Cơm sáng là sữa đậu nành, bánh quẩy và trứng gà, khá phù hợp với khẩu vị của Lục Nùng.
Lục Nùng mới vừa ngồi xuống, cánh tay không cẩn thận cọ vào Bùi Tịch An bên cạnh, Bùi Tịch An lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Không khí chung quanh bị đông cứng lại, động tác của chị Tôn và Bùi Tranh liền nhẹ hơn, Tiểu Chu đi vào từ cửa nhìn thấy sắc mặt thủ trưởng nhà mình thì càng cẩn thận.
Người hiểu Bùi Tịch An đều biết, sắc mặt này của anh chắc chắn thể hiện cho tâm trạng không tốt, mọi người mịt mờ nhìn về phía Lục Nồng không biết tại sao lại chọc tới Bùi Tịch An.
Lục Nùng ù ù cạc cạc, không rõ vì sao tất cả mọi người đều nhìn cô.
Hơn nữa có phải Bùi Tịch An mắc bệnh sạch sẽ không? Đụng một cái mà thôi, có cần lẩn tránh nhanh như vậy không?
Trong bụng cảm thán xong, Lục Nùng chuyên tâm ăn cơm, không nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Bùi Tranh, cũng không thấy ánh mắt khinh miệt của chị Tôn.
Ở thời đại này, chất lượng nước chưa bị ô nhiễm, sữa đậu nành làm ra ngọt thơm ngon miệng, Lục Nùng bất giác uống hết một bát to đầy tràn.
Cô quyết định rồi, từ hôm nay bắt đầu ăn đồ ăn dưỡng sinh thôi!
Trước khi xuyên tới, Lục Nùng là tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước xuân, nhưng cô biết ăn mà.
Hơn nữa những đầu bếp kiếp trước đều làm đồ ăn riêng, ngay cả quá trình nấu ăn đều là hoàn thành ở trước mặt khách, Lục Nùng là người có trí nhớ rất tốt, muốn không biết cách làm cũng khó.
Gần tới trưa, chị Tôn muốn đi mua thức ăn, Lục Nùng gọi chị ta lại, bảo chị ta mua hai cái chân heo về.
Ai ngờ chị Tôn liếc mắt, nói một cách quái gở: “Đồng chí Lục, trong nhà mỗi ngày ăn cái gì, tiền chi tiêu đều có ngữ, không phải cô muốn là có thể thay đổi được. Hơn nữa chân heo rất bẩn, xử lý lại phiền phức, mua về thì ai làm chứ? Ăn chùa còn mang theo con ghẻ thì đừng khoa chân múa tay.”
Con ghẻ? Thì ra trong lòng chị ta, Cố Hoài là một đứa con ghẻ.
Cái từ con ghẻ này đối với bất kỳ một đứa trẻ nào cũng đều là sự sỉ nhục cực lớn, thậm chí sẽ ám ảnh cả đời.
Chắc bảo mẫu bắt nạt Cố Hoài trong tiểu thuyết chính là chị ta đúng không?
Lục Nùng híp mắt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác chán ghét đối với chị Tôn, cô muốn đốp chát lại ngay nhưng khóe mắt lại trông thấy có cái bóng cao cao ở cửa thì ngừng động tác, giơ tay lên vuốt tóc mai.
“Tôi là nữ chủ nhân trong nhà này, lẽ nào ngay cả ăn cái gì cũng không thể quyết định ư?” Nói đến đây, Lục Nùng bắt chước giọng điệu coi thường nữ chính của một nữ phụ nhà giàu mà kiếp trước từng xem trong phim truyền hình, cúi người nhẹ nhàng nói bên tai chị Tôn: “Còn chị, bảo mẫu.”
Nếu như nói chị Tôn coi thường Lục Nùng chỉ đơn thuần là coi thường thì Lục Nùng châm biếm chị Tôn bằng tiền tài, xuất thân và sức mạnh, không mang theo một chữ thô tục nhưng lại nói hết tất cả sự miệt thị.
Nói trắng ra là thay đổi hoàn cảnh đối phương làm mình trở nên ưu việt.
Xem phản ứng của chị Tôn, Lục Nùng rất hài lòng đối với sự phát huy của mình.
Phản ứng đầu tiên của chị Tôn là co rúm lại, vô thức cảm giác mình chỉ có thể nhìn được cằm của Lục Nùng... Cũng không sai, quả thực chị ta thấp hơn Lục Nùng rất nhiều.
Hoàn hồn lại, chị Tôn giận tím mặt, tuy chị ta đúng là bảo mẫu nhà họ Bùi thuê nhưng luôn luôn cho là mình có tư chất lão luyện, có tư cách dạy dỗ Lục Nùng, bây giờ bị Lục Nùng coi thường lại thì trong chốc lát không màng gì nữa.
“Nữ chủ nhân?” Chị ta hung tợn bật cười một tiếng, nhổ bãi nước bọt nói: “Phì, một món hàng đã qua sử dụng mang theo đứa con ghẻ gả vào đây như cô còn cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư hay sao? Đừng có nằm mơ nữa, cô chính là cái giày rách từng bị người khác dùng, là đồ sao chổi chồng đã chết, có thể đến nhà họ Bùi là đã đốt hết hương tám đời rồi!”
“Nếu tôi mà là cô thì đã treo cổ từ lâu rồi, còn có mặt mũi đòi ăn đòi uống...”
“Sầm” một tiếng, cửa mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook