Đám nhóc bỏ chạy tán loạn vào trong các bàn tiệc.

Lý Đào Hoa thả lỏng bàn tay đang bịt miệng em họ ra, muốn chặn đám nhóc lại nhưng không thể, cuống đến giậm chân.

Lý Hà Hoa trợn mắt ngoác mồm đứng ngây ra đó, không biết ban nãy chị cả bịt miệng mình làm gì, bây giờ vẫn bực mình.

Anh cả Lý Trường Giang nhíu mày, đôi mắt hổ rất giống cha nó Lý Trị Quốc nhìn về phía Lý Hà Hoa.

Thấy vậy, anh trai của cặp song sinh Lý Trường Hà tiến lên một bước, kéo em gái ra sau lưng, bản thân thì chắn trước mặt em gái, mắt nhìn anh họ.

“Cái đồ mồm rộng!” Em trai song sinh Lý Trường Hồ mắng.

Nó không phải người bảo vệ em gái một cách vô lý, phạm lỗi là phạm lỗi.

Rõ ràng người lớn trong nhà đã dặn dò mấy lần là không được nói ra, ai ngờ chưa gì Lý Hà Hoa đã nói hớ ra ngoài.

Lý Trường Giang không truy cứu trách nhiệm mãi, có một số chuyện, một khi lộ ra, đám nhóc bọn chúng cũng không quyết định được.


“Đi nói với cha mẹ và ông nội một tiếng, chỉ sợ lát nữa sẽ! ” Mọi người biết chuyện sẽ bắt đầu hỏi thăm.

Lý Trường Giang đưa em gái Lý Hà Hoa cùng đi tìm cha của bọn họ là Lý Trị Quốc.

Bàn của ông Lý ở ngay phía trước, rất dễ thấy và dễ tìm, nhưng bàn đó toàn những người đức cao vọng trọng trong thôn, không thích hợp để trẻ con chạy tới bàn tán xôn xao.

Hai anh em song sinh nhìn nhau, lần lượt thở dài nhìn về phía cô em gái không hiểu chuyện đang vân vê ngón tay.

Lý Trường Hồ ôm em gái tới, gửi cho mẹ của chúng là Tiền Xuân Nga.

Sau đó Lý Trường Hồ lại chạy đi tìm Lý Trị Phú.

Khi Lý Trị Quốc nhận được tin từ chỗ con trai Trường Giang, hắn đang tranh giành rượu gạo với anh em trong thôn cùng bàn, sau khi biết chuyện, hứng thú uống rượu của hắn lập tức giảm xuống.

Hắn kéo con trai lên bàn tiếp tục uống với các chú bác thay mình.

Rượu gạo tự nấu có nồng độ cồn thấp nên thanh thiếu niên mới lớn uống vào cũng không sao.


Lý Trị Quốc bưng chén rượu đi thẳng đến bàn đầu tiên, trước là nhân cơ hội chúc rượu những người lớn tuổi trên bàn, sau lại kể tường tận chuyện này với ông Lý.

Ông Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy ông cảm thấy hơi bất ngờ với chuyện này, nhưng nó cũng nằm trong tính toán của ông, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, lại còn lộ ra từ miệng người trong nhà.

Sau đó, Lý Trường Hồ và hai anh em sinh đôi được cha của bọn họ dẫn theo bên người, Lý Đào Hoa và Lý Hà Hoa cũng bị hai chị em dâu Triệu Phượng Tiên giữ lại trên bàn ngoan ngoãn ăn cơm, không cho tụi trẻ chạy lung tung nữa.

Đám trẻ đều quay về bên cạnh cha mẹ.

Một lúc sau, trên bàn tiệc náo nhiệt bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng có người nhìn về phía bà Lý, tập trung vào đứa bé quấn tã trong lòng bà.

“Đó có phải người đang được nhắc đến không, là thần tiên chuyển thế thật sao?”“Đại đội trưởng giấu kỹ lắm, uổng công trước đó chúng ta còn đoán là vị thần tiên qua đường nào.

”“Chẳng phải vị thần tiên kia đang ở ngay trước mặt chúng ta sao, lát nữa chúng ta lại đi hỏi đại đội trưởng xem đó là thần tiên phương nào.

”Tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, người quen bắt đầu thăm dò hỏi ba anh em nhà họ Lý xem có phải trong nhà bọn họ có thần tiên trú ngụ thật hay không.

Cho đến cuối cùng, ngay cả mấy người đang ngồi ở bàn chính cũng nghe thấy.

“Mao Đản Nhi, chuyện mọi người đang nói là thật ư?” Vị trưởng bối có thân phận cao nhất tộc ngồi ở vị trí chủ tọa hỏi ông Lý.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương