Trời xanh gió nhẹ, gió thổi hương lúa bay.

Trong quảng trường rộng lớn của Lý gia thôn đang phơi phơi thóc lúa vàng ươm, một vài cụ già mái tóc bạc phơ đang cầm cào cong lưng xới lúa.

Những đứa trẻ vô cùng bức xúc vì bị chiếm dụng khu vui chơi, vậy nên đã cởi giày ra, chân trần chạy đi chạy lại trên bãi thóc làm loạn.

Chỉ cần không làm lãng phí lương thực, người lớn chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng cho dù chỉ có một hạt lúa bị đá bay vào đám cỏ bên cạnh, người lớn sẽ trực tiếp cho một phát đá vào mông đứa bé nghịch ngợm.

“Thằng ranh này, lãng phí lương thực phải cắt đầu lưỡi! Để hổ gặm mấy đứa nhét kẽ răng!”

Ông già một mắt hung dữ mắng, nếp nhăn trên mặt ông ta bị xô lại vào nhau, cong lưng xuống phải đến ngực, giọng điệu nghiêm nghị, dọa cho thằng nhóc lãng phí lương thực sợ đến nỗi chạy chân trần gọi mẹ liên hồi.

“Oa, mẹ ơi, ông Thụ Bì sắp ăn thịt người rồi!”

Càng khó tin hơn nữa là, lòng bàn chân không biết đã dính bao nhiêu hạt thóc, thằng nhóc chạy như vậy thóc bị vương đến nhiều nơi, ông già một mắt khóe miệng vẫn còn mang ý cười giờ đây triệt để tức giận, tiện tay bẻ một cành cây đuổi theo thằng nhóc vụt cho nó một trận.

Đợi sau khi mẹ của thằng nhóc là Vương Quế Hoa biết chuyện, không nói gì lập tức cởi quần thằng nhóc ra, vậy là cái mông vẫn còn vết ửng đỏ lại tăng thêm mấy vết thương!

Đại đội trưởng đứng ở một bên sau khi đợi thằng nhóc được dạy dỗ mới đi ra ấn tay lại, “Mẹ thằng nhóc đừng đánh nữa, thằng nhóc đã khóc đến khàn cả giọng rồi.”

Ông Thụ Bì nhặt từng hạt thóc lại vẻ mặt đã hòa hoãn hơn, liếc mắt nhìn thằng nhóc đang khóc không ra hơi kia, “Nhớ được bài học chưa, nửa năm nay chưa từng bị đói bụng phải không?”

“Chịu đủ rồi!”

Thằng nhóc khóc nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, nghẹn ngào trả lời, dù có chịu bao nhiêu đòn roi thì cũng không dọa người bằng câu nói này của ông Thụ Bì.



Sau nửa năm sống cuộc sống thắt lưng buộc bụng, từ “chịu đói” giờ đây chắc chắn là từ đáng sợ nhất đối với những đứa trẻ nghịch ngợm ở Lý gia thôn.

Người lớn ở bên thấy giết "con gà" này, đám "khỉ" bên cạnh đều run rẩy, không khỏi mỉm cười.

Nhìn ruộng lúa sắp được gặt xong, nụ cười càng tươi hơn.

Sắp hết mùa đồng áng, thóc lúa sẽ được cất vào kho, một năm làm lụng vất vả sắp thấy thành quả, tất nhiên là mừng rồi!

Nhưng Tống Ninh Ngọc trong số đó lại hơi ảm đạm, động tác gặt lúa của cô ấy chậm hơn không ít.

Vợ đội trưởng Trương Tú Quyên đi đến bên cạnh cô ấy, cau mày hỏi: "Con sao vậy? Mấy hôm trước ở nhà trông Thạch Đầu cũng như này, ra ngoài rồi sao vẫn như này ?"

Con dâu cả nhà bà ta cái gì cũng giỏi, chỉ trừ một điều là nó thích giữ lời trong lòng, nó sẽ không nói với bạn những điều nó không muốn nói, cho dù bạn có hỏi đến chết thì nó cũng sẽ không mở miệng!

Bà ta tự hỏi mình là một người mẹ chồng tốt, khi con dâu cả sinh Thạch Đầu, người nhà mẹ đẻ không ở, nhưng phục vụ lên phục vụ xuống, để cho nó ở cữ cả một tháng! Bà ta cũng phục vụ cả một tháng khiến bà ta mệt gần chết.

Chưa kể mấy tháng mang bầu Thạch Đầu, lại vừa gặp nạn đói, cả nhà đều ăn uống tiết kiệm để nó có thể no bụng!

Bằng không, tại sao năm nay chỉ có gia đình bà ta thêm suất đinh? Nếu không, sao cháu cả Thạch Đầu của bà ta lại có thể lớn lên như những đứa trẻ bình thường được?

Trương Tú Quyên quả thật dám nói một người mẹ chồng đối xử tốt với con dâu như bà ta, trong Lý gia thôn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thật đáng tiếc, tại sao con dâu bà ta lại không biết người ta đối xử tốt với mình? Ngọn lửa trong lòng Trương Tú Quyên cháy càng ngày càng mạnh.

Những lúc bình thường, Tống Ninh Ngọc có thể nhanh chóng phản ứng lại để nhanh chóng dập lửa. Nhưng lúc này, cô ấy đang đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không biết mình lại bị mẹ chồng ghim!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương