Sáng ngày hôm sau, Lục Nùng ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh.
Sau khi tỉnh lại cô tìm kiếm hộp cơ quan đầu tiên, sau khi mò thấy ở bên gối đầu giường, cô mới thở phào một cái.
Lạ thật, tại sao lại chạy đến đầu giường?
Chẳng lẽ là tối hôm qua cô ôm vào trong ngực cấn người lên đẩy ra?
Lục Nùng trầm tư... Cũng không phải không có khả năng này.
Nói ra thì cô ngủ luôn không yên, sáng sớm thường sẽ tỉnh lại ở cuối giường, nhưng hai ngày này ngủ chung với Bùi Tịch An, cô lại ngủ yên ổn ở vị trí cũ.
Quả nhiên là bởi vì ngủ chung với người xa lạ, trong lòng căng như dây đàn, Lục Nùng đắc chí, tự giác giữ lại bản sắc thục nữ. (?)
Lúc này, hai tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Tiếng mẹ Ngô truyền tới từ ngoài cửa, nói với Lục Nùng như dỗ trẻ con: “Tiểu thư đã dậy chưa? Tôi đã làm tổ yến rồi, dậy ăn một bát đi.”
Lục Nùng quả thực muốn đi ra ngoài ôm lấy mẹ Ngô mà hôn thật mạnh, mẹ Ngô cưng chiều cô quá, cảm giác được cưng chiều thật là tốt.
Nói làm là làm, cô đứng dậy nhảy xuống giường, tưởng tượng đáp xuống đất nhẹ nhàng đẹp đẽ như sáng sớm hôm qua, ai ngờ tưởng tượng thì rất tốt đẹp nhưng hiện thực lại cực kì thảm hại, bắp chân của cô mềm nhũn, ngã phịch một cái lăn trên đất.
“...”
Lục Nùng đưa cánh tay lên, lúc này mới phát hiện tay và chân nặng muốn chết... Chắc là ngày hôm qua xách vật nặng và đi đường xa gây nên.
Mẹ Ngô giật này mình ở ngoài cửa: “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao không sao, không cẩn thận ngã thôi ạ.” Lục Nùng liền vội vàng đứng lên, mở cửa cho mẹ Ngô.
“Đã làm mẹ rồi, sao lại không cẩn thận như vậy?” Mẹ Ngô vào cửa nhìn tay và chân của Lục Nùng một cách cẩn thận, phát hiện không sao mới thở phào một hơi.
“Con đã nói không sao rồi, hì hì, mẹ Ngô, mẹ thật tốt.” Lục Nùng nhận lấy khay trong tay mẹ Ngô, nhìn tổ yến trong bát lưu ly mà chảy nước miếng.
“Đi rửa mặt trước đi.” Mẹ Ngô đánh cái tay ngứa ngáy của Lục Nùng.
“Vâng ạ.” Lục Nùng lưu luyến không rời đi vào phòng rửa mặt, nhanh chóng sửa sang lại mình.
Rửa mặt xong đi ngang qua phòng của Tiểu Hoài, cô tiện tay đẩy cửa ra muốn cho bảo bảo một cái hôn chào buổi sáng, không ngờ trong phòng lại trống không.
“...” Chẳng cần nghĩ cũng biết Tiểu Hoài ở nơi nào.
Lục Nùng cạn lời, tối hôm qua rõ ràng mẹ Ngô đã dẫn Tiểu Hoài trở về phòng, thằng nhóc Bùi Tranh kia sẽ không cố ý ôm Tiểu Hoài vào sáng sớm chứ?
Cô không đến phòng Bùi Tranh tìm người nữa mà về thẳng gian phòng của mình, mẹ Ngô đã không còn trong phòng nữa, Lục Nùng cầm tổ yến đường phèn trên bàn lên nhai kỹ nuốt chậm, tổ yến có các loại tác dụng làm đẹp dưỡng nhan, hoàn tốc độ lão hóa và tăng cường sức miễn dịch, tổ yến mẹ Ngô làm cho Lục Nùng còn là trân phẩm trong tổ yến.
Sau khi ăn xong một bát, Lục Nùng cảm thấy rất mỹ mãn.
KIP dưỡng sinh hôm nay đã đạt tiêu chuẩn!
Chốc nữa cô sẽ giao mấy tờ giấy mà bác sĩ Tiểu Nguyên viết cho mẹ Ngô, để mẹ Ngô giúp cô dưỡng sinh (làm đồ ăn ngon).
Ban đầu Lục Nùng đã có sắp xếp vào hôm nay, không ngờ vừa rời khỏi giường thân thể lại khó chịu, cô chỉ có thể Nùng phế thôi. Ăn xong tổ yến lại trở về nằm trên giường nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trên giường đến buổi trưa mới cảm giác đỡ hơn một chút.
Trong thời gian này mẹ Ngô không lên lầu đánh thức cô.
... Thói quen sinh hoạt của mấy đứa bé nhà họ Lý cộng thêm Lục Nùng đều không hề tốt, bình thường sáng sớm không ăn cơm, gọi dậy còn bực dọc, đến cuối cùng cậu Lục Nùng dứt khoát lên tiếng, không ăn tức là không đói bụng, không cần gọi nữa.
Cho nên sáng sớm lúc mẹ Ngô gõ cửa giọng điệu mới giống như dỗ trẻ con, là kinh nghiệm rèn ra từ vài tiểu tổ tông.
Lục Nùng đã khôi phục sức sống dự định hoàn thành kế hoạch buổi sáng - đi chụp ảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook