Là cảnh vệ Tiểu Chu đẩy cánh cửa vốn không đóng chặt, cắt ngang lời chửi bới của chị Tôn.

Tiểu Chu đã bị chị Tôn làm cho kinh hãi đến mức vẻ mặt chết lặng.

Bùi Tịch An đi vào từ bên ngoài, sắc mặt của anh âm trầm khó coi. Lúc này chị Tôn mới nhận ra rốt cuộc mình đã nói những gì, sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch: “Tôi không phải...”

Tiểu Chu ở bên cạnh vội vàng đóng cửa lại, đề phòng bị những gia đình khác ở đại viện nghe xong sẽ chê cười, đồng thời nghĩ thầm chị không phải cái gì chứ?

Không nói chuyện khác, những lời mắng nhiếc đồng chí Lục này thật là độc ác.

Gì mà con ghẻ, gì mà giày rách từng bị người khác dùng, gì mà đồ sao chổi chồng đã chết, ghê tởm nhất chính là chị ta còn bảo người ta chết đi, người tâm tính không kiên cường nghe xong có khi sẽ nhất thời nghĩ không thông mà đi tìm đến cái chết thật.

Nếu không phải thủ trưởng nói muốn đo kích cỡ bàn học giá sách cho đồng chí Lục nên hôm nay đã trở về sớm thì chẳng biết đồng chí Lục sẽ bị bà già Tôn bắt nạt tới khi nào nữa.

Bùi Tịch An giơ tay lên ngăn không cho chị Tôn giải thích, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng Tiểu Chu biết, điều này chứng tỏ thủ trưởng đã nghĩ xong nên xử lý chị Tôn như thế nào rồi.

“Chị Tôn.” Âm thanh của Bùi Tịch An rất bình tĩnh: “Lục Nùng cùng chung chí hướng với tôi, là vợ hợp pháp của tôi, là nữ chủ nhân của cái nhà này. Đúng là cô ấy đã đi bước nữa, tôi cũng đi bước nữa cả thôi, không ai cao quý hơn ai. Cố Hoài và Bùi Tranh là con trai của hai vợ chồng chùng tôi, nuôi nấng chúng nó là nghĩa vụ của bậc làm cha làm mẹ, chưa bao giờ có con ghẻ, chị hiểu chưa?”

Bùi Tịch An nói rất rõ ràng, anh đã đi bước nữa, anh và Lục Nùng không ai cao quý hơn ai, mắng Lục Nùng là giày rách thì Bùi Tịch An cũng đi bước nữa sẽ là cái gì?

“Ôi ôi, tôi biết rồi, về sau sẽ không nói nữa.” Chị Tôn ra sức gật đầu, mắt lộ vẻ mong đợi nhìn Bùi Tịch An.

Đáng tiếc đã định trước chị ta phải thất vọng rồi, Bùi Tịch An lãnh đạm nói: “Vậy thì tốt, tôi bảo Tiểu Chu thanh toán tiền lương tháng này cho chị, về sau chị không cần tới nữa.”



Chị Tôn nghe xong, không thể tin nổi cứ như trời sắp sập xuống vậy: “Không được đâu thủ trưởng, tôi là do mẹ của Tiểu Tranh thuê tới chăm sóc Tiểu Tranh, vất vả làm việc ở cái nhà này mười mấy năm trời, không có công lao cũng có khổ lao, ngài đuổi tôi, về sau con hồ ly tinh này bắt nạt Tiểu Tranh thì phải làm sao? Ngài làm như vậy không thấy có lỗi với mẹ của Tiểu Tranh ư?”

Nói xong hung ác trợn mắt nhìn Lục Nùng.

Không ngờ trong này còn có chuyện của vợ trước Bùi Tịch An, Lục Nùng nhìn lén Bùi Tịch An lại bị Bùi Tịch An tóm được, cô làm bộ như không có việc gì, lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Bùi Tịch An nhíu mày.

Thấy thế, Lục Nùng nghĩ thầm, lẽ nào nhắc tới vợ trước, Bùi Tịch An liền bị chị Tôn thuyết phục?

Thế thì không được, cô đã đắc tội chị Tôn hoàn toàn rồi, lòng dạ chị Tôn này rõ ràng rất hẹp hòi, nếu như không đánh đuổi chị Tôn triệt để thì sau này ở trong nhà người không được sống yên chính là cô và Cố Hoài rồi.

Phải đổ thêm dầu ư?

Lục Nùng nhớ lại giọng điệu nói chuyện của đám trà xanh từng thấy ở kiếp trước, đang định bắt chước.

Chợt nghe Bùi Tịch An bình tĩnh mở miệng nói: “Mấy năm nay mỗi tháng tôi cho chị hai mười đồng dùng để mua gạo mua thịt mua rau, dựa theo giá cả thì chẳng tốn nhiều như vậy, bộ đội còn thường xuyên trợ cấp các loại thực phẩm phụ, chị chưa bao giờ nói với tôi số tiền còn lại đã đi đâu.”

“Mấy năm nay, tiền không thay đổi, thức ăn trên bàn cơm lại càng ngày càng nhạt nhẽo, lúc tôi không ở nhà chị đã lừa gạt Bùi Tranh ba bữa cơm thế nào, không nói không có nghĩa là tôi không biết.”

Anh có thể nhắm một mắt mở một mắt, điều kiện tiên quyết là không được chọc đến ranh giới cuối cùng của anh.

Lời này vừa nói ra, ngay cả vẻ mặt Tiểu Chu cũng thay đổi, khinh bỉ nhìn chị Tôn/ Làm sao chị ta còn có mặt mũi lấy cớ vì Tiểu Tranh để yêu cầu được ở lại, muốn tốt cho Tiểu Tranh chính là lén lút dùng tiền nấu cơm cho Tiểu Tranh ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương