Mắt thấy Tiểu Cố Hoài không ngừng tụt xuống ở trong lòng thiếu niên, mẹ Ngô hãi đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh, không đợi xe hoàn toàn dừng hẳn đã đẩy cửa xe ra xuống phía dưới.
“Mẹ Ngô!” Tiểu Chu và Lục Nùng đều kinh ngạc kêu lên.
Còn mẹ Ngô đã sải bước đi tới trước mặt Bùi Tranh, vươn tay muốn ôm lấy Cố Hoài trong lòng Bùi Tranh.
Không ngờ lại không đoạt được, Bùi Tranh lưu loát tránh khỏi tay mẹ Ngô, Tiểu Cố Hoài lại bắt đầu tụt xuống bởi vì động tác một đoạt một trốn của hai người.
“Ha ha.” Cố Hoài còn tưởng rằng anh trai đang chơi với cậu bé, hai cái chân ngắn cố ý đá đá, tỏ ý rất thích trò chơi này.
“! Đừng ôm trẻ con như thế.” Mẹ Ngô lại càng hoảng sợ, sợ làm đứa bé bị thương, bó chân bó tay không dám hành động nữa.
Ba thiếu niên phía sau Bùi Tranh thấy thế thì dừng bước, thấy mẹ Ngô xuống từ xe Jeep nhà binh, họ cũng rất quen với biển số xe, thế là yên lặng đứng ở phía sau Bùi Tranh không nói lời nào.
Thật sự là không dám làm càn.
Bùi Tranh quan sát mẹ Ngô, thuận tay tóm Tiểu Cố Hoài lên, nói: “Bà là ai?”
Lúc nói chuyện ánh mắt lại nhìn về phía xe jeep vừa mới tắy máy, vừa hay thoáng nhìn cha ruột ở chỗ ngồi phía sau đang nhìn mình chằm chằm, mặt không biểu cảm.
Bùi Tranh: “...” Da đầu căng thẳng, cậu lại kéo đứa bé trong lòng lên, lúc này rõ ràng động tác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ha ha, a a a...” Tiểu Cố Hoài cười càng vui vẻ hơn, vui đến mức kêu a a.
“Đứa nhỏ này là con trai tiểu thư nhà chúng tôi, không biết cậu là?”
Mẹ Ngô nghi ngờ hỏi, bà ấy cảm thấy thiếu niên này không phải người xấu, chỉ là đơn thuần không hiểu nổi quan hệ giữa thiếu niên và tiểu thư nhà mình, sao lại tùy ý ra vào nhà tiểu thư, còn ôm Cố Hoài?
“Tiểu thư?” Bùi Tranh tỏ vẻ mặt quái dị: “... Nếu như không nhầm thì tiểu thư nhà bà là là mẹ kế của tôi.”
Vẻ mặt mẹ Ngô cứng đờ trong nháy mắt, mẹ kế??
Đoàn trưởng Cố trông chính trực như vậy, không ngờ lại là một kẻ trong ngoài bất nhất?
Trước khi cưới tiểu thư đã từng kết hôn, từng sinh con rồi ư?
Mẹ Ngô nuốt nước miếng một cái: “Cậu là con trai cả của đoàn trưởng Cố?”
Bùi Tranh suy nghĩ rồi nói: “Đoàn trưởng Cố? Ba tôi đổi họ mình rồi ư? Có điều tôi không đổi, vẫn họ Bùi theo ông nội tôi.”
Mẹ Ngô ngơ ngác, tại sao lại liên quan tới họ Bùi?
Đúng rồi, thủ trưởng đưa tiểu thư về nhà kia họ gì ấy nhỉ? Hình như là... họ Bùi?
Mẹ Ngô kinh hãi ngây ra.
Mấy thiếu niên cậu nhìn nhau, lén cười ra tiếng, không ngờ vui quá hóa buồn, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.
Chờ phản ứng lại, chạm đến ánh mắt Bùi Tịch An thì lập tức im bặt.
Nhưng rõ ràng lúc này đã muộn, bỗng chốc mỗi người chỉ có thể cúi đầu cụp tai giống như chim cút ấp trứng.
Bốn người bọn họ là những đứa trẻ hỗn láo có tiếng trong đại viện, luôn không sợ trời không sợ đất, có đôi khi ngay cả râu cọp của bố mình cũng dám túm, nhưng vừa đến trước mặt Bùi Tịch An là câm như hến, không ai dám nói nhiều một câu.
Bị cặp mắt của Bùi Tịch An trợn trừng, mấy thằng nhóc sợ đến mức chân mềm nhũn cả ra.
Trương Khai Bình là người đầu tiên không chịu nổi, cậu ta vỗ vai Bùi Tranh: “Ôi chao, tôi đột nhiên cảm thấy đau bụng, không kiên trì nổi nữa, rút lui trước đây.”
Bùi Tranh cạn lời, cái cớ vớ vẩn gì vậy.
“Tôi cũng, ờm... đầu tôi đau, về nhà uống thuốc, lát nữa lại tới tìm cậu.”
Tưởng Duật ôm đầu cũng dự định chuồn, chạy được một nửa, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lui lại mấy bước đoạt lấy bóng rổ trong tay Bùi Tranh: “Cho tôi mượn bóng rổ trước.”
Nói xong chạy đi thật nhanh.
Chỉ trong chốc lát, hai tên hèn nhát đi liền một lúc, Bùi Tranh hít sâu một hơi, ngoảnh lại hỏi Thẩm Ký Minh duy nhất không chạy: “Sao cậu không chạy?”
Cậu không tin Thẩm Ký Minh có tình anh em gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook