“Ôi! Đi, tôi đi.” Mẹ Ngô ra sức gật đầu, vành mắt phiếm hồng, nghẹn ngào nói: “Trong mấy thiếu gia tiểu thư, chỉ có tiểu thư và Nguyệt Nhi tham ăn nhất, lần nào làm thịt kho tàu người khác còn chưa ăn được đã bị hai đứa quỷ ranh đoạt hết rồi.”

Duyệt Nhi là chị họ Tâm Duyệt của Lục Nùng, cô con gái duy nhất của nhà cậu nhưng tính lại y hệt con trai, cưỡi ngựa kiếm thuật đánh lộn đều thành thạo, chỉ không thích trang diện, từ nhỏ cực kì thương yêu cô em họ như búp bê... Tuy là đã làm không ít chuyện gây họa khiến em họ đội nồi thay.

Nhớ tới người hoạt bát trong kí ức, khuôn mặt Lục Nùng hiện lên nụ cười.

Lúc này mẹ Ngô đã mở cửa, dẫn Lục Nùng đi vào phòng khách, bên trong quả nhiên trống không như lời mẹ Ngô nói, đồ dùng gia đình như sô pha bàn trà đều không còn.

Mẹ Ngô đứng ở cửa không chịu vào cùng Lục Nùng, Lục Nùng chỉ đành tự mình lên tầng, đẩy cửa phòng sách ra.

Phòng sách và nơi khác giống nhau, chẳng có cái gì cả, chỉ còn lại một gian nhà trống.

Nhưng cậu nói đã để lại đồ trong phòng sách cho cô, cậu sẽ không lừa người, nhất định thứ đó ở chỗ này.

Nói cách khác, đồ được đặt ở một nơi nào đó, chỗ đó nhìn bề ngoài không thấy mà giấu trong bóng tối.

Lục Nùng đi tới đi lui trong phòng sách, đắn đo suy nghĩ, giấu đồ, giấu đồ...

Cô dừng bước chân lại, nhớ tới một việc.

Khi còn bé Lục Nùng và các anh họ chị họ thích thăm dò biệt thự, có một lần không biết ai đề nghị đến phòng sách của cậu thám hiểm, chị họ ngựa thần lướt gió tung mây tỏ vẻ phòng sách nhất định có mật thất.

Vì thứ được gọi là mật thất này mà mấy người suýt chút nữa lật tung cả phòng sách lên, còn làm vỡ một cái bình hoa cậu thích nhất, cuối cùng không tìm được mật thất nhưng lại tìm ra một cái tủ ngầm ở dưới sàn nhà chỗ góc tường, phát hiện một cái hộp gỗ khắc hoa đóng kín tám mặt.



Lục Nùng ngồi xổm xuống, gõ gõ dọc theo góc tường, rốt cục lúc đến xó gần cửa sổ thì nghe được âm thanh khác với chung quanh, cô xuống dưới lầu tìm mẹ Ngô lấy gậy sắt cạy mảnh sàn nhà này ra (có trời mới biết một đám trẻ con trước đây không có công cụ mà cạy được sàn gỗ thế nào).

Dưới sàn nhà thật sự có đồ.

Là cái hộp gỗ khắc hoa đóng kín tám mặt không thể mở ra kia.

Lục Nùng bưng hộp ra, đặt lên đất.

Tuy là ngày đó cậu rất giận dữ, phạt mọi người chép sách nhưng cuối cùng vẫn ôm Lục Nùng biểu diễn một lần cho đám trẻ mở cơ quan cái hộp tinh xảo này như thế nào.

Tiểu Lục Nùng thông minh nhất, đã từng thấy là không quên được, cậu biểu diễn xong còn đóng hộp lại, cô lập tức có thể mở ra lần nữa một bước không sai.

Cậu mừng đến mức lại phạt anh họ chị học chép sách thêm mấy lần nữa.

Lục Nùng xoa xoa tay, nhấn cơ quan bằng gỗ, chỉ chốc lát sau, hộp tự động bắn ra, hiện ra vật bên trong.

“!”

Tròn hai mươi con cá vàng nhỏ.

Suýt chút nữa chói mù mắt chó của Lục Nùng, a a a a a phát tài phát tài rồi.

Phía dưới con cá vàng nhỏ là một phong thư và một quyển sổ tiết kiệm, trong sổ tiết kiệm có ba ngàn đồng.

Còn có hai miếng ngọc, Lục Nùng sờ vào, chính là ngọc ấm vô cùng hiếm thấy.



Trong thư nói, cá vàng nhỏ là cậu mợ cho, tiền trong sổ tiết kiệm là đám anh chị họ góp lại, ngọc là cho con cái tương lai của cô, bởi vì không biết cô sẽ sinh mấy đứa nên bỏ hai miếng vào, đợi con cái được đặt tên rồi thì có thể khắc tên con ở phía trên, lại chuyển sang chuyện khác, bảo cô sống cho thật tốt.

Lục Nùng đọc mà suýt chút nữa rơi lệ, mặc dù nguyên chủ có nhà mẹ đẻ không được tốt lắm nhưng cũng có người thân rất yêu thương cô, cách xa vạn dặm cũng bận tâm vì cô.

Mỗi đứa con nhà họ Lý đều có một miếng ngọc có khắc tên, trên thực tế ba anh em nhà họ Lục cũng có, đều là cậu cho.

Trên ngọc của Lục Nùng có khắc một câu thơ: “Lung linh kẹp tóc đầu hồng đậu”, rất hợp với tên tự Hồng Đậu của cô.

Cậu nói đùa, nói không chừng ngày sau sẽ gặp được một người có cái tên trong nửa câu sau.

Nhưng sau đó miếng ngọc của cô bị mẹ Lục lấy, nói là sợ cô làm mất nên bảo quản thay cô.

Lục Nùng suy nghĩ lúc nào trở về nhà họ Lục phải lấy ngọc về.

Ổn định tâm trạng xong, Lục Nùng cất vật vào trong hộp, ôm hộp ra khỏi biệt thự, vòng qua biệt thự đi tới gian nhà mẹ Ngô ở.

Mẹ Ngô đang ở bên trong thu dọn đồ đạc, thấy Lục Nùng đi ra liền vội vàng bưng dâu tây và anh đào đã sớm rửa sạch lên bàn: “Mau ăn đi, tiểu thư thích ăn hai thứ này nhất, mẹ Ngô luôn nhớ kỹ đấy.”

Tay lấy dâu tây của Lục Nùng sững lại, lạ thật, không ngờ khẩu vị của cô lại giống nguyên chủ như đúc.

“Mẹ Ngô cũng ăn đi.” Cô đưa một quả dâu tây vừa lớn vừa đỏ cho mẹ Ngô.

“Ôi ôi, tôi cũng ăn.” Mẹ Ngô đón lấy dâu tây: “Đã thu dọn xong xuôi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, khi nào thì chúng ta đi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương