Mẹ Ngô nhìn Lục Nùng với vẻ ngạc nhiên, sau đó nhận ra hai người còn nói chuyện cách một cánh cửa bèn lưu loát mở hàng rào cửa sắt ra, bảo: “Mau vào đi, đừng nói chuyện ở bên ngoài.”
Lục Nùng theo bà ấy vào vườn.
Lúc này đang là mùa hạ, mùa hoa hồng đã qua, mẫu đơn đã tàn, chỉ có hoa thược dược nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, thi thoảng ong bướm chơi đùa ở trong đó, chợt bay lên chợt đậu xuống, làm bật lên bụi hoa không ai cắt tỉa nên lộn xộn thu hút nhiều động vật tự nhiên.
Thật ra Lý viên không chỉ có một hai loại hoa, nó bốn mùa hoa lá sum suê, mùa xuân có hoa anh đào, hải đường, ngọc lan, hoa dành dành; mùa hè có hoa hồng, tường vi, thược dược, mẫu đơn, hoa bách hợp; mùa thu có hoa cúc, sen, hoa quỳnh, hoa dâm bụt; mua đông có hoa mai, hoa sơn trà, hoa đỗ quyên.
Trừ cái đó ra, sau nhà biệt thự còn trồng các loại dưa và cây ăn trái, dưa hấu, dâu tây, anh đào, táo...
Dọc theo con đường này, đi theo con đường nhỏ bằng đá cuội, xuyên qua bụi hoa, trong đầu Lục Nùng bất giác hiện ra các kí ức về ngôi nhà này.
Có mùa xuân chạy đến dưới gốc cây anh đào với anh họ chị họ, rung cánh hoa cho lãng mạn kết quả miệng đầy hoa;
Mùa hè giấu mẹ Ngô tiến vào vườn dâu tây hái dâu tây, chẳng hề quen đường;
Nửa đêm không ngủ được chỉ vì đợi một đóa hoa quỳnh nở rộ lại bị một bông cải xanh dọa cho kêu to, đánh thức cả nhà...
So với nhà họ Lục coi trọng con trai cả, thương yêu con gái út, chỉ sao lãng con gái lớn thì Lý viên và nhà cậu lại càng giống người nhà của nguyên chủ hơn.
Cũng nhờ nơi này và người nơi này mà lúc nhỏ nguyên chủ đã sống vui sướng không lo nghĩ.
Lúc thoát khỏi kí ức, Lục Nùng và mẹ Ngô vừa hay đi tới cửa biệt thự, mẹ Ngô móc chìa khóa cửa chính của biệt thự ra, vừa mở cửa vừa nói với Lục Nùng: “Tiểu thư đừng thấy lạ, trước khi đi ông bà chủ sợ có trộm vào nhà hại bà già tôi nên đá bán hết đồ dùng trong nhà, trong này không có gì cả, bây giờ tôi ở trong căn nhà trệt sau biệt thự.”
Lục Nùng khó hiểu, cô biết căn nhà trệt sau biệt thự, ban đầu là chỗ ở của người làm vườn, nhưng chỗ kia thu dọn lại thì cũng rất đẹp đẽ, nếu mẹ Ngô đã dọn tới đó rồi thì còn vào trong biệt thự làm gì?
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Lục Nùng, mẹ Ngô mở miệng giải thích: “Năm ngoái đại thiếu gia đã trở lại một chuyến, trước khi đi đã đặc biệt để lại ít đồ cho tiểu thư, nói nếu như tiểu thư đến thì tôi dẫn tiểu thư đến phòng sách, tiểu thư sẽ tự biết vật kia để ở đâu.”
“Vì sao anh họ không nói với tôi trong thư?” Lục Nùng hỏi.
Nhắc tới việc này, khuôn mặt mẹ Ngô hiện ra thần sắc cực kì vui mừng: “Thiếu gia đã nói, tiểu thư đến Lý viên khẳng định là không ai chú ý đến hoặc là lại sinh đứa bé nữa, tìm bà già tôi tới hỗ trợ. Có điều cậu ấy cũng nói, tính cách tiểu thư quật cường không thích thêm phiền phức cho người khác, một khi tới tìm tôi thì chắc chắn đã thật sự gặp phải vấn đề khó khăn.”
“Hơn nữa, bất kể như thế nào cuối cùng tiểu thư cũng phải tới, biết hay không thì cuối cùng cũng sẽ biết.”
Lục Nùng thẹn mướt mồ hôi, tính cách nguyên chủ quả thực quật cường.
Lúc sinh Cố Hoài là Cố Vệ Quốc đến Lý viên xin mẹ Ngô đi chăm sóc lúc ở cữ, sau khi Cố Vệ Quốc qua đời thì không tìm đến mẹ Ngô nữa.
Nhưng tính Lục Nùng lại thích hưởng lạc, thực sự thèm ăn đồ mẹ Ngô làm, có thể so với đầu bếp đấy nhé.
Tư tưởng giác ngộ không sánh bằng nguyên chủ ha.
Nhưng đợi cô chạm đến khuôn mặt vui mừng phấn khởi của mẹ Ngô thì nháy mắt lại trầm mặc.
Một hai năm không gặp, mẹ Ngô đã già hơn rất nhiều, đầu một mảng tóc bạc trắng toát, lúc cười lên nếp nhăn rất sâu, quả thực cách biệt trời vực với mẹ Ngô tinh thần phấn chấn trong kí ức của nguyên chủ.
Không biết vì sao, Lục Nùng đột nhiên cảm thấy mũi cay cay.
Có lẽ nguyên chủ nghĩ sai rồi, mẹ Ngô không sợ mệt nhọc cũng không sợ phiền phức, bà ấy chỉ sợ cô độc, sợ mình không còn tác dụng gì với người khác nữa.
Nghĩ như thế, chồng mẹ Ngô mất sớm, duy có một đứa con gái nhưng cũng không gần bên, cả đời đều bận rộn ở nhà họ Bùi, chăm sóc cậu lớn lên lại chăm sóc con của cậu lớn lên.
Bà ấy như thể một mảnh gạch ngói vụn của thời đại cũ, vừa chỉ như một món đồ xinh đẹp trong căn nhà này, hỏng rồi, cũ rồi thì bị người ta tiện tay vứt bỏ, bị cơn lũ thời đại quên lãng.
Nhưng suy cho cùng bà ấy không phải đồ vật mà là một người đang sống sờ sờ.
Mẹ Ngô bị tâm trạng trầm mặc của Lục Nùng cảm hoá, có chút khẩn trương hốt hoảng nói: “Tôi nói sai rồi, tiểu thư không tới tìm tôi làm việc ư? Vậy, vậy cũng không sao...”
Lục Nùng dễ dàng nhìn thấu sự mất mát mà bà ấy cố gắng che giấu.
“Làm sao có thể? Đương nhiên con tới tìm mẹ, tìm mẹ về giúp con trông Tiểu Hoài, còn nữa, con thèm món thịt kho tàu mẹ làm lắm rồi.”
Lục Nùng vội cầm chặt bàn tay thô ráp già nua của mẹ Ngô: “... Chỉ cảm thấy tới hơi muộn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook