Thập Niên 60: Xuyên Thành Tiểu Mẹ Kế Của Nam Chính
-
Chương 24:
Đây là phương án xử lý tốt nhất mà Lục Nùng nghĩ tới, vừa đã có thể lấy được chút tiền lẻ lại khiến Lục Phương và chú hai Lục thành công cốc.
“!”
Trịnh Ngân Hoa suýt chút nữa kích động đến mức nói không nên lời, hoàn hồn lại liền vội vàng bảo: “Có có có, đồng chí Lục thật sự muốn bán ư? Không phải đùa tôi đấy chứ?”
“Cô cũng thấy rồi đấy.” Lục Nùng nhún nhún vai: “Tôi xem như đã đắc tội Lục Phương và cha cô ta rồi, lỡ như ngày nào đó cô ta lại có suy nghĩ xấu xa... Tôi thực sự không thèm đối phó với bọn họ.”
Thấy thế, Trịnh Ngân Hoa vô cùng tán đồng gật đầu: “Bụng dạ của Lục Phương kia quả thực rất xấu xa... Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Lục Nùng suy nghĩ một chút: “Tám trăm thế nào?”
“Được!” Trịnh Ngân Hoa giàu có hào sảng, không hề trả giá, đáp một tiếng: “Chừng nào làm thủ tục?”
Lục Nùng chỉ vào cái túi trong tay nói: “Tôi mang theo hộ khẩu đấy, bây giờ có thể làm, cô có thể góp đủ tiền không?”
Vốn dĩ hôm nay cô đến để từ chức cho nên hộ tịch và chứng minh đều mang theo người.
Trịnh Ngân Hoa trợn mắt há mồm nói: “Không phải không thể, tôi có thể đi tìm bác tôi mượn một ít, vậy trước tiên cô hãy đợi một lát.”
Bác của Trịnh Ngân Hoa chính là viện trưởng, bản thân cô ấy chưa từng kiêng dè.
Lục Nùng gật đầu, dù sao cũng phải đợi Lục Phương, đợi lâu một chút cũng là đợi.
Một lát sau, người quay về đầu tiên chính là chú hai Lục, Lục Phương không về cùng ông ta.
Chú hai Lục đưa một phong thư cho Lục Nùng, Lục Nùng vô cùng cẩn thận mở ra đếm một lần. Khóe miệng chú hai Lục mấp máy, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nùng Nùng, chú hai sẽ không lừa cháu.”
Khá lắm, nồng nặng mùi trà, thì ra là một lão trà xanh.
“Vậy cũng chưa chắc, công việc cũng suýt chút nữa thì mất, ai biết một vài người còn có thể làm ra chuyện gì? Dù sao biết người biết mặt chẳng biết lòng, chú nói xem có đúng không, chú hai?”
Lục Nùng cười híp mắt nói: “Tổng cộng sáu mươi bảy đồng rưỡi, nói cho Lục Phương, sòng phẳng tiền nong rồi.”
Chú hai Lục rốt cục không còn biểu cảm giả nhân giả nghĩa kia nữa, giận tái mặt nói: “Nùng Nùng, các cụ nói rất hay, đối nhân xử thế phải chừa lại một đường, ngày sau dễ bề gặp lại, về sau chung quy cháu vẫn cần nhờ nhà mẹ đẻ.”
Dụ dỗ không thành đổi sang uy hiếp, tâm kế này, Lục Phương chẳng di truyền được chút nào cả...
“Chuyện đó không nhọc chú quan tâm.”
Lục Nùng vẫn mang bộ dạng dầu muối không ăn đó, tỏ vẻ mặt “Chú có chuyện gì không, không có chuyện gì thì lui đi”, làm chú hai Lục tức đến suýt ngất, xoay người rời đi.
Rất nhanh Trịnh Ngân Hoa đã thở hồng hộc chạy trở lại: “Không đợi sốt ruột chứ? Tôi trở về ký túc xá một chuyến lấy hộ tịch, lại đi vay tiền bác, trên đường mất chút thời gian.”
Lục Nùng nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đến chỗ nhân sự, Lục Nùng nói chuyện chuyển công tác với cán sự, cán sự cũng không hỏi nhiều, thời buổi này công việc là cái bát sắt, cha có thể chuyển cho con trai, mẹ có thể chuyển cho con gái, tất nhiên cũng có người bán, nhưng dù sao y tá cũng là chức vụ có kỹ thuật, phần lớn đều là bán trao tay trong nội bộ.
Trịnh Ngân Hoa đã làm ở bệnh viện một năm, phù hợp điều kiện, cán sự nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho hai người.
Đi ra từ chỗ nhân sự, Trịnh Ngân Hoa đưa tiền cho Lục Nùng, Lục Nùng đếm rõ trước mặt, không có tranh luận.
“Cô... không làm y tá thì về sau dựa vào cái gì để sống?” Trịnh Ngân Hoa do dự một chút cuối cùng cũng hỏi.
Lục Nùng chớp mắt với cô ấy: “Không cần lo lắng cho tôi, tình trạng thân thể của tôi không thích hợp với nghề nghiệp y tá này. Hơn nữa... thật ra tôi là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, vừa lúc nhân khoảng thời gian này trở về trường hoàn thành việc học.”
Trịnh Ngân Hoa cả kinh, hoàn hồn lại thì Lục Nùng đã đi xa rồi, chỉ còn lại một mùi thơm thoang thoảng.
Sau khi rời bệnh viện, Lục Nùng đến Lý viên tìm mẹ Ngô.
Lý viên là một tòa biệt thự kiểu vườn hoa của nhà cậu Lục Nùng, trên đường đi ngoài vườn trồng đầy thực vật màu xanh, mùa hạ trên tường bò đầy tường vi màu trắng, màu hồng, trồng một hàng cây hoa tử đằng che chắn tầm mắt vây quanh tường, hoa tử đằng lẳng lặng rủ xuống, từ xa nhìn lại giống như làn sương khói màu tím bao phủ biệt thự.
Lục Nùng đi dọc theo tường tới cửa chính, nhấn chuông cửa.
Không lâu sau, một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi đi ra từ trong biệt thự.
“Tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“!”
Trịnh Ngân Hoa suýt chút nữa kích động đến mức nói không nên lời, hoàn hồn lại liền vội vàng bảo: “Có có có, đồng chí Lục thật sự muốn bán ư? Không phải đùa tôi đấy chứ?”
“Cô cũng thấy rồi đấy.” Lục Nùng nhún nhún vai: “Tôi xem như đã đắc tội Lục Phương và cha cô ta rồi, lỡ như ngày nào đó cô ta lại có suy nghĩ xấu xa... Tôi thực sự không thèm đối phó với bọn họ.”
Thấy thế, Trịnh Ngân Hoa vô cùng tán đồng gật đầu: “Bụng dạ của Lục Phương kia quả thực rất xấu xa... Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Lục Nùng suy nghĩ một chút: “Tám trăm thế nào?”
“Được!” Trịnh Ngân Hoa giàu có hào sảng, không hề trả giá, đáp một tiếng: “Chừng nào làm thủ tục?”
Lục Nùng chỉ vào cái túi trong tay nói: “Tôi mang theo hộ khẩu đấy, bây giờ có thể làm, cô có thể góp đủ tiền không?”
Vốn dĩ hôm nay cô đến để từ chức cho nên hộ tịch và chứng minh đều mang theo người.
Trịnh Ngân Hoa trợn mắt há mồm nói: “Không phải không thể, tôi có thể đi tìm bác tôi mượn một ít, vậy trước tiên cô hãy đợi một lát.”
Bác của Trịnh Ngân Hoa chính là viện trưởng, bản thân cô ấy chưa từng kiêng dè.
Lục Nùng gật đầu, dù sao cũng phải đợi Lục Phương, đợi lâu một chút cũng là đợi.
Một lát sau, người quay về đầu tiên chính là chú hai Lục, Lục Phương không về cùng ông ta.
Chú hai Lục đưa một phong thư cho Lục Nùng, Lục Nùng vô cùng cẩn thận mở ra đếm một lần. Khóe miệng chú hai Lục mấp máy, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nùng Nùng, chú hai sẽ không lừa cháu.”
Khá lắm, nồng nặng mùi trà, thì ra là một lão trà xanh.
“Vậy cũng chưa chắc, công việc cũng suýt chút nữa thì mất, ai biết một vài người còn có thể làm ra chuyện gì? Dù sao biết người biết mặt chẳng biết lòng, chú nói xem có đúng không, chú hai?”
Lục Nùng cười híp mắt nói: “Tổng cộng sáu mươi bảy đồng rưỡi, nói cho Lục Phương, sòng phẳng tiền nong rồi.”
Chú hai Lục rốt cục không còn biểu cảm giả nhân giả nghĩa kia nữa, giận tái mặt nói: “Nùng Nùng, các cụ nói rất hay, đối nhân xử thế phải chừa lại một đường, ngày sau dễ bề gặp lại, về sau chung quy cháu vẫn cần nhờ nhà mẹ đẻ.”
Dụ dỗ không thành đổi sang uy hiếp, tâm kế này, Lục Phương chẳng di truyền được chút nào cả...
“Chuyện đó không nhọc chú quan tâm.”
Lục Nùng vẫn mang bộ dạng dầu muối không ăn đó, tỏ vẻ mặt “Chú có chuyện gì không, không có chuyện gì thì lui đi”, làm chú hai Lục tức đến suýt ngất, xoay người rời đi.
Rất nhanh Trịnh Ngân Hoa đã thở hồng hộc chạy trở lại: “Không đợi sốt ruột chứ? Tôi trở về ký túc xá một chuyến lấy hộ tịch, lại đi vay tiền bác, trên đường mất chút thời gian.”
Lục Nùng nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đến chỗ nhân sự, Lục Nùng nói chuyện chuyển công tác với cán sự, cán sự cũng không hỏi nhiều, thời buổi này công việc là cái bát sắt, cha có thể chuyển cho con trai, mẹ có thể chuyển cho con gái, tất nhiên cũng có người bán, nhưng dù sao y tá cũng là chức vụ có kỹ thuật, phần lớn đều là bán trao tay trong nội bộ.
Trịnh Ngân Hoa đã làm ở bệnh viện một năm, phù hợp điều kiện, cán sự nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho hai người.
Đi ra từ chỗ nhân sự, Trịnh Ngân Hoa đưa tiền cho Lục Nùng, Lục Nùng đếm rõ trước mặt, không có tranh luận.
“Cô... không làm y tá thì về sau dựa vào cái gì để sống?” Trịnh Ngân Hoa do dự một chút cuối cùng cũng hỏi.
Lục Nùng chớp mắt với cô ấy: “Không cần lo lắng cho tôi, tình trạng thân thể của tôi không thích hợp với nghề nghiệp y tá này. Hơn nữa... thật ra tôi là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, vừa lúc nhân khoảng thời gian này trở về trường hoàn thành việc học.”
Trịnh Ngân Hoa cả kinh, hoàn hồn lại thì Lục Nùng đã đi xa rồi, chỉ còn lại một mùi thơm thoang thoảng.
Sau khi rời bệnh viện, Lục Nùng đến Lý viên tìm mẹ Ngô.
Lý viên là một tòa biệt thự kiểu vườn hoa của nhà cậu Lục Nùng, trên đường đi ngoài vườn trồng đầy thực vật màu xanh, mùa hạ trên tường bò đầy tường vi màu trắng, màu hồng, trồng một hàng cây hoa tử đằng che chắn tầm mắt vây quanh tường, hoa tử đằng lẳng lặng rủ xuống, từ xa nhìn lại giống như làn sương khói màu tím bao phủ biệt thự.
Lục Nùng đi dọc theo tường tới cửa chính, nhấn chuông cửa.
Không lâu sau, một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi đi ra từ trong biệt thự.
“Tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook