Chỉ có Bùi Tịch An bình tĩnh lạ thường, đã không ngăn em gái làm khó dễ cũng không trách cứ Lục Nùng không cho em gái mặt mũi.

Lục Nùng vỗ về Tể Tể đang ngủ say, nói với mẹ Ngô: “Mẹ Ngô, mẹ ôm Tiểu Hoài lên lầu trước đi, hôm nay nó mệt rồi, chớ để nó bị đánh thức.”

“Ôi, được.” Mẹ Ngô thấy tiểu thư cứng rắn, biết tiểu thư nhà mình sẽ không chịu ấm ức bèn ôm Tiểu Hoài lên lầu.

“Cô!” Bùi Minh Hà tức đến nghiến răng nghiến lợi, Lục Nùng tỏ vẻ không để cô ta vào mắt, cô ta chưa từng chịu ấm ức như thế bao giờ.

“Anh, anh xem thái độ của cô ta đi, đây chính là cô vợ tốt mà anh cưới về đấy. Nếu mẹ mà biết cô ta là người như vậy thì lúc đầu đã không đồng ý để cô ta vào nhà họ Bùi.”

Bùi Minh Hà oán trách Bùi Tịch An, thật lòng không rõ vì sao anh của mình lại cưới người như vậy, lẽ nào cũng bởi vì cô ta có gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp ư?

Quả nhiên đàn ông đều nông cạn!

Bùi Tịch An nghe vậy hỏi: “Cô ấy là người thế nào?”

“Đồ chân đất mắt toét làm mất mặt!” Bùi Minh Hà thốt ra, nói rồi quan sát cách ăn mặc của Lục Nùng từ trên xuống dưới một cách khinh bỉ, vẻ mặt khoa trương.

Cô ta cố ý làm như thế, dựa theo kinh nghiệm trước đây, mỗi khi cô ta làm thế đối với đám chân đất không có học thức này thì họ đều sẽ thẹn không ngốc đầu lên được.

Nói thật, lúc về nhà, để cho tiện, Lục Nùng đã đổi lại quân trang xanh lá, nhưng bởi vì trời nóng nên chỉ mặc quần quân đội màu xanh không mặc áo khoác, bên trên mặc cái áo cộc rộng thùng thính, bện một bím tóc lớn ở sau gáy.

So với Bùi Minh Hà mặc váy liền giầy da thì bộ quần áo này quả thực xấu xí quê mùa, nhưng tục ngữ nói, trang phục có khó coi lại quê mùa đến mấy mà gặp phải người xinh đẹp thì sẽ khác ngay.

Áo cộc vải dệt thủ công rộng thùng thình càng làm nổi bật sự nhỏ nhắn của Lục Nùng, quần quân đội xanh lá bị vén đến mắt cá chân lộ ra làn da trắng nõn cũng không khó coi, nhất là gần nửa đoạn mắt cá chân lộ ra đó càng xem càng đẹp.

Hơn nữa lại có giá trị nhan sắc nghịch thiên của Lục Nùng, dáng vẻ quê mùa gì đó đều không tồn tại.

Nhưng để đả kích Lục Nùng, Bùi Minh Hà làm như không thấy, nhìn chằm chằm quần áo chất liệu kém của cô, liên tục tiến hành công kích bằng ánh mắt.

Lục Nùng: ?? Cô không sao chứ? So quần áo trang phục với bà nội đây?

Cô ném áo khoác trong tay xuống, buộc phía dưới cái áo cộc rộng thùng thình lại, cởi chiếc giày không hợp ra, lộ ra đôi chân trắng nhỏ nhắn.

Cuối cùng tháo bím tóc lúc đầu ra, búi thành một nụ hoa ở sau gáy, lộ ra chiếc cổ trơn như mỡ đông, ngẫu nhiên có một vài sợi tóc chưa vén lên ở trên cổ, vừa tự nhiên vừa gợi cảm, hợp với gương mặt của cô, rung động lòng người.

Một tay chống nạnh, thoải mái bày ra tư thế cho Bùi Minh Hà thưởng thức, sau đó nhìn thoáng qua trang phục của Bùi Minh Hà, váy liền không lộ vòng eo, rồi đến sandal da màu đen già khắm, lắc đầu với vẻ mặt khinh thường.

Giống như đang nói: Chỉ thế này? Cô không được.

“Phì...” Bùi Tranh không cẩn thận cười ra tiếng, thực sự đây là lần đầu tiên cậu thấy người bị cô cười nhạo cuối cùng lại cười nhạo lại, bà mẹ kế này của cậu thú vị thật đấy.

Mấu chốt là cậu lại thực sự cảm thấy Lục Nùng đã thắng ha ha ha ha ha.

Bùi Tịch An cũng khẽ ho khan một cái.

A a a a a a Bùi Minh Hà quả thực sắp nổ tung rồi, chỉ vào chân Lục Nùng nói: “Cô, cô không biết xấu hổ!”

Lục Nùng hất cằm xuống ra hiệu bảo cô ta xem cằng chân lộ ra ngoài của mình và cái chân đi sandal.

Bùi Minh Hà: “...”

“Anh! Rốt cuộc anh có quản hay không?” Cô ta thở hổn hển trút cơn tức lên Bùi Tịch An, đã quên mục đích đến gác đỏ từ lâu, cả đầu chỉ có tranh hơn thua và tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ họ Lục này sống yên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương