Nhắc đến kiếp trước, bởi vì đã cách năm xuống nông thôn chín năm rồi, quá lâu nên Châu Mật Hồng đã không còn nhớ rõ lắm từng chi tiết xảy ra lúc đó. Nhưng có một số điều vẫn nhớ, ví dụ như Tiếu Tiếu tự mình đến, không hề có ai đi cùng cô, hay là Tiếu Tiếu để tóc dài, tóc khô như rơm, chất tóc rất xấu, mà Tiếu Tiếu bây giờ lại để tóc ngắn đến cổ.

Châu Mật Hồng có thể nhớ những điều này là bởi vì lúc xuống nông thôn, Tiếu Tiếu chỉ có một cái chăn mỏng manh, lúc ngủ bởi vì trời lạnh, cô bị lạnh đến mức run rẩy, là cô ấy chia nửa cái chăn cho cô.

Lại nhìn Tiếu Tiếu trước mặt, so với Tiếu Tiếu nhát gan, thẹn thùng trước đây hình như rất khác.

Châu Mật Hồng đương nhiên không nghĩ đến những việc như xuyên việt, xuyên sách hay là sống lại, cô ấy chỉ là không hiểu vì sao Tiếu Tiếu lại khác trước nhiều như vậy.

Lúc cô ấy vẫn còn ngây người Vu Tiếu vươn tay sau đó nhỏ giọng nói: “Chào cậu, mình là Vu Tiếu, mình cũng là thanh niên trí thức của Ao Tử Sơn, mình có thể gọi cậu là Mật Hồng không?”

Châu Mật Hồng lập tức bỏ sự khó hiểu ra sau đầu, kích động nắm tay Vu Tiếu: “Được, đương nhiên được rồi.” Cô ấy nhớ đến kiếp trước, cảnh tượng cuối cùng lúc còn sống, Tiếu Tiếu cố gắng hét to về phía cô ấy: “Mật Hồng…Mật Hồng…”

Lúc đó, bọn họ đều rơi xuống hồ nước, bởi vì bọn họ đều không biết bơi, vì vậy mượn ánh sáng của sao và trăng trên trời nhìn đối phương dần dần chìm xuống nước: “Tiếu Tiếu…” Châu Mật Hồng đột nhiên không nhịn được khóc. Tiếng khóc của cô ấy rất lớn, mang theo cả sự tủi thân và không cam tâm, tiếng khóc đó giống như xé rách cả yết hầu vậy.

Vốn dĩ Vu Tiếu không hề có tình cảm gì với cô ấy, cô chỉ xuất phát từ giao dịch với nguyên chủ mà thôi. Nhưng lúc này nhìn cô ấy khóc, nhớ đến kết cục của hai người ở trong sách, vành mắt bất giác đỏ lên.

Dáng vẻ hai nữ sinh nắm tay nhau khóc quá thu hút sự chú ý của người, đặc biệt là một người trong đó khóc quá thảm thương, vì vậy người xung quanh toàn bộ nhìn bọn họ.



Rốt cục vẫn là Vu Tiếu lí trí hơn, cô lập tức nói: “Mật Hồng, mình muốn đi nhà vệ sinh, nhưng mình vừa lên tàu không biết nhà vệ sinh ở đâu, cậu đưa mình đi được không?”

Châu Mật Hồng xoa mắt: “Ừ, được, được, mình đưa cậu đi.” Vừa nói vừa nấc lên một cái.

Vu Tiếu còn mang theo cả sọt, trong sọt có không ít đồ ăn, cô không yên tâm để lại chỗ ngồi, vì vậy chỉ có thể mang theo. Nhưng mà, cô cũng không phải thực sự muốn đi vệ sinh. Đợi đến lúc đi đến cuối toa tàu, Vu Tiếu lại nói: “Mật Hồng, cậu đợi đã.”

Châu Mật Hồng dừng bước quay người nhìn Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu?”

Vu Tiếu kéo tay cô ấy, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy được nói: “Mật Hồng, mình vừa nhìn thấy cậu đã thấy rất thân thiết, cũng rất thích cậu, cậu biết vì sao không?”

Châu Mật Hồng nghe thấy Vu Tiếu nói vậy, trong lòng cô ấy rất vui: “Bởi vì chúng ta có duyên.” Nói thì nói như vậy nhưng mắt cô ấy đã đỏ rồi, thực ra cô ấy càng muốn nói là bởi vì kiếp trước chúng ta là bạn bè cùng trải qua sinh tử.

Hai người nói nhỏ nên người bên cạnh không nghe thấy, cũng không chú ý. Hơn nữa bọn họ vừa đi vừa nói, ai có thể nghe rõ được nói gì chứ?

Vu Tiếu lắc đầu: “Bởi vì hơn hai mươi ngày trước mình có nằm mơ, mơ thấy cậu.”

Châu Mật Hồng nghe vậy không nhịn được cười: “Cậu thật biết nói lời dễ nghe.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương