Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường, nhìn căn phòng bài trí theo phong cách những niên đại trước, hít sâu một hơi nhắm mắt lại, mở ra vẫn là cảnh tượng cũ, lặp lài vài lần vẫn như thế, hai tay che mặt tuyệt vọng nằm trên giường.

Cô như thế nào lại xuyên vào quyển tiểu thuyết mình mới đọc.

Trong tiểu thuyết miêu tả, thập niên sáu mươi thật sự quá khó khăn, nếu nhớ không lầm, trong tiểu thuyết nửa năm tới sẽ bị thiếu lương thực, đến lúc đó cái gì cũng thiếu, cô phải sống sót như thế nào đây.

Công ty nghỉ tết âm lịch, vừa tan tầm cô liền cùng đồng nghiệp đi siêu thị mua sắm đồ tết, mua xong liền tạm biệt đồng nghiệp, mang theo hai bao to đồ trèo lên tầng năm, mệt đến toàn thân đều là mồ hôi, tắm rửa xong nằm trên giường lấy điện thoại ra, tùy tiện mở một trang web đọc một quyển truyện niên đại.

Xem liên tục đến nửa đêm, cảm thấy mệt mỏi, di động trong tay không cầm chắc liền rơi xuống, đập vào mặt, một đập này rơi xuống, lúc sau cô mở mắt ra liền xuyên vào quyển truyện niên đại.

Thẩm Mỹ Hoa xuống giường, ngội dậy, cô không thể chỉ ngồi đây chờ chết, cô muốn trở về, cô không thể ở đây, ba mẹ còn ở nhà chờ cô về ăn cơm tất niên.


Cô là do ở trên giường xem di động bị đập vào xuyên tới, có lẽ đập lại một lần nữa liền có thể trở về?Ánh mắt đánh giá căn phòng, trong phòng trừ một cái giường ngủ, một cái bàn, không còn gì có thể đập.

Thẩm Mĩ Hoa đứng dậy, mặt đất làm bằng bùn, dẫm lên có chút mềm, khác hoàn toàn sàn gỗ, có loại cảm giác không chân thật.

Cô vừa đẩy cửa phòng, một trận gió lạnh ùa vào, khiến cô rùng mình, bên ngoài tuyết rất lớn, trên mặt đất dày một tầng tuyết, trắng xóa một mảng.

Nhà nguyên chủ là kiểu phòng cũ, có gian nhà lớn, tường bao vây quanh hình thành một căn nhà hình chữ nhật, trong viện có cái giếng, bên cạnh là một đống nông cụ hỗn độn.

Xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cạnh phòng bếp, từ lức tỉnh lại đến giờ nàng không uống được một giọt nước, khát lợi hại, đang lúc cô chuẩn bị đến phòng bếp thì cửa bị mở ra, cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng két két, hai thân ảnh xuất hiện tại cửa ra vào, một lớn một nhỏ.

Hai người trên đầu và vai đầy tuyết, mặt cùng tai đông lạnh đến đỏ bừng, trong ngực hai đứa trẻ ôm bó củi lớn nhỏ không đều, đứng bất động tại cửa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ xuất hiện tại cửa,một đứa xem tuổi thoạt nhìn rất nhỏ chỉ tầm bốn năm tuổi,phía sau là một đưa bé lớn hơn tầm bảy tám tuổi, nếu nhớ không nhầm, đứa nhỏ nhất hẳn là con trai nguyên chủ, đứa còn lại là nam chính của quyển tiểu thuyết.

Nam chủ năm tuổi thì cha mẹ qua đời, liền được cậu mang về nhà, mà cô xuyên thành vợ của cậu nam chính, một vai phụ nhỏ nhoi xuất hiện ở đầu truyện, tác dụng lớn nhất là giúp nam chủ rèn luyện tính nhẫn nại, nghị lực từ nhỏ.

Nguyên chủ ở đầu truyện có xuất hiện vài lần, trước khi kết hôn thì đã có người mình thích, không thích cậu nam chính nhưng bị người nhà ép gả.

Cô ta không cam lòng, đối với cậu của nam chính chán ghét, thêm nữa người này quanh năm ở quân đội một năm không về được mấy lần, thời gian dài tâm sinh oán khí, cũng càng ngày càng không cam lòng, thường xuyên đi quân khu làm loạn, trong lòng càng thêm tưởng niệm người trong lòng khi xưa.

Khi biết được người trong lòng muốn ly hôn, cô ta động tâm mướn ly hôn với chồng mình, nhà mẹ đẻ nguyên chủ không đồng ý, nhưng nguyên chủ không nghe, cùng tình nhân thông đồng mang thai, ồn ào đến làng trên xóm dưới không ai không biết, sau đó như ý nguyện ly hôn với cậu nam chính, cha mẹ nguyên chủ biết thì trúng gió, lầm lượt qua đời.

Câu chuyện đến đây, suất diễn của nguyên chủ hẳn là kết thức, nhưng sau đó có nhắc đến khi nam chính lớn lên vì trả thù những gì nguyên chủ gây ra cho mình đã tìm một người phụ nữ trẻ tuổi câu dẫn, sinh con cho chồng sau này của cô ta.


Cha con trở mặt thành thù, con trai qua đời ngoài ý muốn, nguyên chủ lại bị ly hôn, hai tầng đả kích kiến nguyên chủ thần chí không rõ, điên điên khùng khùng, sau đó dùng thân thể để đổi lấy bữa ăn, cuối cùng chết bệnh bên ngoài.

Thẩm Mỹ Hoa nghĩ đến kết cục nhân vật mình xuyên qua, thân thể run run, còn may hiện tại cô xuyên đến là lúc nguyên chủ mới nói với mẹ mình chuyện ly hôn, còn chưa thông đồng cùng người trong lòng.

Nếu cô mà xuyên đến lúc nguyên chủ cùng người tình đã thông đồng mang thai, cô sẽ khóc không ra nước mắt.

Nguyên Bảo thấy mẹ không nói lời nào liền đứng yên ở cửa, hai tay nhỏ ôm chặt bó củi trong tay, đứng trước mắt anh trai, hít hít nước mũi muốn chảy ra, cơ thể nhỏ bé bị gió thổi đến phát run.

Đại Lực nhìn mợ không nói lời nào, thu hồi ánh mắt, tiến lên ngăn trước mặt em trai, hai thân thể dán lại cạnh nhau sưởi ấm.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ đứng ở cửa tranh nhau ngăn phía trước, thân thể lạnh đến phát run cũng không dám tiến vào, nghĩ đến nguyên chủ trong sách bởi vì cầu tình cảm mà không được, oán khí ngày càng nặng, bắt đầu không vừa mắt con trai cùng cháu trai, vừa không vui liền vừa đánh vừa mắng, không cho hai đứa trẻ ăn cơm, việc nhà cũng không làm, ném toàn bộ cho bọn trẻ.

Lúc cô đọc quyển truyện này, khó chịu nhất là việc bọn trẻ thường xuyên không được ăn cơm còn bị đánh, nhất là nam chính, con trai mình thì tương đối nhẹ chút nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hai đứa bé không ngừng run rẩy, nhịn xuống xúc động muốn lôi chúng vào phòng, quay người không để ý chúng nữa.


Từ trí nhớ nguyên chủ cô biết được, nguyên chủ bình thường đối với bọn nhỏ mặc kệ, cô không thể thay đổi đột ngột, vì thế không nói gì xoay người vào phòng bếp, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy vật nào phù hợp để đập chính mình.

-"Anh ơi mẹ đi rồi, chúng ta đi thôi"-Nguyên Bảo vẫn luôn chờ mẹ vào phòng bếp mới mở miệng lôi kéo anh trai cất củi bỏ vào bếp.

Đại Lực nhìn mợ vào phòng bếp, không nói chuyện, chần chờ vài giấy cũng dẫn em trai tiến vào.

-"Để em đi trước"- Nguyên Bảo bước nhanh về phía trước Đại Lực.

Nếu mẹ muốn đánh anh ấy thì cũng đánh không tới, Nguyên Bảo thở hổn hển ôm bó củi, Đại Lực bước vài bước tới cạnh cậu, bó củi trong ngực có chút lớn, hai người tốn nhiều công sức mới tới cửa bếp.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương