Sau đó Uông Thúy Lan thuận tay dùng ống tay áo lau miệng, nhìn thấy vết mỡ trên cổ tay áo thì ảo não, đôi môi bóng bẩy mà cô ta dự định khoe khoang một ngày đã biến mất.

Cô ta ảo não bực bội đến mức ước gì thời gian có thể quay ngược lại vài phút, đều không phải tại con bé nhà họ Tô kia, nếu không phải nói tới con nhỏ ấy thì cô ta có thể liếm hết vết mỡ trên môi sao? Cô ta còn muốn đi khoe khoang với nhà khác nữa mà.

Nghĩ đến đây, Uông Thúy Lan càng thêm tức giận, dùng tay vò mạnh quần áo, như thể đang giày vò con bé chết tiệt nhà họ Tô khiến cô ta không thể đi khoe khoang được nữa.

Khi Uông Thúy Lan nói lời này ra, mấy người phụ nữ cau mày, không tán đồng nhìn về phía cô ta.


Bọn họ thích nói chuyện phiếm đàm tiếu người khác, nhưng đều không mang ý xấu.

Huống chi, mặc kệ tổ tiên nhà họ Tô thế nào, thì cha mẹ con bé họ Tô đều là liệt sĩ, họ là liệt sĩ đã hy sinh vì đất nước, mấy lời Uông Thúy Lan nói hơi quá đáng, chỉ có điều cô ta hơi một tí là ngất xỉu, nên dù trong lòng mọi người không đồng ý thì cũng chẳng phản bác gì.

Vương Mai Hoa lại là một người thẳng thắn và hay nóng nảy, cũng là đồng hương khá thân thiết với nhà Tô Tây.

Cô ấy nghe được những lời ô uế này thì đầu óc nóng lên, cũng không để ý lắm, mở miệng đáp lại: “Uông Thúy Lan, mấy lời cô nói hơi quá rồi đấy, con bé Tây làm gì cô mà cô nói mấy lời khó nghe vậy, lại nói, cha mẹ con bé Tây là người thường sao? Người ta là liệt sĩ, cô ở đây nói nhảm nhí, nếu để người ta nghe được, xem cô có yên ổn không.


”“Này, Vương Mai Hoa, người ta ngày ngày sống như một đại tiểu thư, cô bất bình cái gì, cô thì là cái thá gì chứ?” Uông Thúy Lan vốn không sợ cô ấy, ném nửa quần áo giặt sạch trong tay vào trong bồn một cái bộp, đứng lên, cao giọng, chống nạnh gào lên với Vương Mai Hoa.

Uông Thúy Lan dám nói sau lưng cô đôi ba câu, nhưng cô ta không dám đối mặt trực tiếp với cô, anh nhỏ con bé nhà họ Tô kia giống như một con sói con, bảo bọc kỹ càng, rõ ràng mới 19 tuổi nhưng lại cao lớn và mạnh mẽ, nếu biết cô ta đang nói gì đó sau lưng con bé kia thì sẽ xé xác cô ta ra mất.

Không nghĩ tới, cô ta chỉ nói vài câu lời nói thật lòng, sói con không đến, mà lại khiến bà già Vương Mai Hoa phát điên, hừ!!!Vương Mai Hoa vắt mảnh quần áo cuối cùng trong tay rồi ném nó vào chậu gỗ, giũ sạch vết nước trên tay, cử động chân cẳng có chút tê liệt vì ngồi xổm, đứng dậy, bưng chậu gỗ sải bước tới, cô ấy liếc khóe miệng đầy dầu mỡ của Uông Thúy Lan cười khinh, chế nhạo nói: "Vương Mai Hoa tôi không phải là nhân vật lớn gì, nhưng tôi không giống một số người, tâm địa thối tha, sao nào, không phải là ghen tị với con bé Tây Tây lớn lên xinh đẹp, điều kiện gia đình lại tốt hả?! Nhưng người ta là được cha mẹ đổi bằng mạng sống, không như mấy người bôi dầu bôi tỏi, làm như không ai biết, tôi phỉ nhổ.

Mất mặt chết!”Nói xong, Vương Mai Hoa không quan tâm đến khuôn mặt đỏ đen của Uông Thúy Lan, sải bước lớn đi ra ngoài, dù sao cô ấy cũng hơi kiêng kỵ với phong cách hở chút là ngất xỉu thường ngày của cô ta nên bước chân của cô ấy vô thức tăng nhanh một chút, sớm biến mất trước mặt mọi người.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương