Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính
-
Chương 37:
Lục Nùng gắp một miếng lê ngào mật và thịt anh đào chua ngọt bỏ vào trong bát Tiểu Cố Hoài, cơm của Tiểu Cố Hoài khác với mọi người, cậu ăn trứng bọc cơm mà mẹ Ngô làm riêng cho cậu bé, trong bánh trứng bọc cơm xào trứng, bên ngoài còn thêm một ít vừng.
Bùi Tranh không biết xấu hổ, lại còn ăn trộm một miếng cơm của em trai, sau khi ăn xong hai mắt chỉ nhìn mẹ Ngô, không biết đang có ý định quỷ quái gì.
“Không đủ thì trong nồi vẫn còn đấy, thịt cơm đều đủ.” Mẹ Ngô rất vui khi mọi người thích ăn đồ ăn mình làm, ngay cả Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh không thích lúc trước đều thuận mắt hơn.
Bùi Tranh thấy thế lập tức nịnh theo, giơ ngón tay cái khen: “Mẹ Ngô nấu ăn ngon quá, ngày mai làm tiếp được không ạ?”
“Được chứ, sao lại không được?” Mẹ Ngô cười đến nở hoa.
Lúc này Bùi Tranh mới tiếp tục cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt mãn nguyện.
Sau khi cơm nước xong, mọi người ai nấy đều ăn no đến mức bung căng tròn, ngay cả Tể Tể cũng ôm cái nhỏ bụng.
Mẹ Ngô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một trà tiêu thực lúa mạch ngâm mạch nha và trần bì, rót cho mỗi người một ly.
Bữa cơm này đã khiến địa vị của mẹ Ngô ở nhà họ Bùi là không thể đắc tội.
Buổi tối ai về phòng nấy.
Bùi Tịch An đến phòng sách, Lục Nùng rửa mặt xong, skincare mỗi ngày phải làm, hưng phấn móc hộp khắc hoa mang đến từ Lý viên ra rồi lại lục sổ tiết kiệm Bùi Tịch An đưa cho cô, tiền tiết kiệm và đồ trang sức phỉ thúy mợ lúc trước từ trong hộp mỹ phẩm ra, chất đống ở trên giường.
Lục Nùng hít một hơi thật sâu, a, đây là mùi thơm của tiền bạc.
Hì hì, trước mắt tài sản nhà cô thật sự không hề ít.
Hai mươi con cá vàng nhỏ, một bộ trang sức phỉ thúy, hai miếng ngọc ấm thượng hạng.
Về tiền mặt: ba trăm năm mươi đồng tiền an ủi chồng qua đời cộng thêm nguyên chủ tích góp được, năm nghìn ba tiền tiết kiệm gia đình mà chồng hiện tại đưa cho, ba nghìn anh họ chị họ cho, tám trăm bán công việc, sáu mươi bảy đồng rưỡi tiền lương mới đòi được.
Ngày hôm nay mua rau mua thịt mua các loại đồ linh tinh hết ba mươi lăm đồng tiền lẻ nguyên chủ tích được.
Tính ra, tất cả tiền cộng lại tổng cộng 9482 đồng rưỡi, làm tròn lên là mười nghìn tệ!
Cô đã thành vạn phú ở thập niên sáu mươi rồi.
Lục Nùng cười đến mức miệng không khép lại được, lăn đi lộn lại ở trên giường.
Bùi Tịch An: “...”
Nhận thấy ánh mắt ở cửa, Lục Nùng liền vội vàng đứng lên, nhanh chóng vơ một đống đồ trên giường vào trong lòng mình, cảnh giác nhìn Bùi Tịch An. Của tôi của tôi đều là của tôi, đừng hòng mơ tưởng đến tiền của tôi!
Bùi Tịch An không hề mơ tưởng, anh chỉ bất ngờ nhà cậu của cô vợ nhỏ này quả thực bất phàm, chỉ đống thỏi vàng chói mắt người kia thôi đã là thứ mà người bình thường không thể có rồi.
Cũng may là gả cho anh, bằng không mang ngọc có tội, khó thoát vận rủi.
“Cất đi đi, về sau tốt nhất không nên lấy ra nữa.” Bùi Tịch An hờ hững dặn dò.
Lục Nùng giống như chuột đồng vậy, từ từ cất đồ vào trong hộp, cuối cùng để lại khoản tiết kiệm Bùi Tịch An cho cô và một ít tiền lẻ.
Tiền lẻ là tiền lương của cô, khoản tiết kiệm Bùi Tịch An cho rõ ràng là để cô dùng để trong chi tiêu gia đình, cô không thể lấy làm của riêng. Còn về tiền an ủi của Cố Vệ Quốc để lại cho Tiểu Cố Hoài sau này, xem như là một kỉ niệm, thứ này không thể động vào.
Sau khi đóng lại, hộp cơ quan lập tức khóa chặt, trên đời ngoại trừ một mình Lục Nùng ra thì không ai có thể mở ra.
Để phòng ngừa Bùi Tịch An mơ tưởng đến tài sản của cô, Lục Nùng dự định đêm nay ôm hộp ngủ.
Đêm nay, sau khi bôi xong hết các loại đồ mỹ phẩm, Lục Nùng quả thực ôm hộp lên giường, đưa lưng về phía Bùi Tịch An ngủ, không đến mười phút sau đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Còn về cái hộp gỗ ôm chặt trong lòng trước khi ngủ kia đã rơi xuống dưới giường.
Bùi Tịch An: “...”
Nửa đêm.
Bùi Tịch An nhìn ở người phụ nữ cọ loạn trên người mình, thở dài, kéo cái áo cuộn đến tận xương quai xanh của cô xuống, trong hỗn loạn chạm tới chỗ mềm mại nào đó liền vội buông ra như bị kim đâm.
Nhưng sau khi buông ra, người phụ nữ kia lại bắt đầu không ngoan ngoãn.
Bùi Tịch An đành phải dùng hai tay giữ chặt cô lại, ôm cô vào trong lòng, lúc này mới yên tĩnh lại.
Bùi Tranh không biết xấu hổ, lại còn ăn trộm một miếng cơm của em trai, sau khi ăn xong hai mắt chỉ nhìn mẹ Ngô, không biết đang có ý định quỷ quái gì.
“Không đủ thì trong nồi vẫn còn đấy, thịt cơm đều đủ.” Mẹ Ngô rất vui khi mọi người thích ăn đồ ăn mình làm, ngay cả Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh không thích lúc trước đều thuận mắt hơn.
Bùi Tranh thấy thế lập tức nịnh theo, giơ ngón tay cái khen: “Mẹ Ngô nấu ăn ngon quá, ngày mai làm tiếp được không ạ?”
“Được chứ, sao lại không được?” Mẹ Ngô cười đến nở hoa.
Lúc này Bùi Tranh mới tiếp tục cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt mãn nguyện.
Sau khi cơm nước xong, mọi người ai nấy đều ăn no đến mức bung căng tròn, ngay cả Tể Tể cũng ôm cái nhỏ bụng.
Mẹ Ngô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một trà tiêu thực lúa mạch ngâm mạch nha và trần bì, rót cho mỗi người một ly.
Bữa cơm này đã khiến địa vị của mẹ Ngô ở nhà họ Bùi là không thể đắc tội.
Buổi tối ai về phòng nấy.
Bùi Tịch An đến phòng sách, Lục Nùng rửa mặt xong, skincare mỗi ngày phải làm, hưng phấn móc hộp khắc hoa mang đến từ Lý viên ra rồi lại lục sổ tiết kiệm Bùi Tịch An đưa cho cô, tiền tiết kiệm và đồ trang sức phỉ thúy mợ lúc trước từ trong hộp mỹ phẩm ra, chất đống ở trên giường.
Lục Nùng hít một hơi thật sâu, a, đây là mùi thơm của tiền bạc.
Hì hì, trước mắt tài sản nhà cô thật sự không hề ít.
Hai mươi con cá vàng nhỏ, một bộ trang sức phỉ thúy, hai miếng ngọc ấm thượng hạng.
Về tiền mặt: ba trăm năm mươi đồng tiền an ủi chồng qua đời cộng thêm nguyên chủ tích góp được, năm nghìn ba tiền tiết kiệm gia đình mà chồng hiện tại đưa cho, ba nghìn anh họ chị họ cho, tám trăm bán công việc, sáu mươi bảy đồng rưỡi tiền lương mới đòi được.
Ngày hôm nay mua rau mua thịt mua các loại đồ linh tinh hết ba mươi lăm đồng tiền lẻ nguyên chủ tích được.
Tính ra, tất cả tiền cộng lại tổng cộng 9482 đồng rưỡi, làm tròn lên là mười nghìn tệ!
Cô đã thành vạn phú ở thập niên sáu mươi rồi.
Lục Nùng cười đến mức miệng không khép lại được, lăn đi lộn lại ở trên giường.
Bùi Tịch An: “...”
Nhận thấy ánh mắt ở cửa, Lục Nùng liền vội vàng đứng lên, nhanh chóng vơ một đống đồ trên giường vào trong lòng mình, cảnh giác nhìn Bùi Tịch An. Của tôi của tôi đều là của tôi, đừng hòng mơ tưởng đến tiền của tôi!
Bùi Tịch An không hề mơ tưởng, anh chỉ bất ngờ nhà cậu của cô vợ nhỏ này quả thực bất phàm, chỉ đống thỏi vàng chói mắt người kia thôi đã là thứ mà người bình thường không thể có rồi.
Cũng may là gả cho anh, bằng không mang ngọc có tội, khó thoát vận rủi.
“Cất đi đi, về sau tốt nhất không nên lấy ra nữa.” Bùi Tịch An hờ hững dặn dò.
Lục Nùng giống như chuột đồng vậy, từ từ cất đồ vào trong hộp, cuối cùng để lại khoản tiết kiệm Bùi Tịch An cho cô và một ít tiền lẻ.
Tiền lẻ là tiền lương của cô, khoản tiết kiệm Bùi Tịch An cho rõ ràng là để cô dùng để trong chi tiêu gia đình, cô không thể lấy làm của riêng. Còn về tiền an ủi của Cố Vệ Quốc để lại cho Tiểu Cố Hoài sau này, xem như là một kỉ niệm, thứ này không thể động vào.
Sau khi đóng lại, hộp cơ quan lập tức khóa chặt, trên đời ngoại trừ một mình Lục Nùng ra thì không ai có thể mở ra.
Để phòng ngừa Bùi Tịch An mơ tưởng đến tài sản của cô, Lục Nùng dự định đêm nay ôm hộp ngủ.
Đêm nay, sau khi bôi xong hết các loại đồ mỹ phẩm, Lục Nùng quả thực ôm hộp lên giường, đưa lưng về phía Bùi Tịch An ngủ, không đến mười phút sau đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Còn về cái hộp gỗ ôm chặt trong lòng trước khi ngủ kia đã rơi xuống dưới giường.
Bùi Tịch An: “...”
Nửa đêm.
Bùi Tịch An nhìn ở người phụ nữ cọ loạn trên người mình, thở dài, kéo cái áo cuộn đến tận xương quai xanh của cô xuống, trong hỗn loạn chạm tới chỗ mềm mại nào đó liền vội buông ra như bị kim đâm.
Nhưng sau khi buông ra, người phụ nữ kia lại bắt đầu không ngoan ngoãn.
Bùi Tịch An đành phải dùng hai tay giữ chặt cô lại, ôm cô vào trong lòng, lúc này mới yên tĩnh lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook