Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ
-
Chương 43: Về Nhà Thôi!
Sau khi ăn cơm chiều xong hai vợ chồng liền chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn muốn dậy sớm.
Ngày hôm sau Hàn Quốc Bân dậy làm cơm sáng, cơm sáng nấu xong anh liền đi sang nhà đội trưởng mượn xe đạp.
Trên đường đi gặp em trai anh là Hàn Quốc Lâm.
“Anh hai, sự việc ngày hôm qua sau khi trở về em có nghe mẹ nói qua.” Hàn Quốc Lâm ngượng ngùng, nói: “Chuyện về chiếc xe đạp, do người trong nhà của Hiểu Ngọc yêu cầu, vé xe đạp cũng là nhà mẹ đẻ của cô làm cho, trong nhà cô ấy bỏ ra một chút tiền, về sau ngoại trừ đưa đón Hiểu Ngọc đi làm về còn lại thời điểm khác đều có thể dùng được.”
“Ngày hôm qua việc này đã xong rồi, không cần nói thêm.” Hàn Quốc Bân kỳ thật trong lòng thật sự không phải không có ý kiến, trước kia anh đi săn thú, mỗi mùa nông nhàn đều kiếm được 5 đồng tiền mang về trong nhà, từ khi sang tuổi 17 anh cũng làm được tám phần công điểm, khi bắt đầu mười chín tuổi liền tháng nào cũng làm được trên mười công.
Nhưng là khi bắt đầu ở riêng liền chỉ được chia mười mấy đồng tiền, chỉ có một chút tiền như vậy anh cùng vợ đều phải ăn mặc cần kiệm, ngoài việc này ra thì cái gì cũng không có.
Nhưng cùng anh cả giống nhau cho nên anh cũng không có ý kiến gì, nhưng khi biết được bố mẹ mình sửa lại cái nhà ngói, việc này anh cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là khi năm nay anh kết hôn, chú ba cũng kết hôn, anh kết hôn có gì? Chú ba kết hôn có gì?
Chẳng sợ lại không so đo, nhưng anh cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Hàn Quốc Bân không cùng em trai mình nói gì, khi dắt xe đạp về nhà, vợ của anh đã dậy đi rửa mặt.
Hai vợ chồng cùng ăn cơm sáng, sau đó cùng nhau đạp xe lên trên huyện.
Ở trấn trên Cung Tiêu Xã đồ vật đặc biệt khẩn tiêu, rất nhiều đồ vật đều không có, nhưng trên Cung Tiêu Xã ở huyện thành đồ vật tương đối phong phú.
Hàn Quốc Bân tưởng mua sữa mạch nha cho vợ, còn cả đồ hộp cùng kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn.
“Trong nhà vẫn còn có sữa bột em mua, một túi lớn như vậy còn chưa ăn xong đâu, em không ăn đồ hộp, anh mua cho em một chút táo đỏ là tốt rồi, kẹo sữa em cũng không ăn, trong ngăn tủ của em vẫn còn, chính là cho anh ăn thử cái lần trước.” Trần Nhu nói.
Không chỉ có kẹo sữa, trong không gian còn có chocolate đường glucose đều là những đồ ăn vặt bổ sung thể lực nhanh chóng, cô đều mua một rương lại một rương, những đồ vật này đều là đường glucose pha vài lần cho Hàn Quốc Bân trong lần thu hoạch vụ thu khi anh cần nước đường gấp.
Hàn Quốc Bân liền mua cho cô hai cân hồng và hai cân táo.
“Đây là cá hố, từ vùng duyên hải tới, không cần phiếu, có muốn hay không?” Người bán hàng kia lại hỏi.
“Có, cân cho tôi ba con.” Trần Nhu gật đầu nói.
Không chỉ có muốn ba con cá hố, cô cũng muốn mua nửa cân rong biển còn có nghêu, sò du chịu lạnh tốt.
Sau khi mua mấy thứ này, Trần Nhu liền mang theo Hàn Quốc Bân tiếp tục dạo quanh chợ, len sợi mà cô vẫn tiếc không dám mua cho Hàn Quốc Bân liền tại đây mua một lúc hai cân.
Hai cân len sợi liền phải mất 24 đồng tiền, nếu không phải từ nhà ông Hàn cướp đoạt tới 50 đồng tiền, cô thật đúng là luyến tiếc khi mua.
Nhà cô Quốc Bân khi ra cửa săn thú trở về cũng mới kiếm được hai ba đồng tiền, nhiều nhất là lần trước cũng chỉ có bốn đồng tiền, nhưng đây đều là lợi nhuận kếch xù.
Có thể thấy được hai cân len sợi có bao nhiêu đắt.
Hàn Quốc Bân không biết đây là mua cho anh, còn hỏi: “Sao lại không chọn loại như thế này màu đỏ, rất hợp với em.”
“Dùng để may áo lông cho anh.” Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân sửng sốt, sau đó người đàn ông này liền lập tức nói: “Anh không cần, anh đã có áo bông to rồi, ấm áp lắm, vợ ơi, em cầm đi đổi đi để may cho chính mình một chiếc!”
Trần Nhu liền đem áo ngoài kéo xuống dưới một chút, cho anh nhìn thấy chiếc áo lông trên người của cô.
Hàn Quốc Bân nhìn thấy cô đã có rồi thì càng là muốn đi trả lại sợi len này.
Trần Nhu khuyên can mãi mới khiến anh dừng lại, khi ra chợ liền cho anh chờ ở trước cửa chợ, cô muốn đi gặp người chị em của mình.
Bởi vì là gặp chị em nên Hàn Quốc Bân cũng liền nghe cô mà không đi theo, tuy rằng anh cũng không biết người chị em của vợ trông như thế nào.
Nhưng không bao lâu sau vợ anh liền trở lại, trong rổ để một miếng vải hình chữ nhật, bên trong giống như đựng lấy vật gì đó, không đợi anh thắc mắc, vợ anh liền nói: “Về nhà thôi!”
Ngày hôm sau Hàn Quốc Bân dậy làm cơm sáng, cơm sáng nấu xong anh liền đi sang nhà đội trưởng mượn xe đạp.
Trên đường đi gặp em trai anh là Hàn Quốc Lâm.
“Anh hai, sự việc ngày hôm qua sau khi trở về em có nghe mẹ nói qua.” Hàn Quốc Lâm ngượng ngùng, nói: “Chuyện về chiếc xe đạp, do người trong nhà của Hiểu Ngọc yêu cầu, vé xe đạp cũng là nhà mẹ đẻ của cô làm cho, trong nhà cô ấy bỏ ra một chút tiền, về sau ngoại trừ đưa đón Hiểu Ngọc đi làm về còn lại thời điểm khác đều có thể dùng được.”
“Ngày hôm qua việc này đã xong rồi, không cần nói thêm.” Hàn Quốc Bân kỳ thật trong lòng thật sự không phải không có ý kiến, trước kia anh đi săn thú, mỗi mùa nông nhàn đều kiếm được 5 đồng tiền mang về trong nhà, từ khi sang tuổi 17 anh cũng làm được tám phần công điểm, khi bắt đầu mười chín tuổi liền tháng nào cũng làm được trên mười công.
Nhưng là khi bắt đầu ở riêng liền chỉ được chia mười mấy đồng tiền, chỉ có một chút tiền như vậy anh cùng vợ đều phải ăn mặc cần kiệm, ngoài việc này ra thì cái gì cũng không có.
Nhưng cùng anh cả giống nhau cho nên anh cũng không có ý kiến gì, nhưng khi biết được bố mẹ mình sửa lại cái nhà ngói, việc này anh cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là khi năm nay anh kết hôn, chú ba cũng kết hôn, anh kết hôn có gì? Chú ba kết hôn có gì?
Chẳng sợ lại không so đo, nhưng anh cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Hàn Quốc Bân không cùng em trai mình nói gì, khi dắt xe đạp về nhà, vợ của anh đã dậy đi rửa mặt.
Hai vợ chồng cùng ăn cơm sáng, sau đó cùng nhau đạp xe lên trên huyện.
Ở trấn trên Cung Tiêu Xã đồ vật đặc biệt khẩn tiêu, rất nhiều đồ vật đều không có, nhưng trên Cung Tiêu Xã ở huyện thành đồ vật tương đối phong phú.
Hàn Quốc Bân tưởng mua sữa mạch nha cho vợ, còn cả đồ hộp cùng kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn.
“Trong nhà vẫn còn có sữa bột em mua, một túi lớn như vậy còn chưa ăn xong đâu, em không ăn đồ hộp, anh mua cho em một chút táo đỏ là tốt rồi, kẹo sữa em cũng không ăn, trong ngăn tủ của em vẫn còn, chính là cho anh ăn thử cái lần trước.” Trần Nhu nói.
Không chỉ có kẹo sữa, trong không gian còn có chocolate đường glucose đều là những đồ ăn vặt bổ sung thể lực nhanh chóng, cô đều mua một rương lại một rương, những đồ vật này đều là đường glucose pha vài lần cho Hàn Quốc Bân trong lần thu hoạch vụ thu khi anh cần nước đường gấp.
Hàn Quốc Bân liền mua cho cô hai cân hồng và hai cân táo.
“Đây là cá hố, từ vùng duyên hải tới, không cần phiếu, có muốn hay không?” Người bán hàng kia lại hỏi.
“Có, cân cho tôi ba con.” Trần Nhu gật đầu nói.
Không chỉ có muốn ba con cá hố, cô cũng muốn mua nửa cân rong biển còn có nghêu, sò du chịu lạnh tốt.
Sau khi mua mấy thứ này, Trần Nhu liền mang theo Hàn Quốc Bân tiếp tục dạo quanh chợ, len sợi mà cô vẫn tiếc không dám mua cho Hàn Quốc Bân liền tại đây mua một lúc hai cân.
Hai cân len sợi liền phải mất 24 đồng tiền, nếu không phải từ nhà ông Hàn cướp đoạt tới 50 đồng tiền, cô thật đúng là luyến tiếc khi mua.
Nhà cô Quốc Bân khi ra cửa săn thú trở về cũng mới kiếm được hai ba đồng tiền, nhiều nhất là lần trước cũng chỉ có bốn đồng tiền, nhưng đây đều là lợi nhuận kếch xù.
Có thể thấy được hai cân len sợi có bao nhiêu đắt.
Hàn Quốc Bân không biết đây là mua cho anh, còn hỏi: “Sao lại không chọn loại như thế này màu đỏ, rất hợp với em.”
“Dùng để may áo lông cho anh.” Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân sửng sốt, sau đó người đàn ông này liền lập tức nói: “Anh không cần, anh đã có áo bông to rồi, ấm áp lắm, vợ ơi, em cầm đi đổi đi để may cho chính mình một chiếc!”
Trần Nhu liền đem áo ngoài kéo xuống dưới một chút, cho anh nhìn thấy chiếc áo lông trên người của cô.
Hàn Quốc Bân nhìn thấy cô đã có rồi thì càng là muốn đi trả lại sợi len này.
Trần Nhu khuyên can mãi mới khiến anh dừng lại, khi ra chợ liền cho anh chờ ở trước cửa chợ, cô muốn đi gặp người chị em của mình.
Bởi vì là gặp chị em nên Hàn Quốc Bân cũng liền nghe cô mà không đi theo, tuy rằng anh cũng không biết người chị em của vợ trông như thế nào.
Nhưng không bao lâu sau vợ anh liền trở lại, trong rổ để một miếng vải hình chữ nhật, bên trong giống như đựng lấy vật gì đó, không đợi anh thắc mắc, vợ anh liền nói: “Về nhà thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook