Lục Nùng là một người bất kể ở nơi nào đều có thể khiến mình tự tại, năng lực thích ứng siêu mạnh... Nói cách khác chính là vô tâm.
Mấy ngày nay dọn đến nhà họ Bùi, cô vẫn ở trong phòng ngủ chính của Bùi Tịch An thế nên trong lòng đã coi nơi đây trở thành phòng ngủ của mình rồi, rửa mặt xong thì về phòng ngủ thay đồ ngủ rất tự nhiên, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Kết quả...
Lục Nùng mới vừa cởi sạch, Bùi Tịch An đã mở cửa ra.
Bầu không khí bỗng chốc cực kì xấu hổ.
Bùi Tịch An vội vã lui ra ngoài.
Trong vòng một ngày mà bị nhìn thấy hết những hai lần, mặc dù da mặt cô Lục có dày tới đâu đi nữa cũng không cách nào lại làm như không có việc gì một lần nữa, không la thành tiếng đã là sự quật cường cuối cùng của cô rồi.
Muốn hỏi cảm nhận của Lục Nùng: Chính là hối hận, vì sao vừa rồi không nghĩ ra mà đến chỗ Cố Hoài? Đều do đôi chân này của cô, sao lại không tự chủ được đi vào phòng ngủ của Bùi Tịch An chứ?
Giờ thì hay rồi, đâm lao phải theo lao.
Không được! Lục Nùng tôi tuyệt đối không cho phép mình xấu hổ.
Lục Nùng hết sức tự tin, trịnh trọng gật đầu.
Cô thay đồ ngủ bằng tốc độ nhanh nhất, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, trong lòng mặc niệm ba lần “Mình không xấu hổ”, rất tốt, hít vào một hơi rồi nói với Bùi Tịch An ở ngoài cửa: “Vào đi.”
Một lát sau, Bùi Tịch An bước vào cửa.
Lục Nùng ngồi thẳng lưng ở trước bàn trang điểm, đầu tiên là bày ra vẻ mặt của hộ lý, lại lấy ra một lọ dầu hình con sò cỡ lớn ra bôi lên trên tay, trên chân, còn về cơ thể... thì đêm nay cô không có dũng khí lộ cánh tay và lộ chân trước mặt Bùi Tịch An nữa.
Lọ dầu hình con sò lớn chừng nửa bàn tay là mỹ phẩm mà rất nhiều phụ nữ ở thời đại này không nỡ mua, lại bị Lục Nùng dùng làm sữa dưỡng thể, nhìn qua rất xa xỉ.
Nhưng lọ dầu hình con sò đã là thứ rẻ nhất trong tất cả mỹ phẩm của nguyên chủ rồi.
Cô bôi lọ dầu hình con sò một cách thuần thục tự nhiên, căn bản không có ý định giả vờ trước mặt người nhà họ Bùi, hơn nữa cũng không cần giả vờ, nhìn hộp mỹ phẩm của nguyên chủ đi.
Bên trong chẳng những có một đống mỹ phẩm nội địa như Nhã Sương, Thượng Hải Nữ Nhân, Bác Tước Linh các loại, còn về hàng ngoại thì càng nhiều hơn, nước hoa Chanel, son môi Guerlain, toner Shiseido... thậm chí còn có phấn má và mascara.
Lục Nùng mở một cái hộp đá quý tinh xảo ra, phát hiện bên trong đựng phấn mắt.
Chỉ một cái hộp mỹ phẩm này thôi, các loại hàng hiệu xa xỉ luân phiên lên sân khấu, bao bì của chúng còn mang thẩm mỹ chỉ có ở thời đại này.
Lục Nùng đến từ đời sau, so sánh mỹ phẩm của hai thời đại lại có một loại cảm giác kì diệu khi chứng kiến một thời đại.
Lại nhìn quần áo, giày dép, đồ trang sức, túi xách và các đồ vật cá nhân khác của nguyên chủ, đúng là một đại tiểu thư, thế này chẳng phải không khác gì Lục đại tiểu thư ư?
Bùi Tịch An lấy ra một cái chăn mới từ trong tủ, sau đó lặng lẽ nhìn Lục Nùng, đến khi Lục Nùng làm xong tất cả các bước, anh mới mở miệng hỏi: “Ngủ chưa?”
Lục Nùng giữ vững bình tĩnh gật đầu, đứng dậy khỏi bàn trang điểm đi đến bên giường, sau khi do dự một phen thì vén chăn của mình lên nằm vào trước.
Bùi Tịch An tắt đèn, cũng lên giường.
Giường hai người vừa vặn, nhiệt độ da thịt của người bên cạnh mơ hồ truyền đến, hô hấp giao nhau.
Lục Nùng quả quyết xoay người, đưa lưng về phía Bùi Tịch An, nhắm hai mắt lại.
Ngủ thôi ngủ thôi, mười phút sau, zzzzzz.
Nửa đêm.
Bùi Tịch An bất đắc dĩ đẩy bàn tay đặt trên ngực ra, kết quả một giây sau một cái chân nhỏ non mềm lại thò vào trong chăn của anh, chen vào giữa hai chân của anh.
Bùi Tịch An cứng đờ, ai ngờ người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp trở mình cọ vào trong chăn của anh, cả người nằm sấp ở trên người anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook