Lục Nùng đến bệnh viện trước, hơi do dự chốc lát giữa xử lý vấn đề công việc và kiểm tra thân thể, cuối cùng cho rằng so với công việc thì kiểm tra thân thể quan trọng hơn, cho nên vừa vào bệnh viện cô đã lấy số cho mình.
Lấy số một vị bác sĩ trung y, giai đoạn này Tây y chưa phát triển như tương lai, thế nhưng cao nhân trung y chỗ nào cũng có, tàng long ngọa hổ.
Kì thực không chỉ trung y, trước khi dựng nước, các ngành các nghề đều cất giấu người tài ba dị sĩ, chỉ có điều những người tài ba này hoặc ẩn cư hoặc mất tích hoặc bỏ mình ở trong thời đại chiến loạn, mãi đến sau khi dựng nước mới dám ra hoạt động một chút.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị thầy thuốc này được mọi người gọi là bác sĩ Tiểu Nguyên, kế thừa ông cụ Hoa - đại sư trung y, nghiên cứu rất sâu về nữ phụ khoa, chữa khỏi rất nhiều tật bệnh phụ khoa của phụ nữ.
Nhưng cô ấy còn quá nhỏ, không nổi tiếng, mà bệnh nhân lần đầu tiên đi vào bệnh viện thấy tuổi tác của cô ấy chỉ lắc đầu từ chối. Người trẻ tuổi làm việc không lão luyện chắc chắn, đại đa số đều không dám giao phó tính mệnh con người cho bác sĩ còn trẻ như vậy.
Cho nên giá cả thị trường của cô ấy vẫn kém hơn bác sĩ bên cạnh, mặc dù thiên phú của cô ấy rất cao, ở một phương diện nào đó, trình độ thậm chí còn vượt qua bác sĩ lâu năm.
Người tìm cô ấy xem bệnh thông thường đều là người trong nội bộ bệnh viện giống như Lục Nùng hoặc là người quen giới thiệu tới.
Bởi vì không nhiều người nên rất nhanh đã đến phiên Lục Nùng, cô đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào.
Trong phòng làm việc bày ba bốn cái bàn làm việc, bác sĩ Tiểu Nguyên ngồi ở trước bàn làm việc bên cửa sổ, thoạt nhìn chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khuôn mặt thanh lệ, hai cái lúm đồng tiền nhỏ ở bên má, nhưng tính tình khá lạnh lùng.
Thấy Lục Nùng vào cửa chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, dừng một chút, sau đó tiếp tục viết bệnh án của bệnh nhân.
“Ngồi đi.” Bác sĩ Tiểu Nguyên hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho Lục Nùng ngồi lên trên băng ghế trước bàn làm việc của mình.
“Chìa tay ra.”
Lục Nùng ngồi xuống, vươn tay trái trắng nõn trơn như mỡ đặc ra đặt lên trên gối kê tay bắt mạch.
Bác sĩ Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm tay Lục Nùng một lát mới bắt đầu bắt mạch, bắt mạch tay này xong lại ra hiệu bảo Lục Nùng đổi một tay khác.
“Cơ thể cô không ít bệnh tật đâu, khí huyết không đủ, máu âm cũng ít, còn nhỏ đã đau buồn quá độ, tích tụ trong lòng, tim phổi đều tổn thương, ngũ tạng cũng hư... Cứ tiếp tục như thế thì không sống được mấy năm đâu.”
Bác sĩ Tiểu Nguyên liếc Lục Nùng, lại liếc mắt một cái... chậm rãi nói một đống bệnh.
Lục Nùng chấn động, kết cục của nguyên chủ ở trong sách chẳng phải là buồn bực sầu não mà chết sao.
Cuối cùng vị bác sĩ Tiểu Nguyên này chẳng những kê mấy đơn thuốc trung y cho Lục Nùng, sau khi nghe nói cô muốn ăn đồ tẩm bổ thì tỉ mỉ nói về các đồ ăn phải kiêng và có lợi, mặt nào cũng đề cập tới, chỉ ghi chép thôi đã viết cho Lục Nùng tam trang giấy to, trước sau tốn hai tiếng rưỡi.
... Lạnh lùng đã nói đâu?
Lục Nùng choáng váng đi ra khỏi phòng làm việc trung y, bác sĩ Tiểu Nguyên còn theo cô ra cửa, còn nhìn cô đi.
Ngay lúc Lục Nùng âm thầm cân nhắc trước đây nguyên chủ và vị bác sĩ Tiểu Nguyên này có quen biết nhau hay không thì một giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc vui mừng vang lên bên tai.
“Lục Nùng, thật sự là cô ư!?”
Lục Nùng nhìn về phía người nói chuyện, là một cô gái mặt tròn mặc đồng phục y tá.
“Cô bị bệnh à?” Cô gái mặt tròn nhìn theo hướng Lục Nùng, ánh mắt chạm đến bác sĩ Tiểu Nguyên vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt hiểu rõ: “Là bác sĩ Tiểu Nguyên à.”
Lục Nùng: ?? Lẽ nào cô thực sự quen biết bác sĩ Tiểu Nguyên?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook