Người bán hàng khựng lại: “Em gái à, bình thường áo lót và quần con mọi người đều tự làm, nhưng mà hàng bán sẵn cũng có, hàng bán sẵn không cần phiếu vì vậy giá thành sẽ đắt hơn.”

Vu Tiếu nói: “Có thể cho em xem không?”

Người bán hàng nói: “Có thể xem nhưng không thể sờ, tay không sạch sẽ.”

Vu Tiếu cảm kích nói: “Cảm ơn chị, em biết rồi.” Vu Tiếu chưa từng sống ở thời đại này, không biết trong thế giới hiện thực người bán hàng ở thời đại này như thế nào. Nhưng trong tiểu thuyết, rất nhiều tác giả miêu tả, người bán hàng của Cung Tiêu Xã thời đại này thái độ không tốt. Vu Tiếu cảm thấy người bán hàng mình gặp được thái độ tốt như vậy, vận may của mình cũng quá tốt đi.

Đợi sau khi người bán hàng lấy áo lót và quần con ra, Vu Tiếu lấy hai bộ. Mặc dù áo lót và quần con đều làm từ vải bông nhưng không thể không nói, cuối những năm sáu mươi đến giữa những năm bảy mươi, khoảng thời gian này là thời kỳ đen tối của nội y nữ giới. Gọi là thời kỳ đen tối bởi vì vứt bỏ loại nội y thời thượng nhập khẩu từ Liên Xô trước đây, nội y thời bấy giờ giống như đồ dùng của bà lão, vẫn là loại che ngực, rất mỏng manh, giống như đồ nịt ngực vậy.

Vu Tiếu không biết từng nhìn thấy ở đâu, nghe nói những năm bảy mươi, rất nhiều người không thích mặc nội y, nói là chủ trương tự do, ví dự như tự do yêu đương thời kỳ đó cũng rất thịnh hành.

Mua nội y quần con xong, Vu Tiếu hỏi Vu Mạt Lị: “Mạt Lị, em có thứ gì muốn ăn không? Hôm nay cảm ơn em đưa chị đến đây, chị mời.”



Vụ Mạt Lị vội vàng lắc đầu, đầu lắc giống như đánh trống. Lúc Vu Mạt Lị ở nhà, tính cách hoạt bát sáng sủa, nhưng thực tế ở bên ngoài, rất nhát gan. Huống hồ mới quen biết Vu Tiếu ngày hôm qua, cô bé nào dám xin đồ gì.

Vu Tiếu cười, với đứa trẻ ngoan ngoãn, ai cũng kiên nhẫn hơn mấy phần, sau đó cô nói với người bán hàng ở quầy đồ ngọt: “Thím ơn, cho cháu nửa cân đường đỏ, nửa cân kẹo hoa quả, bánh quy thì cháu muốn loại bánh quy đựng trong hộp sắt.”

Bánh quy đựng trong hộp sắt của thời đại này có hiệu là bánh quy Kim Kê, bởi vì được dùng hộp sắt hình tròn đựng nên giá cả đắt hơn bánh quy bán cân. Vu Tiếu mua bánh quy đựng trong hộp sắt là vì chiếc hộp sắt này có thể dùng để đựng đồ.

...

Người bán hàng này tóc ngắn, theo cách gọi của thời đại này thì gọi là kiểu tóc đồng chí Lưu. Theo cách gọi của thời hiện đại thì không phải là kiểu tóc của học sinh à? Mặc dù người này không cười giống như người bán hàng trước, nhưng động tác của bà ấy cũng rất nhanh: “Đường đỏ 6 hào 1 xu nửa cân, một phiếu đường đỏ nửa cân; bánh quy Kim Kê đựng trong hộp sắt cũng là nửa cân, nhưng 2 đồng một hộp, một phiếu bánh quy nửa cân. Kẹo hoa quả có thể dùng phiếu đường, dùng phiếu đường thì mua theo cân 9 hào 6 xu nửa cân, nếu như không dùng phiếu đường thì mua từng viên, một xu một viên.”

Vu Tiếu nghĩ, cô có tiền nhưng điểm thiện cảm ít, nếu như có thể không cần dùng điểm thiện cảm đổi phiếu thì cô đương nhiên không nỡ dùng. Vì vậy cô dứt khoát dùng 20 điểm thiện cảm đổi lấy phiếu đường và phiếu bánh quy: “Kẹo hoa quả cho cháu một trăm viên, không cần dùng phiếu đường.”

Người bán hàng: “Đường đỏ 6 hào 1 xu, bánh quy 2 đồng, kẹo hoa quả 100 viên 1 đồng, tổng cộng 3 đồng 6 hào 1 xu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương