Rửa mặt xong, Lục Nùng trở lại phòng ngủ, chị Tôn đã không có ở đây, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, để một mình Cố Hoài ngồi tại bên giường, mấp mé muốn rớt xuống giường.
Lục Nùng giật mình, đây là ngày thứ ba cô làm mẹ, về mặt tâm lý còn chưa chuyển biến, về mặt hành vi vẫn có chút tùy ý, nhưng cô đã thành mẹ của Cố Hoài thì nên chịu trách nhiệm, không thể lại qua loa chủ quan như thế, thế là trong lòng âm thầm khuyên bảo sau này mình phải chú ý nhiều hơn.
Tiểu Cố Hoài thấy mẹ tới, vươn tay muốn ôm một cái: "Mẹ, ôm!"
Khuôn mặt của Cố Hoài giống mẹ, lớn lên còn thanh tú đáng yêu hơn con gái, cho dù ai nhìn cũng không khỏi sinh lòng yêu thích, Lục Nùng cũng không ngoại lệ.
Cô cười một tiếng, ôm lấy Cố Hoài xuống lầu ăn điểm tâm.
Vừa đi xuống cầu thang liền gặp được một thiếu niên đang ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm, bên cạnh chị Tôn đang xum xoe vây quanh thiếu niên, vẻ mặt hòa ái lại hiền lành, nếu không phải Lục Nùng từng gặp qua dáng vẻ chị ta trợn trắng mắt cao cao tại thượng, còn tưởng rằng là hai người cơ đấy.
Về phần thiếu niên đang dùng cơm, Lục Nùng cảm thấy vừa nhìn một cái liền hiểu được, cậu chính là nam chính trong sách - Bùi Tranh, cũng là đứa con riêng hờ của mình.
Xuất phát từ tính hiếu kỳ đối với nam chính, cô âm thầm đánh giá một chút, chỉ thấy thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa, anh tư bừng bừng phấn chấn, xuất thân từ gia đình quân nhân càng khiến cho dáng người thẳng tắp như Thanh Tùng, vừa nhìn liền biết chính là một thanh niên tương lai tươi sáng tốt đẹp.
Bùi Tranh vô cùng nhạy cảm, phát giác ánh mắt dò xét, ánh mắt sắc bén chĩa về phía Lục Nùng, đợi cho tới khi thấy rõ người tới, trong nháy mắt sững sờ.
Một cô gái dung mạo xinh đẹp kinh người mặc váy trắng, trong ngực ôm một đứa nhỏ dáng dấp vô cùng giống cô, một lớn một nhỏ mắt lộ ra vẻ tò mò nhìn cậu.
Ở trong nhà này còn có ai có thể ôm con nít? Lý trí quay lại, Bùi Tranh muốn cắn răng.
Sáng nay cậu mới từ nhà ông bà nội nghỉ hè trở về, chỉ biết là cha ruột cưới mẹ kế, lại không nghĩ rằng mẹ kế sẽ tuổi trẻ như vậy, nhìn gần giống như cậu lớn hơn.
Nhất là đứa bé ở trong ngực cô, không giống mẹ con mà giống như là chị em.
Bùi Tranh toàn thân khó chịu, quay đầu qua không nhìn cô.
Lục Nùng thần thái tự nhiên đi đến trước bàn ăn, để Cố Hoài ở trên ghế bên cạnh, kéo ra một cái ghế khác ngồi xuống.
Quan hệ mẹ kế và con riêng, chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ thiên cổ, nhiệt tình một chút người khác cho là bạn có ý khác, lãnh đạm một chút người khác lại sẽ nói bạn không chấp chứa được con riêng, mà quan hệ giữa Lục Nùng và Bùi Tranh lúng túng hơn, dù sao rất khó nhìn thấy mẹ kế chừng hai mươi cùng con riêng mười sáu tuổi.
Nhưng Lục đại tiểu thư bày tỏ: Chỉ cần cô không xấu hổ thì không ai có thể làm cho cô xấu hổ.
Một bên chị Tôn vụng trộm liếc mắt, ngẩng đầu đứng ở bên người Bùi Tranh, trực tiếp coi nhẹ Lục Nùng, làm bộ không có cô, về phần điểm tâm, chị Tôn không chút chột dạ, ai bảo chị ta chỉ làm một phần, hiện tại đang được Bùi Tranh ăn đó.
Cái diễn xuất này, chủ ý đánh vào Lục Nùng - người vừa mới vào nhà họ Bùi không thể nổi quạu trước mặt con riêng, nếu không, chẳng những con riêng sẽ cho rằng mình là mẹ kế về nhà ngày đầu tiên liền làm khó bảo mẫu thân cận trong nhà, là đang mượn cơ hội thị uy với cậu; người chồng hờ và người ngoài cũng sẽ cảm thấy cô tâm tính hẹp hòi.
Đáng tiếc Lục Nùng căn bản không thèm quan tâm, trực tiếp nhìn chằm chằm chị Tôn, dáng vẻ hùng hồn đương nhiên, phảng phất đang hỏi: Bữa sáng của tôi đâu?
Thời gian dừng một giây, không khí an tĩnh dị thường, ngay cả Bùi Tranh cũng kỳ quái mà liếc nhìn Lục Nùng, lại nhìn về phía chị Tôn bị Lục Nùng nhìn chằm chằm.
Chị Tôn: . . .
Cho dù chị Tôn chuẩn bị nói một chút gì đó chặn họng, Bùi Tranh liền cảm thấy dưới thân có dị động, cậu cúi đầu xuống nhìn lại, chỉ thấy một đứa nhỏ nắm quần của cậu, hai mắt nhìn chằm chằm bánh ga-tô trong tay cậu, cất giọng non nớt nói: "Nồi nồi, đói."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook