Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính
-
Chương 32:
Giống như bây giờ, thái độ trước ngạo mạn sau cung kính, bản thân cô không cảm thấy không phù hợp chút nào.
Thậm chí còn trắng trợn viết ý nghĩ lên trên mặt, tiến đến trước mặt khăng khăng cho anh xem.
Quả thực giống như con mèo nhỏ thăm dò suy nghĩ của chủ nhân từng bước một, ăn vạ đòi ăn là ngửa bụng mình ra cho chủ nhân xem: Không giả vờ nữa, tôi nói thẳng, anh mau đút cho tôi đi.
Bỗng chốc, anh lại sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, lại một lần nữa đổi mới nhận thức về cô vợ nhỏ mới vừa cưới vào cửa.
Bùi Tịch An từ từ đi xuống lầu, đứng trước mặt Lục Nùng và mẹ Ngô, ôn hòa hỏi: “Được rồi, cô cảm thấy mẹ Ngô ở đâu thì ổn?”
Bùi Tịch An xuống lầu rồi thì có vẻ “bình dị gần gũi” hơn rất nhiều.
Lục Nùng nháy mắt mấy cái, thầm nói anh đã bảo như vậy rồi thì tôi sẽ không khách sáo nữa.
Thật ra chị bảo mẫu Tôn lúc trước có một gian phòng nhỏ đơn độc ở trong nhà này, chỉ là điều kiện trong phòng nhỏ không tốt lắm, cửa sổ nhỏ hẹp, không đủ ánh sáng, giường chỉ là tấm ván gỗ đơn giản ghép lại, trong phòng chỉ có thể cho một người ra vào.
Chị Tôn thường ở nhà mình, chỉ coi căn phòng này trở thành nơi để đồ cá nhân cho nên nhiều năm qua cũng quen rồi, nhưng mẹ Ngô thì không được.
Nếu mẹ Ngô vào ở, Lục Nùng không thể để mẹ Ngô chịu ấm ức, thấy tuổi tác mẹ Ngô càng lúc càng lớn, ngủ ở nơi ngay cả ánh sáng cũng không tốt này thì về lâu về dài khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh.
Trừ gian phòng nhỏ này ra, lầu một nhà họ Bùi còn có một gian phòng nhỏ khác có bố cục khá tương tự, hai gian phòng được tách ra bởi một bức tường, phòng này cho cảnh vệ kiêm tài xế Tiểu Chu. Tiểu Chu và chị Tôn giống nhau, buổi tối không ngủ ở gian phòng nhỏ, coi nó là chỗ nghỉ chân chứa đồ.
Cách của Lục Nùng là thông hai gian trở thành một gian phòng, lại trang bị sửa chữa một chút, thông gió là có thể để mẹ Ngô vào ở rồi.
Còn về Tiểu Chu, Lục Nùng thầm nói câu xin lỗi với cậu ta, hì hì, đến lúc đó sẽ bảo mẹ Ngô làm riêng ít thức ăn ngon cho cậu ta.
“... Anh thấy có được hay không?” Lục Nùng nói suy nghĩ của mình cho Bùi Tịch An nghe: “Trước khi sửa sang xong, để mẹ Ngô ngủ chung với tôi.”
Bùi Tịch An lẳng lặng nghe xong, sau đó trầm ngâm chốc lát nói: “Không bằng để mẹ Ngô dời đến lầu hai luôn đi.”
“Lầu hai?” Lục Nùng khó hiểu: “Nhưng lầu hai không có phòng trống.”
Bùi Tịch An: “Có thể bảo Tiểu Hoài nhường căn phòng lại, Tiểu Hoài chuyển đến phòng Bùi Tranh.”
“Ôi, không dám không dám.” Mẹ Ngô tỏ vẻ mặt sợ hãi xua tay từ chối.
Lục Nùng cầm tay mẹ Ngô, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì từ chối không chút do dự: “Thôi, để Tiểu Hoài và Bùi Tranh ngủ cùng không hay lắm. Chắc Bùi Tranh hy vọng có không gian cá nhân của mình.”
Các thiếu niên tuổi dậy thì cực kì coi trọng không gian cá nhân của mình, Lục Nùng cân nhắc về hai mươi năm nay của mình, cảm thấy có quyền lên tiếng hơn Bùi Tịch An nhiều.
Vả lại, không thông qua sự đồng ý của Bùi Tranh đã đưa ra quyết định để cậu nhường một nửa phòng cho em trai là không tôn trọng cậu, cũng khiến gia đình không hài hòa.
Thử nghĩ đổi thành bất cứ ai, mẹ kế mang theo con trai và người ngoài vào nhà ở, người ngoài ở một mình một gian, còn mình lại phải chia phòng của mình cho em trai thì trong lòng đều sẽ khó chịu.
Ban đầu Bùi Tịch An đã không nên nói ra cách này, sau lần đầu làm chuyện khiến Tranh ấm ức, ngày sau sẽ có vô số chuyện, lòng người trước giờ không chịu nổi thử thách.
Không thèm làm mẹ kế bị người ta mắng độc ác, cô đẹp như vậy, đương nhiên muốn luôn đẹp đẽ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bùi Tranh không thể ở cùng Cố Hoài, mẹ Ngô có thể ở cùng Cố Hoài.
“Mẹ Ngô, mẹ và Tiểu Hoài ở cùng nhau được không?” Nếu Bùi Tịch An đã đồng ý để mẹ Ngô ở lầu hai, cô cũng sẽ không phản đối sự sắp xếp này.
“Tiểu Hoài?” Mẹ Ngô do dự.
“Đúng vậy, ở với Tiểu Hoài, thuận tiện chăm sóc nó giúp con.” Lục Nùng khuyên.
Nghe nói để bà ấy chăm sóc Cố Tiểu Hoài, cuối cùng mẹ Ngô cũng gật đầu: “Vậy được thôi.”
Thậm chí còn trắng trợn viết ý nghĩ lên trên mặt, tiến đến trước mặt khăng khăng cho anh xem.
Quả thực giống như con mèo nhỏ thăm dò suy nghĩ của chủ nhân từng bước một, ăn vạ đòi ăn là ngửa bụng mình ra cho chủ nhân xem: Không giả vờ nữa, tôi nói thẳng, anh mau đút cho tôi đi.
Bỗng chốc, anh lại sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, lại một lần nữa đổi mới nhận thức về cô vợ nhỏ mới vừa cưới vào cửa.
Bùi Tịch An từ từ đi xuống lầu, đứng trước mặt Lục Nùng và mẹ Ngô, ôn hòa hỏi: “Được rồi, cô cảm thấy mẹ Ngô ở đâu thì ổn?”
Bùi Tịch An xuống lầu rồi thì có vẻ “bình dị gần gũi” hơn rất nhiều.
Lục Nùng nháy mắt mấy cái, thầm nói anh đã bảo như vậy rồi thì tôi sẽ không khách sáo nữa.
Thật ra chị bảo mẫu Tôn lúc trước có một gian phòng nhỏ đơn độc ở trong nhà này, chỉ là điều kiện trong phòng nhỏ không tốt lắm, cửa sổ nhỏ hẹp, không đủ ánh sáng, giường chỉ là tấm ván gỗ đơn giản ghép lại, trong phòng chỉ có thể cho một người ra vào.
Chị Tôn thường ở nhà mình, chỉ coi căn phòng này trở thành nơi để đồ cá nhân cho nên nhiều năm qua cũng quen rồi, nhưng mẹ Ngô thì không được.
Nếu mẹ Ngô vào ở, Lục Nùng không thể để mẹ Ngô chịu ấm ức, thấy tuổi tác mẹ Ngô càng lúc càng lớn, ngủ ở nơi ngay cả ánh sáng cũng không tốt này thì về lâu về dài khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh.
Trừ gian phòng nhỏ này ra, lầu một nhà họ Bùi còn có một gian phòng nhỏ khác có bố cục khá tương tự, hai gian phòng được tách ra bởi một bức tường, phòng này cho cảnh vệ kiêm tài xế Tiểu Chu. Tiểu Chu và chị Tôn giống nhau, buổi tối không ngủ ở gian phòng nhỏ, coi nó là chỗ nghỉ chân chứa đồ.
Cách của Lục Nùng là thông hai gian trở thành một gian phòng, lại trang bị sửa chữa một chút, thông gió là có thể để mẹ Ngô vào ở rồi.
Còn về Tiểu Chu, Lục Nùng thầm nói câu xin lỗi với cậu ta, hì hì, đến lúc đó sẽ bảo mẹ Ngô làm riêng ít thức ăn ngon cho cậu ta.
“... Anh thấy có được hay không?” Lục Nùng nói suy nghĩ của mình cho Bùi Tịch An nghe: “Trước khi sửa sang xong, để mẹ Ngô ngủ chung với tôi.”
Bùi Tịch An lẳng lặng nghe xong, sau đó trầm ngâm chốc lát nói: “Không bằng để mẹ Ngô dời đến lầu hai luôn đi.”
“Lầu hai?” Lục Nùng khó hiểu: “Nhưng lầu hai không có phòng trống.”
Bùi Tịch An: “Có thể bảo Tiểu Hoài nhường căn phòng lại, Tiểu Hoài chuyển đến phòng Bùi Tranh.”
“Ôi, không dám không dám.” Mẹ Ngô tỏ vẻ mặt sợ hãi xua tay từ chối.
Lục Nùng cầm tay mẹ Ngô, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì từ chối không chút do dự: “Thôi, để Tiểu Hoài và Bùi Tranh ngủ cùng không hay lắm. Chắc Bùi Tranh hy vọng có không gian cá nhân của mình.”
Các thiếu niên tuổi dậy thì cực kì coi trọng không gian cá nhân của mình, Lục Nùng cân nhắc về hai mươi năm nay của mình, cảm thấy có quyền lên tiếng hơn Bùi Tịch An nhiều.
Vả lại, không thông qua sự đồng ý của Bùi Tranh đã đưa ra quyết định để cậu nhường một nửa phòng cho em trai là không tôn trọng cậu, cũng khiến gia đình không hài hòa.
Thử nghĩ đổi thành bất cứ ai, mẹ kế mang theo con trai và người ngoài vào nhà ở, người ngoài ở một mình một gian, còn mình lại phải chia phòng của mình cho em trai thì trong lòng đều sẽ khó chịu.
Ban đầu Bùi Tịch An đã không nên nói ra cách này, sau lần đầu làm chuyện khiến Tranh ấm ức, ngày sau sẽ có vô số chuyện, lòng người trước giờ không chịu nổi thử thách.
Không thèm làm mẹ kế bị người ta mắng độc ác, cô đẹp như vậy, đương nhiên muốn luôn đẹp đẽ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bùi Tranh không thể ở cùng Cố Hoài, mẹ Ngô có thể ở cùng Cố Hoài.
“Mẹ Ngô, mẹ và Tiểu Hoài ở cùng nhau được không?” Nếu Bùi Tịch An đã đồng ý để mẹ Ngô ở lầu hai, cô cũng sẽ không phản đối sự sắp xếp này.
“Tiểu Hoài?” Mẹ Ngô do dự.
“Đúng vậy, ở với Tiểu Hoài, thuận tiện chăm sóc nó giúp con.” Lục Nùng khuyên.
Nghe nói để bà ấy chăm sóc Cố Tiểu Hoài, cuối cùng mẹ Ngô cũng gật đầu: “Vậy được thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook