Vẻ mặt Bùi Tịch An cũng không tốt lắm, Lục Nùng cũng nhận ra mình đã phạm vào điều kiêng kỵ.

Nghe trộm trong gia đình quân nhân như nhà họ Bùi này sẽ bị nghi ngờ là gián điệp, mặc dù Lục Nùng không có lòng dạ làm chuyện gì, nhưng chỉ hành động nghe lén đã vô cùng mẫn cảm rồi.

Vẫn là tư duy hiện đại không thay đổi được, Lục Nùng ảo não, về sau phải chú ý hơn mới được, nhưng... bây giờ nên làm thế nào?

“Anh ăn kẹo không?”

Cô nảy ra một ý nghĩ, tay lấy kẹo sữa mới mua ngày hôm nay đưa cho Bùi Tịch An.

Bùi Tịch An cúi đầu, một viên kẹo sữa thỏ trắng lặng lẽ nằm trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, tinh xảo đáng yêu.

Anh cầm viên kẹo kia lên như bị ma xui quỷ khiến.

Lục Nùng thì vui vẻ đưa ra quyết định từ một phía: Nhận kẹo của cô rồi, vừa nãy không xảy ra chuyện cả.

Dù sao tuyệt đối không thể xấu hổ!

“Tôi đến xem Tiểu Hoài.” Lục Nùng nhanh chóng tiến vào nhân vật như không xảy ra chuyện gì, hỏi rất tự nhiên: “Nó không quấy rầy anh chứ?”

Bùi Tịch An: “...”

Cần phải nói cái gì đó, thoáng thấy Lục Nùng rất cố gắng làm ra biểu cảm nghi hoặc: Vì sao không trả lời câu hỏi của tôi? Tôi không hiểu lời anh sắp nói chút nào cả.



Bùi Tịch An nuốt lời muốn nói vào, hờ hững bảo: “Không.”

“Tôi không biết anh nói cái... Hả?”

Lục Nùng suýt chút nữa nứt ra, sơ ý rồi, vẻ mặt vừa rồi của Bùi Tịch An rõ ràng chính là muốn dạy dỗ.

“Không thì tốt, không thì tốt, ha ha.” Anh là cái đồ đực già quỷ kế đa đoan!

Trong mắt Bùi Tịch An lóe lên nụ cười, nghiêng người ra, đưa Lục Nùng đi vào trong phòng sách.

Vừa vào cửa đã thấy Tiểu Cố Hoài đang nằm úp trên bàn làm việc của Bùi Tịch An, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một tập tranh, ngay cả mẹ ruột tới cũng không chú ý.

Cảnh tượng này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Lục Nùng, cô còn tưởng rằng Tiểu Cố Hoài sẽ khóc lóc, sau đó Bùi Tịch An mặt lạnh dỗ trẻ con, kết quả càng dỗ trẻ con càng không chịu nổi cái mặt lạnh của anh, cuối cùng không biết làm sao...

Hình ảnh chắc chắn rất đẹo, đáng tiếc không được thực hiện.

Lúc này, Bùi Tịch An đi tới bên cạnh Lục Nùng, cùng nhìn Cố Hoài, nói với Lục Nùng một cách khá trịnh trọng: “Năng lực tự lo liệu của Tiểu Hoài rất mạnh, cũng rất thông minh, dạy chữ một lần là học được, tôi nghi ngờ nó có năng lực đã thấy rồi là không quên được.”

“À.”

Lục Nùng nghe xong phản ứng bình thường, dù sao cũng là boss phản diện IQ chọc trời trong tiểu thuyết mà, từ nhỏ đã không giống người thường cũng chẳng có gì lạ.



Hơn nữa, hai người mẹ của cậu bé (nguyên chủ và Lục Nùng) đều đã từng nhìn thấy là không quên được, kỹ năng đã từng nhìn thấy là không quên được này sắp thành bắp cải bán sỉ rồi, không di truyền chẳng phải là quá phế ư?

Có lẽ phản ứng này quá bình thản, Bùi Tịch An nghiêng đầu nhìn Lục Nùng, ánh mắt sâu mang theo thâm ý.

Một lát sau, Lục Nùng mới bất giác vỗ tay hai cái, hơi có lệ: “Thế thì thật là tốt quá.”

Bùi Tịch An xoa chân mày: “Cô qua đây chỉ là muốn xem Tiểu Hoài ư? Hay là muốn dẫn nó đi?”

“Đúng vậy, tôi chỉ xem nó có ngoan hay không, nếu nó ngoan thì tôi yên tâm rồi.”

Lục Nùng che giấu ý đồ hiểm ác muốn xem náo nhiệt của mình, khách sáo trả lời Bùi Tịch An.

Không thể nào dẫn Tiểu Hoài đi được, cô còn chuẩn bị đến phòng bếp làm chút món điểm tâm ngọt ăn lót dạ đấy, có người trông con giúp cô, còn lâu cô mới từ chối.

“Xem ra Tiểu Hoài rất thích tập tranh, nếu nó thích thì để nó xem thêm một hồi đi, tôi đi lấy dâu tây cho hai người ăn.”

Đợi đi khỏi phòng sách, Lục Nùng mới nhớ lại, câu hỏi cuối cùng của Bùi Tịch An như thể có ý bảo cô đi?

“...” Uổng phí dâu tây của cô rồi.

Đến dưới lầu, Lục Nùng vẫn chia dâu tây mang về từ Lý viên làm hai phần, một phần bưng lên lầu đưa đến phòng sách, dặn Bùi Tịch An chỉ có thể cho Tiểu Hoài ăn một hai quả.

Một phần dâu tây khác có thể thêm kẹo sữa thỏ trắng làm bánh dâu tây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương