Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ
-
Chương 36: Xe Đạp
Vì lý gì mà tiền của ông bà đều cho chú ba, sau này già rồi thì lại muốn tất cả các nhà phải chăm sóc? Đúng là không ra thể thống gì, việc này chồng cô ta không có ý kiến đấy là việc của anh ta, cô thì nhất định sẽ không bỏ qua.
“Quốc Bân không ở nhà, chuyện này chờ Quốc Bân về rồi lại nói.” Trần Nhu nói.
“Đợi chú hai về có phải sẽ để chú hai đi nói hay không?” Hàn đại tẩu lập tức hỏi.
Trần Nhu nhìn chị ta một cái: “Loại việc như thế này thì cứ để đàn ông trong nhà cho ý kiến là được rồi, không cần họ phải ra mặt, để chúng ta đi là được.”
Đây chính là chỗ tốt của việc làm phụ nữ, chỉ cần không vượt qua giới hạn thì làm loạn lên như thế nào cũng được. Nhưng đàn ông thì khác, làm sao bảo họ đi khóc lóc om sòm thế được? Như vậy thì cả đời này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên.
Việc này phải để phụ nữ các cô đi.
Hàn đại tẩu nghe đến đây thì tức điên lên, chị ta đến kể chuyện này với vợ chú hai nhưng lại không thấy thím ấy tức giận một chút nào. Nhìn Trần Nhu một cái, không nhịn được nói: “Vợ chú hai, nghe thấy chuyện này mà cô không tức giận chút nào sao?”
“Không giận mà em còn chờ Quốc Bân về để nói với anh ấy sao?” Trần Nhu hỏi ngược lại.
Hàn đại tẩu phát hiện vợ lão nhị đúng là thay đổi không ít, nhưng cũng không đến mức làm lơ hết mọi chuyện, liền nói: “Chờ chú hai về rồi tôi lại đến.”
Nói xong liền đi về.
Chị ta vừa đi, Chu Trân liền nhịn không được nói: “Cha mẹ chồng cô đúng thật là, làm đến mức này thì tôi cũng không nhìn nổi.”
Việc nhà ông Hàn sửa thành nhà ngói cô ta có biết, nhưng mà đó là con trai yêu của người ta, chịu bỏ tiền ra sửa nhà làm phòng cưới mới thì cũng không ai nói gì được.
Nhưng phòng cưới đã có rồi, không ngờ lại còn thêm một chiếc xe đạp!
Trần Nhu nói: “Cô quen biết rộng, đi hỏi thăm hộ tôi xem chuyện có đúng hay không.” Lời trong miệng người chị dâu của cô nói ra chỉ nên tin hai phần mà thôi.
Thế nhưng chuyện này thì cô cảm thấy hẳn là không sai được. Chỉ vì đối tượng trong câu chuyện kia là đứa con mà hai ông bà yêu thương nhất, cộng thêm người yêu của chú ấy còn là người có công việc ổn định trên trấn nữa.
Chu Trân không nói hai lời ngay lập tức đi ra ngoài, không đến nửa giờ sau đã lập tức quay lại.
“Chuyện này không sai đâu, sính lễ đúng là một chiếc xe đạp!” Chu Trân nói.
“Tôi biết rồi.” Trần Nhu trong lòng liền hiểu rõ.
Hàn Quốc Bân lần này đi ra ngoài đã được ba ngày, vẫn như mọi lần về đến nhà lúc 5 giờ sáng.
Anh vẫn giữ lại một con gà mang về. Con gà rừng lần trước được cô hầm ăn, thật sự ăn ngon vô cùng.
Biết Trần Nhu thích, Hàn Quốc Bân liền giữ lại cho cô. Lần này tiền mang về cũng hơn mọi lần, được hơn 4 đồng.
“Bắt được gì tốt sao?” Trần Nhu nhận tiền hỏi.
“Một con hồ ly.” Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu gật đầu. Đã biết rõ anh sẽ về vào thời gian này nên đun nước trước cho anh rửa mặt, sau đó bắt đầu nấu cháo.
Ngô xay thành bột nước dùng để nấu cháo ăn rất ngon.
Lần này trong nhà được chia khá nhiều ngô, mà Trần Nhu lại ăn không quen cơm độn ngô nên bảo Hàn Quốc Bân mang ngô đi xay hết, một nửa xay thành bột khô, còn một nửa xay thành bột nước.
Bột nước này chuyên môn dùng để nấu cháo uống.
Cháo ngô nấu đã xong, Trần Nhu lại lấy một ít dưa muối, luộc thêm hai quả trứng gà. Đây là khẩu phần ăn sáng của hai người bọn họ.
Tuy rằng trong không gian còn nhiều thịt nhưng cô không biết được khi nào cuộc sống mới trở nên tốt hơn, nhưng hẳn là sẽ phải mất thêm mấy năm nữa. Chính vì thế thịt trong không gian không thể lấy tùy ý, tất nhiên cần phải tiết kiệm một chút.
Thế nhưng thức ăn như thế này đã rất ngon rồi.
“Em đừng tiết kiệm trừng gà. Anh đã dặn lão Dương rồi, lần sau qua đó sẽ lấy một ít trứng gà mang về, em cứ thoải mái mà ăn.” Hàn Quốc Bân nói với cô.
“Em biết rồi.” Trần Nhu cười gật đầu: “Nhanh ăn xong còn đi ngủ một giấc.”
“Quốc Bân không ở nhà, chuyện này chờ Quốc Bân về rồi lại nói.” Trần Nhu nói.
“Đợi chú hai về có phải sẽ để chú hai đi nói hay không?” Hàn đại tẩu lập tức hỏi.
Trần Nhu nhìn chị ta một cái: “Loại việc như thế này thì cứ để đàn ông trong nhà cho ý kiến là được rồi, không cần họ phải ra mặt, để chúng ta đi là được.”
Đây chính là chỗ tốt của việc làm phụ nữ, chỉ cần không vượt qua giới hạn thì làm loạn lên như thế nào cũng được. Nhưng đàn ông thì khác, làm sao bảo họ đi khóc lóc om sòm thế được? Như vậy thì cả đời này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên.
Việc này phải để phụ nữ các cô đi.
Hàn đại tẩu nghe đến đây thì tức điên lên, chị ta đến kể chuyện này với vợ chú hai nhưng lại không thấy thím ấy tức giận một chút nào. Nhìn Trần Nhu một cái, không nhịn được nói: “Vợ chú hai, nghe thấy chuyện này mà cô không tức giận chút nào sao?”
“Không giận mà em còn chờ Quốc Bân về để nói với anh ấy sao?” Trần Nhu hỏi ngược lại.
Hàn đại tẩu phát hiện vợ lão nhị đúng là thay đổi không ít, nhưng cũng không đến mức làm lơ hết mọi chuyện, liền nói: “Chờ chú hai về rồi tôi lại đến.”
Nói xong liền đi về.
Chị ta vừa đi, Chu Trân liền nhịn không được nói: “Cha mẹ chồng cô đúng thật là, làm đến mức này thì tôi cũng không nhìn nổi.”
Việc nhà ông Hàn sửa thành nhà ngói cô ta có biết, nhưng mà đó là con trai yêu của người ta, chịu bỏ tiền ra sửa nhà làm phòng cưới mới thì cũng không ai nói gì được.
Nhưng phòng cưới đã có rồi, không ngờ lại còn thêm một chiếc xe đạp!
Trần Nhu nói: “Cô quen biết rộng, đi hỏi thăm hộ tôi xem chuyện có đúng hay không.” Lời trong miệng người chị dâu của cô nói ra chỉ nên tin hai phần mà thôi.
Thế nhưng chuyện này thì cô cảm thấy hẳn là không sai được. Chỉ vì đối tượng trong câu chuyện kia là đứa con mà hai ông bà yêu thương nhất, cộng thêm người yêu của chú ấy còn là người có công việc ổn định trên trấn nữa.
Chu Trân không nói hai lời ngay lập tức đi ra ngoài, không đến nửa giờ sau đã lập tức quay lại.
“Chuyện này không sai đâu, sính lễ đúng là một chiếc xe đạp!” Chu Trân nói.
“Tôi biết rồi.” Trần Nhu trong lòng liền hiểu rõ.
Hàn Quốc Bân lần này đi ra ngoài đã được ba ngày, vẫn như mọi lần về đến nhà lúc 5 giờ sáng.
Anh vẫn giữ lại một con gà mang về. Con gà rừng lần trước được cô hầm ăn, thật sự ăn ngon vô cùng.
Biết Trần Nhu thích, Hàn Quốc Bân liền giữ lại cho cô. Lần này tiền mang về cũng hơn mọi lần, được hơn 4 đồng.
“Bắt được gì tốt sao?” Trần Nhu nhận tiền hỏi.
“Một con hồ ly.” Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu gật đầu. Đã biết rõ anh sẽ về vào thời gian này nên đun nước trước cho anh rửa mặt, sau đó bắt đầu nấu cháo.
Ngô xay thành bột nước dùng để nấu cháo ăn rất ngon.
Lần này trong nhà được chia khá nhiều ngô, mà Trần Nhu lại ăn không quen cơm độn ngô nên bảo Hàn Quốc Bân mang ngô đi xay hết, một nửa xay thành bột khô, còn một nửa xay thành bột nước.
Bột nước này chuyên môn dùng để nấu cháo uống.
Cháo ngô nấu đã xong, Trần Nhu lại lấy một ít dưa muối, luộc thêm hai quả trứng gà. Đây là khẩu phần ăn sáng của hai người bọn họ.
Tuy rằng trong không gian còn nhiều thịt nhưng cô không biết được khi nào cuộc sống mới trở nên tốt hơn, nhưng hẳn là sẽ phải mất thêm mấy năm nữa. Chính vì thế thịt trong không gian không thể lấy tùy ý, tất nhiên cần phải tiết kiệm một chút.
Thế nhưng thức ăn như thế này đã rất ngon rồi.
“Em đừng tiết kiệm trừng gà. Anh đã dặn lão Dương rồi, lần sau qua đó sẽ lấy một ít trứng gà mang về, em cứ thoải mái mà ăn.” Hàn Quốc Bân nói với cô.
“Em biết rồi.” Trần Nhu cười gật đầu: “Nhanh ăn xong còn đi ngủ một giấc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook