Tôn Cẩn thề rằng cô không cố ý làm vỡ bát.

Ở nhà trước đây, cô cũng là đứa biết giúp mẹ rửa bát.

Nhưng khi cô đang rửa, một con rắn từ trần nhà đột nhiên trườn xuống, khiến cô sợ đến mức hét toáng lên và làm rơi bát.

Khi con trai cả và con trai thứ hai chạy tới, họ nhìn cô đầy khó chịu và hỏi chuyện gì xảy ra.

Tôn Cẩn suýt khóc, lí nhí đáp: "Có rắn..."

Không ngờ cả hai cậu bé lại sáng mắt lên và hỏi: "Rắn đâu?"

Cô hoảng hốt đáp: "Nó, nó chạy rồi..."

Hai đứa trẻ nhìn cô với vẻ mặt "mẹ kế thật vô dụng", còn tiếc nuối vì lỡ mất bữa thịt rắn.

Tôn Cẩn thì xém chút bật khóc.


Cô vừa bị rắn dọa đến chết khiếp, còn bọn trẻ thì buồn bã vì không có thịt ăn.

Đêm đó, cô trằn trọc suy nghĩ mãi.

Cô tự nhủ: Đúng thật, cô đã là người lớn 26 tuổi, sao lại sợ một con rắn nhỏ mà làm vỡ cả bát?

Nhìn hai đứa trẻ gầy gò thiếu thịt, cô lại thấy thương cảm.

Thế là cô định rửa bát lần nữa, nhưng cô con gái thứ ba đã đoạt mất và không cho cô làm, sợ cô lại làm vỡ bát.

Gia đình nghèo khổ, đâu có nhiều bát để mẹ kế cứ thế mà phá hoại.

Tôn Cẩn mất quyền rửa bát, chỉ còn biết thở dài trở về phòng nằm.

Không phải cô không muốn làm việc, mà là cô thực sự không có sức.

Dù có trí nhớ của nguyên chủ về cách làm nông, nhưng khi cô bắt tay vào làm, mọi việc đều trở nên lúng túng.


Bụng lại đói cồn cào, ăn có tí thức ăn thì làm sao no.

Mới chưa đến tám giờ mà bụng đã réo ầm ĩ.

Chẳng cần đi bộ tiêu hóa, chỉ còn cách nằm ì trên giường để giảm hao năng lượng.

Trong khi Tôn Cẩn nằm chờ ngủ, ba đứa trẻ vẫn còn phải làm việc.

Ngoài cậu con út mới một tuổi còn đang bò lổm ngổm trên sàn, ba đứa lớn đều phải lo liệu công việc nhà.

Cô con gái thứ ba đi rửa bát, con trai cả thì bế em út, còn cậu con trai thứ hai thì lau dọn nhà cửa.

Vừa lau nhà, cậu con thứ hai vừa làu bàu: "Nghe thấy bà ấy nói gì chưa? Còn đòi ăn cơm trắng nữa chứ? Mẹ nào mà suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ như bà ấy.

Thật không hiểu sao bố lại cưới bà ấy về? Nói là chăm sóc tụi mình, nhưng tụi mình mới là người chăm sóc bà ta ấy!"

Con trai cả nhíu mày nói: "Đó không phải lời bà ấy nói, mà là suy nghĩ trong đầu bà ấy."

Cậu con thứ hai nghẹn lời.

Cậu bé mới có bảy tuổi, đáng lẽ đang ở tuổi đi học tiểu học.

Nhưng nhà không có tiền, không ai quan tâm, nên chẳng được đi học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương