Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
-
Chương 107: Quá mất mặt!
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Mấy thanh niên trí thức mệt mỏi hai ngày, đêm nay cuối cũng ngủ được an giấc, từ lúc biết được phải xuống nông thôn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ngủ được thư thái như vậy.
Kết quả chờ đến lúc bọn hắn tỉnh lại mới phát hiện Đại Vượng, Nhị Vượng, Tam Vượng thậm chí ngay cả Tiểu Vượng cũng không thấy đâu.
Này. . . . . .
Triệu Minh Kiệt vội vàng đứng dậy, thuận tiện đẩy Trì Phong Thu, Trì Phong Thu thoáng không vui, mất mặt, nhưng vẫn thức dậy.
Lâm Lam nhìn bọn hắn, cười nói: “Ngủ có ngon không?”
Triệu Minh Kiệt: “Cám ơn đội trưởng Lâm, chúng tôi ngủ rất ngon.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Lam ra hiệu bọn họ rời giường uống ly nước.
Triệu Minh Kiệt hiếu kỳ nói: “Mấy em trai đâu?”
Lâm Lam chỉ chỉ phía ngoài: “Ra ngoài tập thể dục buổi sáng cả rồi, mọi người cũng có thể đi theo rèn luyện.”
Ánh mắt Triệu Minh Kiệt sáng lên: “Tôi đây đi.”
Trì Phong Thu cũng không dám gật bừa: “Chỉ ăn chút cơm này có đủ vận động không đấy?” Không vận động còn đói đây này.
Lâm Lam cười cười: “Yên tâm, ở thôn Sơn Nhai, chỉ cần mọi người làm tốt sẽ được ăn no.”
Lâm Lam đứng lên nấu cơm, Mạch Tuệ cũng đứng lên giúp đỡ, cô bé vừa động, Phàn Tiếu làu bàu: “Sớm như vậy à.”
Mạch Tuệ: “Ngày đầu tiên các chị chưa cần làm việc, có thể ngủ thêm một lát.”
Hôm nay bọn họ đi đến xã cung tiêu không cần bắt đầu làm việc, hơn nữa sau này ngày mùa hơn năm giờ mới bắt đầu làm việc, thời điểm không phải ngày mùa thức dậy lúc tám giờ, Hàn Vĩnh Phương vẫn rất nhân tính hóa.
Hoắc Hồng Trân và Cao Lộ cũng bò dậy: “Ngủ được quá ngon rồi.”
Mạch Tuệ cười nói: “Chúng ta ngủ ở bên trong, an tĩnh hơn một chút.”
Phàn Tiếu lầm bầm một tiếng: “Ầm ĩ muốn chết, tối hôm qua ai nói mớ, cứ cười hì hì mãi.”
Mạch Tuệ liền cười: “Nhất định là Tam Vượng.”
Nghe nói là Tam Vượng, Phàn Tiếu không chê nữa, xoa xoa ánh mắt: “Ơ, anh ba nhỏ còn nói mớ nữa à, chơi vui thật.”
Cao Lộ bĩu môi, ở trong mắt Phàn Tiếu, đứa trẻ xinh đẹp nói mớ là đáng yêu, đứa trẻ bẩn thỉu nói mớ, chính là không biết là cái gì.
Lúc rửa mặt, Phàn Tiếu nhìn thấy bọn Mạch Tuệ cũng có kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng giống như bọn họ làm vệ sinh cá nhân, ngược lại Cao Lộ lại không đánh răng, cô la lên: “Cao Lộ, cô không đánh răng à?”
Cao Lộ đỏ mặt lên: “Tôi… tôi quên mang bàn chải đánh răng.”
Một lát sau, các cô nhìn Hàn Thanh Tùng dẫn bọn nhỏ trở lại.
Người đàn ông cao lớn rắn rỏi, sắc mặt lạnh lùng, trên người nhiệt khí bốc hơi làm cho người ta không dám nhích đến gần. Phía sau mấy đứa nhỏ cũng là mỗi người một sắc thái riêng, áo ba lỗ quần đùi thấm ướt. Trên mặt Đại Vượng không có vẻ mặt gì, chạy bộ vào nhìn không ra khác thường. Trên mặt Nhị Vượng tuấn tú trắng nõn hơi phiếm hồng, trên người có mồ hôi thấm ra. Tam Vượng chẳng những không mệt còn hưng phấn nhảy cẫng lên, cặp mắt đen láy kia vô cùng có thần thái sáng như ánh mặt trời, càng giống như bảo thạch. Tiểu Vượng thì đầu tóc đều ướt nhẹp, trên lông mi thật dài vụt sáng giọt nước thật nhỏ, làm cho đôi mắt hoa đào của bé càng thêm thân thiết đáng yêu.
Thật là cảnh đẹp ý vui mà!
Triệu Minh Kiệt khom người kéo dài cặp chân đến đây, thở hổn hển mệt nhoài: “Mệt… mệt chết đi được, em… mấy em… Thật lợi hại.”
Phàn Tiếu: “Triệu Minh Kiệt, anh là tàn phế?”
Triệu Minh Kiệt đặt mông ngồi xuống, không bao giờ… muốn nhúc nhích nữa: “Cô… cô không sợ thì cứ thử một chút.”
Cậu có chút không phục nhiều lần muốn so tốc độ với Đại Vượng, bởi vì cậu cảm giác sức bật của mình cũng không tệ lắm. Kết quả Đại Vượng không so với cậu, lại để cho cậuthử sức với Nhị Vượng, sau đó cậu thua thật mất mặt.
Cậu chỉ chỉ Nhị Vượng: “Anh hai, nhìn rất nho nhã, không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Không thể, nhìn tướng mạo nha.”
Phàn Tiếu giơ ngón tay cái về phía Tam Vượng “Anh ba nhỏ, rất đàn ông nha!”
Tam Vượng: “Em cũng không thể dạy chị bơi lội nha, chị là con gái.”
Phàn Tiếu: “. . . . . . Thật ra chị biết bơi lội.”
“Chị biết bơi?” Tam Vượng cảm thấy rất ngạc nhiên: “Chị là con gái lại biết bơi à, chị của em thì không biết.”
“Bơi lội à, rất đơn giản nha, chị từ rất nhỏ đã học biết rồi.”
Tam Vượng cảm thấy rất hứng thú, hỏi cô học ở đâu, biết trường dạy bơi lội của cô.
“Trường tư thục dạy bơi lội một năm bốn mùa cũng có thể bơi lội?”
“Ngày ngày cũng có thể, còn có thể tắm đây này.”
“Người thành phố các chị thật biết chơi.”
“Ôi chao, không được, bây giờ chị cũng là nông dân.” Phàn Tiếu thở dài.
Tam Vượng chạy đi hỏi Hàn Thanh Tùng: “Cha, ở nơi này của chúng ta có trường dạy bơi không.”
Hàn Thanh Tùng: “Trong vùng?”
“Vậy cũng quá xa.” Cũng không thể vì bơi lội còn chạy xa như thế.
Hàn Thanh Tùng đi thẳng vào phòng tắm, dội qua nước lạnh, thay đổi quần áo vào nhà tìm Lâm Lam.
Đại Vượng thì đi qua vẫy vẫy tay với Triệu Minh Kiệt đang ngồi trên mặt đất: “Đứng lên thư giãn gân cốt.”
Triệu Minh Kiệt lắc đầu: “Không… không nhúc nhích nổi.”
Nhị Vượng: “Nếu anh không vận động một chút, sáng sớm ngày mai đau đến nổi không bò dậy nổi.”
Tam Vượng nhảy qua: “Nằm sấp xuống, em biết… giẫm giẫm lên chân.” Anh cả, anh hai cũng giẫm giẫm chân cho nó đây này.
Lâm Lam nhìn bọn nhỏ trở lại, liền nói với Nhị Vượng: “Anh hai, con đi chỉ thanh niên trí thức Trầm bọn họ nấu cơm đi.” Phần lớn nhóm thanh niên trí thức cũng không biết làm cơm, không biết nhóm lửa, nếu như không cẩn thận đốt cháy nhà cũng rất phiền phức nha.
Nhị Vượng đi phòng tắm dội nước lạnh thay quần áo sạch sẽ, tùy tiện lau sơ đầu tóc rồi đi ra ngoài.
Cao Lộ đuổi theo: “Em Nhị Vượng, chị đi cùng em.”
Phàn Tiếu không có hứng thú với nấu cơm, đánh chết cô cũng không muốn học, bây giờ cô cảm thấy hứng thú với Tam Vượng và Tiểu Vượng, hai đứa nhỏ này chơi thật vui. Cô còn nhìn thấy bức tranh của Tiểu Vượng, bày tỏ mình cũng biết hội họa: “Chị học qua âm nhạc nhưng chỉ biết đánh đàn ghi ta, chị học qua vẽ tranh chỉ biết phác họa, chị dạy cho em nha.”
Tiểu Vượng: “Phác hoạ là cái gì?”
Phàn Tiếu liền nói với bé: “Chính là em dùng bút chì, vẽ vật trước mắt xuống bức tranh.”
Cô phát hiện Tiểu Vượng rất thú vị, cho dù cô làm gì bé cũng có thể ăn khớp đến thế.
Tiểu Vượng nhất thời cảm thấy rất hứng thú, cầm lấy bút chì cùng giấy của mình tới đây.
Phàn Tiếu rất ghét bỏ: “Bút chì này không dùng được, chúng ta có thể tự mình làm.”
Tam Vượng cùng Tiểu Vượng thật tò mò làm sao làm bút, Mạch Tuệ tỏ vẻ có thể phối hợp với bọn họ cùng nhau giày vò.
Phàn Tiếu liền dẫn Tam Vượng Tiểu Vượng đi bẻ cành liễu, trở về lại để cho Mạch Tuệ giúp đỡ đốt một chút, có được hay không, thử nhiều lần thế nào cũng sẽ có lúc thành công.
Nhị Vượng đến đại đội, phát hiện tối hôm qua đã đem nồi và bếp đến, đại đội trưởng còn đưa mấy loại bánh phở đến đây.
Lúc này Thẩm Ngộ và Từ Đông Hưng đang bận việc, Trì Mẫn ở bên cạnh mò mẫm chỉ huy, bọn họ quẹt hết nửa hộp diêm cũng không nhóm được lửa.
Nhìn đầy đất đầy cuống diêm, thịt Nhị Vượng đều đau.
“Diêm ở nông thôn không giống với thành phố, không dễ đốt chút nào.” Từ Đông Hưng sợ Nhị Vượng chê cười, vội vàng tìm cớ.
Nhị Vượng: “… Diêm ở nông thôn cũng mua từ thành phố đến đây.”
Thẩm Ngộ vội nói: “Em Nhị Vượng phiền em chỉ dạy.” Vốn đại đội trưởng nói buổi sáng có người tới dạy, kết quả lúc này cũng không có người đến, cũng chỉ có Nhị Vượng đến trước, vẫn là đội trưởng Lâm đáng tin.
Nhị Vượng dạy bọn họ trước cầm lấy một chút cỏ xốp mềm, dùng diêm đốt lên rồi nhét vào lòng bếp, sau đó lại từ từ thêm cỏ: “Hằng ngày những cỏ kia đều phải siêng phơi nắng, bị ẩm sẽ không dễ đốt.” Mới vừa rồi cỏ bọn họ dùng chính là quá ướt, cho nên không đốt được, chỉ lãng phí diêm, một hộp hơn một mao tiền đấy.
Chờ lửa đốt lên, Nhị Vượng lại để cho Từ Đông Hưng nhóm lửa.
Từ Đông Hưng vẫn cứ ở đó đẩy đẩy tóc của mình, cảm thấy nơi này cực quá rồi, khiến tóc mình đều hôi cả: “Cậu đều đã đốt rồi, vậy cậu nhóm lửa luôn đi.”
Nhị Vượng đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi là tới dạy, không phải đến nấu cơm cho các người.”
Mặt Từ Đông Hưng liền biến sắc, một thằng nhóc nhà nông, mày chảnh cái quái gì.
Thẩm Ngộ vội nói: “Tôi đến đốt.”
Nhị Vượng: “Một nhóm lửa một nấu cơm, phải có hai người phối hợp, các người phải sắp xếp nhóm hai người thay phiên nhau nấu cơm. Dù sao một người nấu cơm, trừ phi người này không cần làm việc.”
Trì Mẫn nhìn về phía Thẩm Ngộ: “Thẩm Ngộ, vậy chúng ta cùng nhóm đi.”
Bên kia Võ Văn Nghĩa vẫn luôn tức giận không nói chuyện lập tức phản đối: “Tại sao phải hai ngươi? Phải công bằng!”
Hắn cả ngày một không phục hai không cam lòng, tức giận như gà chọi, nhìn cái gì cũng muốn nói một câu.
Thẩm Ngộ nói: “Vậy cứ như thế, đợi mọi người đều tới đây, chúng ta bốc thăm kết nhóm.”
Lúc này Thải Hoa đã chạy tới, cô cười nói: “Nếu không các anh chị mướn tôi đi, tôi có thể giúp các người nấu cơm.” Cô đi đến bên cạnh Nhị Vượng, ôn nhu nói với Nhị Vượng: “Hai chúng ta nấu cơm giúp bọn họ, kiếm tiền chia đều được không?”
Võ Văn Nghĩa: “Chúng ta nói dùng hai em sao?”
Thải Hoa không thèm nhìn hắn, tiếp tục hỏi Nhị Vượng.
Nhị Vượng nói: “Cho dù bọn họ đồng ý tôi cũng không có thời gian. Cô có thể cùng với bọn họ, giúp bọn họ một chút thuận tiện kiếm thêm chút tiền.”
Thải Hoa thấy cậu không đồng ý, không khỏi có chút thất vọng: “Ai nha, Yến Yến cũng không đi học, tôi cũng không có người chơi cùng.”
Nhị Vượng chỉ Thẩm Ngộ làm sao nấu mì, bước đầu tiên phải học trước cách luộc bánh bột ngô, cái này đơn giản, không cần bột lên men. Bột ngô thêm mì cao lương hoặc mì tinh, bắt đầu vỗ bẹp bẹp luộc ở trong nồi men theo bên trên là được.
Thẩm Ngộ học được rất nhanh, Nhị Vượng vừa chỉ đã làm được có hình có dạng.
Nhị Vượng cười nói: “Anh Thẩm Ngộ học rất nhanh, lúc nào rảnh em dạy anh làm cái khác.” Trừ bánh bột ngô, ổ bánh ngô, còn có cuốn bột lên men, bánh bao cùng với bánh nướng áp chảo, nghiền kỹ sợi mỳ…vv…vv…
Thẩm Ngộ xoa cái trán đầy mồ hôi: “Xấu hổ.”
Thải Hoa khẽ nghiêng đầu, nhìn Thẩm Ngộ một chút lại nhìn Nhị Vượng một chút, đột nhiên cười nói: “Tôi cảm thấy trái lại hai người rất giống hai anh em đấy.”
Bộ dáng mỗi người đều theo cha mẹ, nhưng khí chất cũng rất giống nhau, cũng là dáng vẻ thư sinh lịch sự tuấn tú. Thẩm Ngộ giống như phiên bản lớn của Nhị Vượng, Nhị Vượng như phiên bản nhỏ của Thẩm Ngộ.
Thẩm Ngộ cười cười, nói với Nhị Vượng: “Vậy cũng thật là duyên phận đây.”
Nhị Vượng cũng cười cười.
Thải Hoa vừa cười nói: “Có điều sau này như thế nào cũng thật khó nói, có lẽ không thể biết, có lẽ là mệnh trung chú định rồi.”
Nghe cô một cô nhóc ở nông thôn nói huyền cơ mơ hồ như vậy, mấy thanh niên trí thức đều nhìn cô.
Kẻ đâm chọc Võ Văn Nghĩa nói: “Cô đây là mâu thuẫn, hoặc là không thể biết, hoặc nhất định, cái gì gọi là có lẽ? Thật không có văn hóa.”
Mặt Thải Hoa liền biến sắc, lập tức vô cùng ấm ức.
Từ Đông Hưng thoáng hất tóc tự cho là rất tuấn tú: “Cậu làm gì khi dễ cô bé người ta như thế?”
Thải Hoa gật đầu.
Lúc này Trì Mẫn chỉ chỉ Nhị Vượng cùng Thẩm Ngộ, cười nói: “Tương lai không xác định, nhưng có một chút chắc chắn, bạn học nhỏ trẻ tuổi này, thì có nhiều khả năng lắm đây.”
Kẻ đâm chọc lại tiếp tục oán hận: “Có cái gì có thể? Nhiều lắm là đi học đọc được đậu liền trở về trồng trọt ở nhà? Có gì khác nhau?” Bây giờ đi học có tác dụng? Còn không phải cho nó về nhà trồng trọt sao. Lãng phí tiền cùng thời gian, còn không bằng ngay từ đầu liền trồng trọt cho rồi!
Trì Mẫn cũng không giận: “Trẻ tuổi, thì có nhiều khả năng hơn. Chờ cậu ấy lớn lên không ai biết như thế nào mà. Có điều đáng tiếc, tương lai của cậu vô cùng mờ mịt.”
Thải Hoa không khỏi nhìn về phía Trì Mẫn, cô khiếp vía thốt lên: “Thanh niên trí thức Trì, em cũng muốn đi học như vậy, nhưng em ngu ngốc học không tốt, trong nhà nghèo không có tiền vốn không thể đi học. Chị có thể chỉ dạy cho em không?”
Trì Mẫn nhìn cô bé một cái, cô bé ở nông thôn khô gầy vàng vọt, trừ một đôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo thì ngoài ra không có cái gì, cô hờ hững nói: “Thẩm Ngộ không phải ở nhà em sao, em nhờ anh ấy dạy không phải tốt hơn à?”
Thải Hoa cắn cắn đôi môi, không có lên tiếng.
Đang lúc nói chuyện những thanh niên trí thức khác cũng tới đây, bởi vì Phàn Tiếu muốn đi đến công xã nên còn tỉ mỉ mặc trang phục một phen, Thải Hoa phát hiện cô ấy còn thoa son môi, mặc váy liền áo xinh đẹp, càng lộ vẻ duyên dáng yêu kiều, kiều diễm động lòng người.
Trì Mẫn hừ lạnh một tiếng, đẹp xấu như thế cho ai nhìn chứ.
Nhị Vượng nói với Thẩm Ngộ: “Anh Thẩm Ngộ, em đi về trước đây, các anh chị ăn cơm đi.”
Phàn Tiếu vui sướng hài lòng đi qua, thân mật nói: “Em Nhị Vượng này, làm phiền em nha. Sau này có cần giúp đỡ, em cứ nói nha.”
Nhị Vượng cười cười tạm biệt bọn họ đi về nhà, nó nhìn ra bầu không khí trong đám thanh niên trí thức này rất vi diệu, như vậy một người so sánh với bạn học của mình tiểu tâm tư này cũng không tính là cái gì. Có điều từ trước đến giờ nó luôn bình tĩnh, chỉ sợ người này mượn hơi người kia như thế nào, nó cũng sẽ không như thế nào.
Làm người, cho dù anh ta có gió Đông Nam Tây Bắc thổi thổi thổi, tôi vẫn cứ lù lù bất động, đây là nó học từ Lâm Lam đấy.
Nhị Vượng rời khỏi đại đội, Thải Hoa đuổi theo ra: “Nhị Vượng.”
Nhị Vượng quay đầu lại: “Có việc?”
“Chừng nào cậu đi đến nhà dì ba cậu?”
Nhị Vượng không hiểu nhìn cô.
Thải Hoa: “Nếu có đi thì gọi tớ một tiếng, tớ rất nhớ Yến Yến, không biết cô ấy giờ như thế nào, rất lâu rồi không thấy cô ấy trở về.”
Nhị Vượng: “Mẹ tôi đi qua đó, tôi không nhất định sẽ đi.”
Thải Hoa cười cười: “Dù sao nếu cậu có đi, thì báo với tớ một tiếng nha.”
Nhị Vượng gật đầu, đồng ý.
Nhìn bóng lưng thiếu niên cao gầy thanh tú xinh đẹo, trong mắt Thải Hoa hiện lên một tia thương hại cùng đồng tình, nhưng ngay sau đó lại cau mày hừ một tiếng. Vừa vặn Trì Mẫn đi ra ngoài nhìn thấy cô, tuổi còn nhỏ mà vẻ mặt phong phú như vậy, không khỏi cảm thấy tò mò.
Nhị Vượng về đến nhà, trong nhà còn chờ nó ăn cơm đây.
Lâm Lam hỏi thăm chuyện đại đội một chút, cười nói: “Nhóm thanh niên trí thức này có trình độ văn hóa cao, trẻ tuổi, ý nghĩ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook