng cũng đang cười lạnh. Nếu hắn không được, cái mũ nát làm loạn quan hệ nam nữ cũng không đội lên đầu của hắn được!

Bởi vì bệnh viện tra ra Liễu Hạo Triết không được, vậy thì chuyện Hàn Kim Ngọc mượn giống sinh con chính là ván đã đóng thuyền.

Sau khi Hàn Thanh Tùng nghe Lưu Kiếm Vân hồi báo thì cũng trầm mặc trong chớp mắt, chẳng lẽ Liễu Hạo Triết thật không có vấn đề? Anh đang kiểm điểm xem có phải mỗi một lần bản thân mình đều cho rằng cứ đến trước thì là chủ, giả định người khác có tội rồi lại đi tìm chứng cứ là không đúng không.

Lúc trước anh giả định Liễu Hạo Triết không phải là người đứng đắn, lại có quan hệ với Lão Lục, cho nên mới tìm kiếm chứng cứ khắp nơi để buộc tội hắn ta.

Như vậy có phải Liễu Hạo Triết thật không có vấn đề hay không, là mọi người đang oan uổng cho hắn sao?

Buổi trưa Lâm Lam đi tìm anh để cùng về nhà, thấy anh ngồi ở trên ghế ngồi cau mày, biết là gặp phải vấn đề khó khăn rồi.

“Anh Ba ~~ chân mày có thể gắp chết con ruồi rồi.” Cô tiến lên đứng ở sau lưng anh vuốt vuốt mi tâm cho anh, chỉ chỉ tấm hình trên bàn, cười nói: “Anh ngày ngày đối mặt với con cái đáng yêu như thế người vợ tốt như thế, vậy mà còn nhíu mày, anh là có ý gì đây? Không hài lòng chúng em hay là thế nào?”

Hàn Thanh Tùng cầm tay cô đặt ở bên miệng hôn một chút, cầm lấy phần báo cáo kia cho cô xem qua, chữ viết của Dương Hàm rất rõ ràng, không phải kiểu không thể phân biệt như các bác sĩ khác.

Lâm Lam liếc nhìn, ban đầu thì không coi vào đâu, nhưng ngay sau đó ánh mắt đã trợn tròn, má ơi —— Liễu Hạo Triết không được?

Cô vẫn luôn nghĩ là anh ta làm loạn quan hệ nam nữ cơ mà. Nhưng ngay sau đó cô lại nảy lên một trận tức giận, “Tên Liễu Hạo Triết này thật là ác tâm, đây không phải là lừa cưới sao? Đàn ông đã không được lại không lo chữa bệnh trước, kết quả lại đi kết hôn với con gái nhà người ta, đây không phải là lừa cưới thì là cái gì?

Chờ một chút.

Chẳng lẽ Hàn Kim Ngọc và Lão Lục thật sự là mượn giống sao, Liễu Hạo Triết và Lão Lục không có quan hệ hả?

Không có mới là lạ!

Lâm Lam mới không tin, lúc ấy cô đã nghe được Liễu Hạo Triết nói gì mà “Ở trước mặt Lão Lục đừng làm như vậy”, rõ ràng chính là bọn họ rất quen thuộc, anh ta đối xử tốt với Lão Lục, Hàn Kim Ngọc khá xấu tính với Lão Lục.

Nhưng vậy thì còn có một cách giải thích, cũng có thể có thể là: Liễu Hạo Triết thuyết phục Hàn Kim Ngọc mượn giống sinh con, Hàn Kim Ngọc không vui, cuối cùng bị buộc phải sinh con với Lão Lục.

Sau đó Liễu Hạo Triết lại cùng Lão Lục kết thành huynh đệ chi giao? Má ơi, đây đều là những chuyện rách nát gì vậy chứ.

Cô đột nhiên nghĩ đến hai người, “Anh Ba, nếu không thì gọi hai mẹ con kia đến hỏi một chút.”

Lúc trước Liễu Hạo Triết và hai mẹ con kia có quan hệ không bình thường, chẳng những hắn ta không căm hận, ngược lại còn giúp đỡ bọn họ. Nói như vậy, bọn họ thật sự là quan hệ giúp đỡ thuần khiết, không làm loạn? Cũng có thể là do không có công cụ làm loạn thôi.

Hàn Thanh Tùng: “Để cho La Hải Thành đi làm.” Anh cách cửa sổ gõ gõ, để người ta gọi La Hải Thành.

Lúc này Cục công an tìm người điều tra cũng không quá phiền phức, chỉ cần có liên quan đến vụ án nào đó, mang theo giấy chứng minh công tác là đã có thể đi mời người.

Trừ hai mẹ con kia, Hàn Thanh Tùng còn để cho người ta đến hỏi thăm mấy người có quan hệ tốt với Liễu Hạo Triết, chẳng hạn như Lý Điềm Long ban đầu thay hắn đi rước dâu, Liễu Đại Xa cùng với mấy người có quan hệ tốt với hắn trong nhà máy dệt, rồi lại phái người đi tìm đám người đồng nghiệp, lãnh đạo ở nhà máy dệt để hiểu tình huống.

Nhân duyên của Liễu Hạo Triết đúng là rất tốt, cán bộ xưởng dệt, công nhân viên chức đều cầu tình cho anh ta. Bọn họ cảm thấy đàn ông cần cù và thật thà làm việc tính tình lại tốt như vậy, lại bị vợ đội nón xanh, hắn lại còn đại độ như vậy nhịn xuống, chẳng những để yên chuyện nuôi vợ con, còn muốn nói lý giải quyết vấn đề với người ta, thật sự là đàn ông đốt đèn lồng cũng khó tìm!

Thời điểm thăm những người kia, Hàn Thanh Tùng cắt bỏ ra một hiện tượng vi diệu: rõ ràng là một người không qua lại nhiều lắm, tại sao tất cả đều có quan điểm giống nhau vậy? Thái độ của bọn họ đối với Liễu Hạo Triết đều nghiêng về một phía là khen, cảm kích, nói hắn tốt thế nào, giống như là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Anh lập tức gọi La Hải Thành tới, “Thẩm vấn ba tình nhân của Lão Lục.”

Bọn họ không thể chỉ nhìn chằm chằm người bên Liễu Hạo Triết, còn phải khai quật người bên phía Lão Lục.

Lúc trước bọn họ theo dõi Lão Lục, đào sâu phát hiện ra hắn có ba người phụ nữ cố định, một người thì chồng hàng năm không ở nhà, một người là chồng bị đưa đi lao động cải tạo nông trường, một người là người nhà của phần tử cách mạng xấu. Người là người nhà của phần tử cách mạng xấu, tên là Tôn Gia Diễm, lớn lên xinh đẹp nhất, Lão Lục đến chỗ cô ta cũng nhiều nhất, mỗi lần đều đưa tiền và phiếu lương thực.

La Hải Thành dẫn người gọi ba người kia đến rồi chia ra hỏi.

Hàn Thanh Tùng ở bên ngoài dự thính khẩu cung của ba người, quyết định chủ công Tôn Gia Diễm. Người nhà của phần tử cách mạng xấu không có ai làm chỗ dựa, hằng ngày trôi qua nơm nớp lo sợ, không có một chút cảm giác an toàn nào, rất dễ dàng bị công phá.

Thời điểm La Hải Thành và thư ký đặt câu hỏi, Hàn Thanh Tùng đẩy cửa đi vào.

Tôn Gia Diễm ngồi ở bên trong, thấy một người công an cao hơn cả cửa đi vào, thân hình anh ta cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén có chút dọa người.

La Hải Thành lập tức nhường chỗ ngồi cho anh ta.

Hàn Thanh Tùng quét nhìn Tôn Gia Diễm một cái, “Tôn Gia Diễm, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử lí nghiêm, đây là chính sách của Đảng, hiểu không?”

Trước đó Tôn Gia Diễm còn giả bộ ngớ ngẩn cùng La Hải Thành để lừa đảo, để phóng điện, đùa giỡn công an, khiến cho thư ký bị trêu chọc đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Lúc này khi đối mặt Hàn Thanh Tùng thế nhưng không dám lỗ mãng, lập tức quy củ ngồi xuống.

“Hiểu rõ.”

“Nghề nghiệp của cô.” Ánh mắt Hàn Thanh Tùng sắc bén nhưng không có bất kỳ ý tứ xem thường khiển trách, nhưng lại cắn nặng hai chữ nghề nghiệp, Tôn Gia Diễm tự nhiên hiểu được.

Trong lòng Tôn Gia Diễm muốn phủ nhận, nhưng ở dưới mắt anh thì cô ta lại có cảm giác khó chịu khi bản thân mình không có chỗ nào che dấu, cô ta dùng sức nuốt nước bọt, do dự xem xem phải khai báo mình và Lão Lục là tình nhân hay là giao dịch.

Hàn Thanh Tùng ngồi ở trên ghế, thân thể thẳng tắp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ ở trên bàn.

Tiếng “cộc cộc cộc”, từng tiếng từng tiếng đập vào thần kinh Tôn Gia Diễm.

Hàn Thanh Tùng nhắc nhở cô ta, “Hằng ngày có ai đến nhà cô, hàng xóm đều biết cả.” Anh luôn bày ra bộ dạng giải quyết việc chung, cũng không bởi vì nghề nghiệp của Tôn Gia Diễm mà kỳ thị cô ta.

Trong lòng Tôn Gia Diễm nảy lên một trận cảm kích. Cô ta cũng không biết tại sao, đối mặt với đàn ông cường tráng tuấn lãng mạnh mẽ như vậy, cô ta không tự chủ được sinh ra một loại tự ti phức tạp. Mà người đàn ông ưu tú này lại không dùng ánh mắt xem thường để nhìn cô ta, không dùng mấy từ gái giang hồ, kỹ nữ … để nhục nhã cô ta, giữ thể diện cho cô.

Sống những năm này, lần đầu tiên cô ta cảm giác được có người đàn ông dùng phương thức tôn trọng phụ nữ để tôn trọng mình.

Ngẫm lại có mấy người đều luôn nhục nhã cô “Mày chỉ là đứa bán thân, ông mày không có tiền cũng ngủ với mày được.” “Bán một lần cũng là bán, tại sao không bán thêm mấy lần?” “Ngủ với ai không phải là ngủ? Cũng không kém một người như tao.”

Người đàn ông trước mắt này, ngồi quy củ ở đối diện mình, không có một chút ý tứ muốn sàm sỡ cô, thậm chí ánh mắt lạnh lùng không khác gì so với khi nhìn người khác, cô ta cảm thấy thật rất khó có được.

Vì sao hàng xóm của cô tố cáo cô, đương nhiên là muốn chiếm tiện nghi.

Người đàn ông xuất sắc như thế cũng không thuộc về cô, ngẫm lại sự không cam lòng và giãy dụa của mình, cô ta che mặt, nức nở, “Đồng chí công an, tôi, tôi cũng không muốn vậy đâu. Cõi đời này có ai trời sinh lại cam tâm tình nguyện sa đọa chứ? Ai mà không muốn sống thật tốt với chồng mình? Nhưng còn có cơ hội nào sao? Mấy năm trước chồng của tôi bị đánh chết, tôi muốn tái hôn cũng không có ai dám cưới. Những tên đàn ông thối kia, thời điểm muốn lợi dụng thì ngoài miệng nói thật hay, chờ đến khi có bọn chúng đạt được mục đích rồi thì chạy trốn còn nhanh hơn chó nữa. Tôi có thể làm sao bây giờ? Ai muốn bán chứ? Cho dù không bán cũng không thiếu được chuyện bị giày xéo, tôi đây vì sao không đổi ít tiền và phiếu lương thực để sống chứ? Tôi có sai sao?”

Cô ta hiện tại quét đường mà sống, tiền lương rất ít, căn bản không nuôi sống mình được, cho nên. . . . . . Cô ta đã âm thầm lo liệu chuyện bán da thịt, đổi chút phiếu lương thực và tiền.

Hằng ngày luôn luôn có người quấy rầy cô, vì để không bị phê bình, cô đều phải lấy lòng bọn chúng. Dù sao thì có nguyện ý hay không đều bị làm, vậy tại sao cô ta không làm tốt một chút?

“Nói xem cô làm sao mà quen biết được Lão Lục.”

“Có một lần nhà máy dệt liên hoan, tôi. . . . . . đi, nên biết.”

“Nói rõ ràng lên.”

“Chính là liên hoan của xưởng dệt, kế toán Liễu tổ chức một đám người, cũng bảo tôi đi, tôi quen biết Lão Lục ở đó, tôi. . . . . .”

Hàn Thanh Tùng khẽ nhướn mày: “Liễu Hạo Triết?”

“Đúng vậy, kế toán Liễu.”

“Tại sao lại quen biết?”

“Chính là quen biết ở tiệc liên hoan của nhà máy dệt. . . . . . . Sau đó anh ta có. . . . . . giới thiệu khách cho tôi.”

La Hải Thành vỗ cái bàn, kích động đến đứng lên, “Má nó, rốt cục cũng nắm được điểm giấu đầu lòi đuôi của hắn rồi!”

Dựa theo khẩu cung của Tôn Gia Diễm, Liễu Hạo Triết chẳng những giới thiệu khách nhân chất lượng tốt cho cô ta, còn có thể tiến hành huấn luyện cô ta nữa, dạy cô ta làm sao để quyến rũ đàn ông.

Có lời khai của Tôn Gia Diễm, lúc thẩm vấn những người khác cũng dễ dàng hơn nhiều, rất nhanh đã vẽ ra một Liễu Hạo Triết toàn diện hơn.

La Hải Thành nhìn tài liệu khẩu cung rậm rạp chằng chịt mà thư ký viết ra, quả thực nói không nên lời.

“Hàn cục, còn có như vậy nữa sao?” Kiến thức hắn kém, chưa nghe nói qua.

Liễu Hạo Triết có một loại bản lĩnh, có thể dạy phụ nữ làm sao để lấy lòng đàn ông, còn có thể để cho phụ nữ mê thượng hắn thần phục hắn. Hắn giúp những người này huấn luyện kỹ năng, giới thiệu khách hàng, từ đó rút lui, đồng thời cũng chịu trách nhiệm che chở cho bọn họ, thậm chí còn bao luôn chuyện giới thiệu bác sĩ giúp các cô gái này chữa bệnh, buộc ga-rô các loại.

La Hải Thành hồi lâu không nói thành lời, cuối cùng anh ta nhìn Hàn Thanh Tùng, “Hàn cục, anh có từng nghe nói qua sao?”

Sắc mặt Hàn Thanh Tùng như thường: “Tiếp tục thẩm vấn.”

Một khi có đã điểm đột phá, chuyện phía sau cũng không phải là vấn đề, cuối cùng lại chia ra thẩm vấn Liễu Hạo Triết và Hàn Kim Ngọc.

Lưu Kiếm Vân nhìn Hàn Kim Ngọc một cái, “Hàn Thanh Sam, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, chuyện của Liễu Hạo Triết chúng tôi đã rõ ràng.”

Hàn Kim Ngọc tóc tai tán loạn, mặt ủ mày chau, ánh mắt đỏ bừng, “Biết rồi thì hỏi tôi làm gì nữa?”

“Hiện tại tôi hỏi cô, Liễu Hạo Triết và Lão Lục, Lão Ngũ có phải cùng nhau tranh mua lương thực công hay không?”

“Dù sao tôi cũng không phát hiện ra, cho dù có thì tôi cũng không biết, anh không cần hỏi tôi.”

Lưu Kiếm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua ghi chép, tận lực để giọng nói của mình bình thản thuật lại một lần tình huống của Liễu Hạo Triết, “Cô có cái gì muốn nói?”

Hàn Kim Ngọc: “Anh ấy là đang giúp mấy cô gái đó giải quyết phiền toái, không có gì không đúng cả!”

Lưu Kiếm Vân: “. . . . . . Hắn đây gọi là tổ chức mại dâm.”

Hàn Kim Ngọc không phục nói: “Đây gọi là giúp đỡ lẫn nhau, tại sao có thể nói khó nghe như vậy? Bọn họ không kiếm nổi cơm ăn, sắp chết đói rồi, Liễu Hạo Triết hỗ trợ bọn họ tìm đàn ông, giúp bọn họ đổi lấy cái ăn, đây gọi là phạm tội sao? Bọn họ không ăn trộm không cướp giật, chẳng lẽ chết đói là đáng đời sao?”

“Đây là hành động phạm tội xúc phạm luật pháp. Kể từ tháng 11 năm 1949 đến năm 1951 thì huyện của chúng ta đã hoàn toàn tiêu diệt kỹ viện, nhà thổ, từ đó về sau nếu không cho phép có hành động mại dâm tồn tại!”

Kể từ ngày 21 tháng 11 năm 1949, sau khi Tân Trung Quốc khai hỏa “Chiến dịch tiêu diệt chế độ kỹ viện”, khắp nơi trên cả nước đã lục tục đóng cửa tất cả kỹ viện, hơn nữa còn trừng phạt mấy kẻ buôn người tội ác tày trời, kỹ nữ, hầu phòng, mẹ mìn, tiểu nhị, tất cả đều bị cho đi cải tạo lao động.

Đến khoảng năm 1951, trong phạm vi cả nước căn bản đã thủ tiêu hoạt động mại dâm, không nghĩ đến lúc này lại bắt đầu tro tàn lại cháy.

Mặt của Hàn Kim Ngọc âm trầm không nói lời nào.

Lưu Kiếm Vân: “Nếu như Liễu Hạo Triết có xúi giục, khống chế cô. . . . . .”

“Đồ khốn kiếp!” Sắc mặt Hàn Kim Ngọc biến đổi, cô ta và mấy ả kia sao có thể giống nhau! Cô ta là Nhị tẩu! cô ta muốn xông lên cào Lưu Kiếm Vân, nhưng bởi vì chuyện lần trước nên Lưu Kiếm Vân đã còng cô ta lại. Cô ta tức giận nên dùng thân thể đụng cái bàn, phát tiết phẫn nộ của mình.

Lưu Kiếm Vân ấn chặt mặt bàn, “Hàn Thanh Sam, cô thật là chấp mê bất ngộ.”

Anh cũng không muốn dài dòng với cô ta nữa, dù sao có lời khai của những người khác cũng đã có thể định tội Liễu Hạo Triết rồi.

Bên kia Hàn Thanh Tùng và thư ký đang thẩm vấn Liễu Hạo Triết.

Mặc dù Liễu Hạo Triết không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đã qua một thời gian dài không thẩm vấn rồi, có thể nghe được tiếng hỗn độn phía ngoài, hắn ta đã biết chuyện không ổn rồi. Hắn ngồi đối diện Hàn Thanh Tùng, sắc mặt tối tăm, không nói một lời.

Hàn Thanh Tùng nhìn hắn một cái, sắc mặt lãnh đạm như thường, không có chút tâm tình dư thừa nào.

Liễu Hạo Triết cười cười, “Hàn cục, thật là một người đàn ông lãnh khốc vô tình a.” Hắn ta thật muốn hỏi về Lâm Lam, chẳng qua là sợ Hàn Thanh Tùng có không chút khách khí đánh hắn, sáng suốt nhịn xuống.

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nhìn hắn, “Sự lãnh khốc vô tình của tôi chỉ dành cho địch nhân.”

“Ha ha ha.” Liễu Hạo Triết tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt có chút lười biếng, “Rốt cục không cần phải giả bộ nữa.”

“Đã như vậy, thì nói một chút chuyện anh được người ta dẫn dắt nhập môn đi, anh không thể nào trống rỗng học được nhiều thứ bàng môn tà đạo như vậy.”

“Ừ, không phải các người đi điều tra à. Mười mấy tuổi, vào năm bị giam ở trong ngục kia, đã quen biết với sư phụ đó.”

“Hắn là ai?”

“Tôi không biết, hắn chưa bao giờ nói tên mình, cũng không nói là người ở nơi nào, cho nên tôi thật không biết, anh có bức bách tôi cũng vô dụng thôi.”

“Khẩu âm của hắn thì sao?”

“Hắn có thể nói tiếng địa phương của rất nhiều vùng, nghe vừa giống như địa phương vừa giống như tỉnh thành, tôi không thể xác định.”

“Tướng mạo có đặc thù gì không?”

“Ừ, vóc dáng trung đẳng, lưng còng, gầy, ha ha, lúc đó cũng không có bao nhiêu kẻ mập cả. Đúng rồi, hắn có một đôi mắt không lớn, lỗ tai vểnh. Hắn cũng không nói mình bao nhiêu tuổi, tôi đoán là hơn sáu mươi tuổi.”

“Nói một chút về tổ chức của các người đi, là mấy người Tam Bả đầu đó, rồi các người chia nhau làm cái gì?”

“Tam Bả đầu tôi chưa từng thấy được mặt, vóc dáng trung đẳng, là

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương