Vương Quế Chi: “Đứa con hoang Tịch Ngạn Nam đó là thứ gì? Nó xứng được ăn thứ quý giá như này sao?"Bà cụ Trần Tương Vân không giỏi ăn nói, cả đời tính tình mềm mỏng, chưa bao giờ cãi nhau.

Nghe vợ bác cả nói thế thì đỏ mặt, lắp bắp vặn lại: "Nam Nam...!Nam Nam là một cậu bé ngoan, hơn nữa, tôi… có mang bột mì đến…”Vợ bác cả Vương Quế Chi dài mặt ra, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động ở cửa, nhìn lại thì thấy con bé chết tiệt Tô Tây kia không biết đã đến từ lúc nào.

Cô cười lạnh đứng ở cửa, dùng đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm bà ta…Giật túi đồ của bà nội người ta cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại mình là trưởng bối, Vương Quý Chi lại đứng thẳng người, trên mặt mang theo nụ cười, cố nén đau, chào hỏi như không có việc gì xảy ra: "Tây Tây tới rồi à? Nhanh vào đi, buổi tối anh họ cháu về đây cùng với con trai nó.


Cháu trai bác sống ở thành phố, hiếm khi trở về, bác có làm chút bánh chiên, đến ăn một miếng xem ngon không nào."Tô Tây giấu mảnh gỗ lớn vừa bị cô bẻ trên khung cửa ra sau lưng, cười lấy lệ nói: "Bác gói cho cháu vài cái.

Cháu còn đang nấu cháo, không thể ở đây lâu, không ăn ở đây được."Vài cái sao...!sao nó không lên trời luôn đi.Trái tim Vương Quế Chi nhói lên.

Phải biết rằng vào những năm 1960, nhiều gia đình chỉ có thể uống nước cho no bụng, thậm chí có những gia đình chết đói.


Cho dù nhà họ ở trong thôn cũng coi như có điều kiện, nhưng cũng hiếm có một bữa ăn ngon chứ đừng nói đến bánh củ cải chiên.Bởi vì mẹ chồng có tay nghề tốt, bà ta lại lo lắng tay nghề của mình sẽ làm hỏng đồ tốt, nếu không nhất định sẽ dùng một mình, làm gì còn chỗ cho con bé chết tiệt kia chiếm một ít chứ.Vừa định mở miệng từ chối, bà ta liền nghe thấy cái miệng xinh đẹp của con bé kia mấp máy vài câu khiến trong bà ta sợ chết khiếp."...!Dù sao đúng như bác đã nói, cháu là cháu của nhà họ Tô, bột mì của nhà chúng cháu cũng chia một nửa cho nhà bác, nếu không muốn vậy cháu sẽ nói lại với bác cả…”Tô Tây còn chưa nói xong, Vương Quế Chi đã biến sắc.

Ông già chết tiệt nhà bà thương con bé chết tiệt này như con gái ruột của mình, đặc biệt là sau khi hai người nhà chú Hai mất, ông ấy càng yêu thương bảo vệ con bé hơn, nếu con bé nói cho ông ấy biết, ông ấy còn không đem những thứ tốt ra dành hết cho con bé này?Nghĩ như vậy, Vương Quý Chi lập tức nặn ra một đóa hoa cúc trên khuôn mặt già nua vàng vọt, cười làm lành: "Đây! Đây! Đây! Bác cũng chưa nói không cho, bác cả thương Tây Tây nhà chúng ta mà..."Sau khi nói xong thì nhanh chóng lấy một chiếc bát sành ra, cắn răng bỏ hai cái bánh vào bát rồi liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Tô Tây, đau khổ gắp một chiếc nữa cho vào bát rồi đưa cho Tô Tây.Tô Tây không định làm khó Vương Quế Chi nữa, thoải mái cầm lấy chiếc bát sành, cười giả tạo: "Cảm ơn bác cả, cháu biết bác hiểu cháu nhất, vậy chúng ta về ăn tối đi, bà nội."Trần Tương Vân hiền từ nhìn cháu gái của mình, ‘ôi!’ một tiếng cười lên, theo chân Tô Tây ra ngoài.Xa xa, Vương Quế Chi vẫn còn nghe thấy giọng nói mềm mại của Tô Tây: "Bà ơi, lát nữa bà dạy cháu làm bánh nướng đi.”“Cháu còn nhỏ, không cần học mấy cái này.

Bát nóng không, để bà nội cầm cho.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương