Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
-
Chương 153: Tâm sự,leo tường.
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Sau khi nhà Lâm Lam dọn đến huyện thành, kẻ đi làm, người đi học, tìm tòi nghiên cứu, ở bên ngoài vội vội vàng vàng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đến mùa đông giá rét năm thứ hai, vừa rơi xuống một trận tuyết, nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống, gió bắc giống như thanh đao quét vèo vèo qua mặt.
Phòng nghiên cứu mọc lên bếp lò, trong phòng nóng hầm hập, Lâm Lam còn chôn mấy củ khoai lang, khoai tây vào trong bếp lò, bên trên lại nướng chút bánh màn thầu, chỉ trong chốc lát mùi thơm ngào ngạt đã tản mát khắp nơi.
Ngô Công lấy ngọc bích bọn họ mới gia công cho Lâm Lam xem: "Tổ trưởng, cô nhìn xem lần này tỉ lệ khá hơn một chút."
Lâm Lam vội tiếp đi qua, cầm lấy đèn pin nhỏ chiếu chiếu, thấu quang (ánh sáng xuyên thấu qua) so với lần đầu đúng là tốt hơn, tạp chất bên trong cũng ít đi nhiều lắm, nhưng màu sắc vẫn hơi ảm đạm, không tính là thượng phẩm. Đây là vật thí nghiệm, chủ yếu xem kỹ thuật thế nào, tự nhiên không nỡ cầm lấy nguyên thạch đẳng cấp đến hạ đao.
Năm ngoái trong lúc vô tình Tam Vượng mang về một quyển sách thiết kế đá quý , cái này giúp bọn Lâm Lam rất lớn, từ đó tiếp thu được rất nhiều kiến thức hữu dụng, giúp bọn họ tăng nhanh tiến trình nghiên cứu đá quý ở phòng nghiên cứu.
Lâm Lam cùng Lý Công, Ngô Công hai người lại nghiên cứu, cảm thấy bề mặt đá quý còn phải tự nhiên lưu loát một chút.
Thời điểm bọn nhỏ tan học, Mạch Tuệ, Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng đến đây, sau khi Đại Vượng tan học đi đến cục công an đi theo Lưu Kiếm Vân học đồ.
"Mẹ, tuyết lại rơi rồi." Tiểu Vượng chạy vào trong nhà, dậm chân một cái, cởi mũ da xuống.
Lâm Lam bảo bọn nhỏ mau hơ lửa cho ấm người, uống chút nước nóng, cô đưa tay cho Tiểu Vượng chà xát chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng nói: "Tan giờ học thì cứ trở về nhà, đừng tới đây nữa, lạnh như thế đường còn xa." Trường học đến nơi đây có chút khoảng cách đấy.
Tiểu Vượng cười nói: "Chúng con muốn như vậy mà." Kể từ khi Tam Vượng rời nhà, bọn nhỏ đều có một ý nghĩ, muốn quý trọng thời gian cùng người nhà ở cạnh nhau.
Hơn nữa Nhị Vượng và Mạch Tuệ còn đến nơi này giúp đỡ, hai người bọn nó đi theo Ngô Công cùng Lý Công học được không ít kiến thức, hiện tại cùng nhau thiết kế, nghiên cứu cách gia công đá quý.
Hai người vào nhà liền cởi áo khoác ngoài, rửa tay uống chút nước nóng, bắt đầu làm việc cùng hai vị lão sư.
Bọn họ vừa đến, Lâm Lam có thể nhẹ nhàng hơn, đều nói tiềm lực của con người là vô hạn, cô coi như đã cảm nhận được. Những đứa trẻ này, luôn có thể mang đến cho cô sự vui mừng ngoài ý muốn, hiện tại phương tiện thiết kế đá quý này Mạch Tuệ là người vô cùng có linh tính nhất.
Lâm Lam chỉ dựa vào tích lũy kiến thức của kiếp trước, cũng không có giải thích mới gì, cho nên cô rất ít khi ra quyết định, ngược lại thích dân chủ tiếp thu ý kiến quần chúng hơn.
Một lát sau, Lâm Lam bới khoai lang, khoai tây ra ngoài, trên mặt đất đập đập vỏ ngoài đen xì, một cỗ hương thơm mang theo hơi nóng xông vào mũi.
"Mọi người tới ăn khoai lang nướng đi."
Mạch Tuệ và Nhị Vượng loay hoay không kịp ăn, bọn họ càng ngày càng thích học tập, quả thực giống như đói, một khi có thể tiếp xúc tri thức mới biết, bọn họ liền ước gì không ngủ không nghỉ để học hết khoa học về trái đất, cho nên thỉnh thoảng Lâm Lam cũng nhắc nhở bọn nhỏ chú ý thân thể cùng nghỉ ngơi.
Mặc dù hai đứa nhỏ này mới lớp mười, trên thực tế kiến thức lớp 11 trường cấp ba đã học xong, bắt đầu học chương trình học liên quan đến giáo dục cao đẳng một chút, thêm kiến thức khoa học tự nhiên.
Mạch Tuệ nói: "Con cảm thấy chúng ta không phải gia tăng mài nhẵn bề mặt, mà nên gia tăng bề mặt đối xứng của chúng? Như vậy có thể tăng thêm tính thấu quang, thấu quang càng nhiều, đá quý thoạt nhìn cũng sáng hơn, tỉ lệ sẽ tốt hơn."
Hai vị lão sư cũng không có nghiên cứu đá quý, dù sao từng tiếp xúc cũng chỉ là mỏ than, mỏ đồng, mỏ sắt các loại... mà những thợ thủ công, sư phụ kia cũng chưa từng tiếp xúc qua đá quý, mọi người thật sự mò mẫm qua sông. Từ lúc bắt đầu gia công cho ra thành phẩm hỏng bét đến bây giờ rốt cục bắt đầu phong thái của đá quý hiện đại.
Những thứ này chính là thành quả bọn họ cùng nhau nghiên cứu cố gắng mà ra, không thể bỏ qua công lao của bọn nhỏ.
Khoai lang mang đến từ nông thôn, sau tiết sương giáng đấy, không phải rất lớn, nhưng lượng đường rất nhiều, sau khi nướng ra màu vàng ươm, ăn vô cùng ngọt.
So ra vị khoai tây thua kém rất nhiều, nhưng khoai tây chắc bụng hơn khoai lang, mọi người cũng vui vẻ ăn để lấp đầy bụng.
"Mẹ, mẹ nướng khoai lang ăn ngon thật, vừa mê vừa say, còn không có khét." Mạch Tuệ vừa ăn vừa khen Lâm Lam.
Lâm Lam cười nói: "Các con càng ngày càng có khả năng, mẹ liền lui về hậu phương, làm đầu bếp."
Nhị Vượng: "Gần đây mẹ nấu cơm thật càng ngày càng ăn ngon hơn, hơn nữa còn cùng cha làm que thịt nướng."
Bọn nhỏ hoài niệm vài lần ăn đồ nướng kia, sau đó bọn nó lại ăn thêm mấy lần, tay nghề Hàn Thanh Tùng càng ngày càng tốt, Lâm Lam cảm thấy lúc mở sạp hàng thịt dê nướng cũng có thể làm giàu được.
Những đứa nhỏ này, học theo bộ dạng cô ra sức khen ngợi, bây giờ cả ngày đều khen ngợi ngược lại cô, haiz, cứ tiếp tục như vậy, mẹ già sẽ kiêu ngạo nha.
"Chờ anh ba nhỏ trở lại, chúng ta sẽ ăn thịt xiên nướng. Trong nhà vẫn còn kha khá than củi đây này." Chỉ là không dễ có thịt dê như vậy, phải dựa vào vận may, xem nơi nào giết dê lại có đường luồng mới có thể mua được, vậy thì có thể.
Trước trận đấu Tam Vượng gọi điện thoại, nói muốn đi Quảng Châu tham gia một trận thi đấu, sau đó sẽ trở về nhà một chuyến.
Mùa đông trời nhanh tối, cộng thêm trời đầy mây, bên ngoài mới hơn năm giờ đã đen thùi.
Lâm Lam xem một chút: "Chúng ta về nhà nấu cơm thôi."
Trong huyện thành không có xe buýt, cô đi làm cũng là đạp xe đạp, ba đứa nhỏ Mạch Tuệ là đi bộ đến đây.
Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng động cơ, Tiểu Vượng vui mừng nói: "Mẹ, tài xế của mẹ đến rồi."
Lâm Lam cười dắt tay của của bé: "Anh hai của con đạp xe, chúng ta ngồi xe máy."
Hàn Thanh Tùng lái xe thùng kia, mặc áo khoác ngoài quân đội, trên đầu đội chiếc mũ quân đội đồng bộ, chân dài từ trong vạt áo khoác chống xuống đất.
Anh mới từ phía dưới công xã trở lại. Kinh tế tốt, mùa đông năm nay người làm biếng bọn côn đồ lại có chút ngoi đầu lên, anh liên tiếp bận rộn rất nhiều ngày, hôm nay mới rảnh rỗi trở lại.
Trên mũ của anh đọng một lớp tuyết trắng, trên lông nồng đậm đều kết sương trắng, bên miệng không ngừng thở ra khí trắng.
Lâm Lam để Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ngồi trong xe thùng, cô ngồi phía sau Hàn Thanh Tùng: "Anh ba." cô vỗ vỗ lưng của anh.
Hàn Thanh Tùng xoay người nhìn cô.
Lâm Lam ra hiệu anh cúi đầu, cô vịn bờ vai của anh dán đôi môi lên, hà hà thổi hơi cho ánh mắt của anh, đem sương trắng kia hóa thành khí: "Hôm nay thật là lạnh."
Ngón tay Tiểu Vượng chuyển hướng che ánh mắt, cười trêu Lâm Lam: "Mẹ, cái gì con cũng không nhìn thấy."
Lâm Lam cúi người đội chiếc mũ lên đầu bé, cười nói: "Con nhìn cái gì ha, mẹ giúp cha con làm tan lông mi bị đông cứng."
Tiểu Vượng lập tức đứng lên: "Chị, lông mi chị có đóng băng không? Có muốn em giúp chị một tay làm tan nó không."
Mạch Tuệ cười run rẩy bả vai: "Đừng, chúng ta mới ra ngoài, ở đâu đóng băng chứ."
Lúc này Hàn Thanh Tùng khởi động xe gắn máy, dầu khói phả ra, Tiểu Vượng lung lay ngã vào trong ngực Mạch Tuệ.
Tiểu Vượng le lưỡi, nháy mắt mấy cái với Mạch Tuệ, dường như muốn nói: "Nhìn Hàn cục, rất nhỏ mọn."
Bọn họ đi đến cách ủy hội trước, Hàn Thanh Tùng dừng xe bên trong ký túc xá, tránh để bên ngoài bị tuyết rơi đông lạnh bình xăng.
Ở đó Đại Vượng đang tỷ thí cũng mấy công an, quyền qua cước lại uy vũ sinh phong. Tốc độ ra quyền của cậu thật nhanh, vừa ngoan vừa chuẩn, quyền cước phối hợp thích đáng, thân hình nhanh nhẹn giống như con báo, tràn đầy sức mạnh mỹ cảm.
Lâm Lam đều nhìn ngây người, con cả giỏi quá!
Kể từ khi chuyển qua đây đến nay, Đại Vượng không đi học ở chỗ này, còn đi theo Lưu Kiếm Vân phá án, lập mấy công lao không lớn không nhỏ.
Trong huyện thành có hai bang phái dở hơi, thỉnh thoảng lại hẹn đánh nhau, công an đều lười quản. Kết quả vừa vặn bị Đại Vượng gặp phải bọn họ đang gây chuyện với người già và nữ sinh, lúc ấy một mình cậu quật ngã tất cả bọn họ, còn uy hiếp nếu không đi học đàng hoàng cả ngày còn trêu chó chọc mèo, toàn bộ bọn hắn đều bắt buộc đi xuống nông thôn.
Tỷ thí công phu quyền cước đó là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa hầu như cậu còn được lãi. Công an nơi này, trừ phi là quân nhân giải ngũ, những người khác đi lên đều luyện tập sơ sài.
Không khách khí mà nói, Đại Vượng cũng có thể đánh hai người bọn họ ba lần, cũng chỉ có Lưu Kiếm Vân còn có thể tỷ thí một chút.
Thấy Lâm Lam bọn họ chạy tới, Lưu Kiếm Vân ra hiệu Đại Vượng đến đây chấm dứt.
Trời đang rất lạnh, Lưu Kiếm Vân bị Đại Vượng làm mệt mỏi ra một thân mồ hôi, nói với Lâm Lam: "Chị dâu, bây giờ em khó mà thắng được Đại Vượng."
Lâm Lam cười lên: "Kiếm Vân cậu cũng rất lợi hại. Có thể cùng con cả nhà chúng ta đánh lâu như vậy đấy."
Lưu Kiếm Vân: . . . . . . Thật xin lỗi chị dâu, không thấy an ủi chút nào.
Tiểu Vượng: "Anh cả của cháu, rất ít bắn súng."
Lưu Kiếm Vân thở dài: "Các cháu không biết, anh cả của cháu thiếu cơ hội ngịch súng, nhưng cậu ấy bắn chính xác lắm."
Đại Vượng này thuần túy là do thiên phú cộng thêm yêu thích cùng với khổ luyện mới có được chính xác như vậy, từ nhỏ cậu chơi bắn cung sau lại ném phi đao. Trước đó cục công an đi tập bắn ở sân huấn luyện, Đại Vượng còn cúp học đi luyện tập bắn bia, dễ dàng cầm về hạng nhất. Việc này làm nhóm công an rất mất mặt, cả đám người hận không thể học lại từ đầu.
Lâm Lam có chút không dám tin: "Anh cả, con bắn súng lợi hại như vậy sao?"
Đại Vượng: "Bình thường." Ở đại đội bộ tay súng thiện xạ trong đội, còn chưa được coi vào đâu, muốn trở thành tay súng thiện xạ, còn phải đi con đường rất dài.
Lưu Kiếm Vân: . . . . . . Người anh em à, cầu xin cậu cho chút mặt mũi nha.
Lúc này Miêu Hồng Anh từ bên ngoài chạy vào, thấy Lâm Lam ở đây, lập tức muốn đi lên nói mát vài câu. Lúc này ở giữa trời đông gia rét, nhà cô ở có khí ấm, rất thoải mái, không cần phải đốt bếp lò giống như trước nữa. Cảm thấy mình thoải mái, cô đã cảm thấy Lâm Lam thật là ngu, lại muốn ở nhà trệt ngang, bây giờ đốt bếp lò chắc chắn sặc chết cô ta.
Nào biết đâu Lâm Lam căn bản không cho cô ấy cơ hội, dẫn bọn nhỏ quay đầu bước đi
Lâm Lam: sợ đại đao 40 mét của cô ta.
Hàn Thanh Tùng đi theo chủ nhiệm Tần báo cáo công việc, mấy người Lâm Lam vào phòng làm việc đợi.
Lâm Lam nhìn Đại Vượng: "Anh cả, con lạnh không?" Giữa mùa đông đấy, tất cả mọi người đều mặc áo bông, ra cửa còn phải bọc thêm áo khoác ngoài đây này. Dù sao hiện tại trong nhà không còn nghèo khó, Lâm Lam một chút cũng không thiệt thòi bọn nhỏ, đều cho bọn nhỏ mặc quần áo ấm áp.
Nhưng Đại Vượng chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.
Lâm Lam đang sợ khi còn trẻ cậu không biết chuyện này, một lần nữa bị đông lạnh hỏng mất, đến lúc già bị viêm khớp à?
Đại Vượng: "Không lạnh."
Lâm Lam đưa tay về phía cậu, Đại Vượng đưa bàn tay cho cô, cầm, đúng là nóng hầm hập.
Tiểu Vượng cười nói: "Mẹ, anh cả của con cũng không sợ lạnh đâu."
Xem ra cậu giống cha, một năm bốn mùa trên người đều giống như hỏa lò, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thấy trên người nó nóng hầm hập đây, có đôi khi Lâm Lam hoài nghi cậu có phải bị sốt rồi hay không đây.
Chờ Hàn Thanh Tùng trở lại, Lâm Lam lặng lẽ nói: "Anh ba, anh điện thoại cho nông trường nha."
Hàn Thanh Tùng quay đầu nhìn cô khoảng hai giây, cũng biết chuyện gì, sau đó gọi điện thoại, để tiếp tuyến viên chuyển máy.
Anh thuận miệng trò chuyện mấy câu với người phụ trách nông trườngbên kia cười nói: "Vừa làm một đám thịt dê, giữ lại một chân cho Hàn cục?"
Hàn Thanh Tùng: "Giữ cho tôi nửa con, ngày mai tôi đến đưa tiền."
"Sao có thể để cho Hàn cục tới đưa, ngày mai tôi phái người đưa qua là được." Bọn họ cũng quen Hàn Thanh Tùng chưa bao giờ đi ăn chùa. Trước kia bởi vì cần Hàn Thanh Tùng hỗ trợ vẫn luôn đưa thịt qua cho anh, lúc này Hàn Thanh Tùng thăng chức, nông trường cũng xem như khu trực thuộc dưới sự quản lý của anh, không còn là hỗ trợ, cho nên không chịu lấy không đồ của nông trường.
Hàn Thanh Tùng: "Cám ơn."
Lâm Lam và Tiểu Vượng vỗ tay, có thịt nướng ăn rồi. Tiểu Vượng kê vào lỗ tai nói nhỏ với Lâm Lam: "Mẹ, làm chủ nông trường thật tốt nhỉ, còn có thịt ăn kìa."
Nông trường là siêu đại hào của đại đội, chủ yếu nhốt nhân viên lao động cải tạo, chính phủ còn chi, cấp phát tiền, lương thực trồng được còn giao nộp một phần, phần lớn tự cung tự cấp, bọn họ nuôi gia đình nuôi gia súc cũng không giới hạn, hơn nữa không cần nộp nhiệm vụ, cho nên thật ra nông trường sống rất thoải mái đấy.
Hàn Thanh Tùng làm xong việc, bọn họ đi theo con đường mặt sau trực tiếp đi về Gia Chúc Viện. Bọn nhỏ ở phía trước cười cười nói nói, Lâm Lam cùng Hàn Thanh Tùng sóng vai đi từ từ ở phía sau.
Mùa đông lạnh cô mặc nhiều lắm, trên mặt đất lại kết băng trơn, cho nên bước chân rất khó khăn. Một bước của anh bằng ba bước lớn của cô, không thể thiếu phải thả chậm tốc độ chờ cô. Cứ như vậy, thời điểm đi qua cửa hông để qua tường rào bên kia, dưới chân Lâm Lam vừa trợt thiếu chút nữa té rồi.
Hàn Thanh Tùng đưa cánh tay kéo lấy cô, khẽ thở dài một cái, dường như có chút bất đắc dĩ.
Lâm Lam a ra một hơi, thử nghĩ xem năm ngoái lúc mới vừa dọn qua chính mình còn có chút không quen, ở trong mùa đông khắc nghiệt không ít lần bị trơn trượt, còn té phịch nhiều cái đây này.
Cô cười nói: "Cái này cũng không thể trách em, trong thành phố mặt đường bằng phẳng, chỉ có chút tuyết đọng lại trượt."
Ở nông thôn cũng trên mặt đất, bị giẫm đạp tới cao thấp không đồng đều còn có thể gia tăng lực ma sát, mặc dù kết đông lạnh cũng sẽ không trơn trượt như vậy. Phía trước còn có một mảnh kết băng, chắc là người nào đó mới đổ một thùng nước, bọn nhỏ còn ở chỗ đó trượt qua, chơi vui đến quên đất quên trời.
Hàn Thanh Tùng từ trước đến giờ toàn hành động thay lời nói, dứt khoát rồi ôm lấy cô, tránh cho cô cẩn thận từng ly từng tí còn anh phải lo lắng đề phòng. Hiện giờ ở cùng với cô, loại chuyện thân mật này anh làm hết sức thuận tay, bọn nhỏ cũng tập mãi thành thói quen. Tối rồi, đèn đường mờ mờ, người đi đường cũng không quá chú ý, thấy cũng sẽ cảm thấy có phải cán sự Lâm lại choáng váng đầu nữa hay không, có phải lại thiếu máu nữa hay không...
Lâm Lam tựa vào trong lòng ngực của anh, gió lạnh cũng bị che chắn ở bên ngoài, vô cùng ấm áp, cô ôm lấy cổ của anh, mềm giọng nói: "Anh ba, anh đối với em tốt như vậy, em cũng quen không thể không có anh."
Dưới chân Hàn Thanh Tùng thoáng dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước: ". . . . . Em còn muốn không có anh?"
Lâm Lam cười nhẹ, tựa đầu vào bên trong cổ anh, cô đây không phải có chút lo lắng sao. Cô cũng không biết tình huống mình xuyên qua là gì, cuối cùng sẽ cùng anh bạc đầu giai lão sống thọ và chết tại nhà, hay là chết rồi lại xuyên qua đây? Nếu như mình tiếp tục xuyên không, vậy anh làm sao? Cuộc sống không có anh, cô phải làm thế nào bây giờ?
Vào lúc cô chưa từng yêu người nào, cô cảm thấy một mình cũng có thể tung hoành thiên hạ, đi nơi nào cũng không sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook