【 Thập Niên 60 】tiểu Tiên Nữ
-
41: Ăn Cháo Loãng
Giống ông ta thì đã sao? Một người ăn no, cả nhà không đói, năm được mùa thì cứ ăn no uống đã, năm mất mùa cũng không cần bán con cái, cực kỳ thức thời.
Mọi người nghe được nhao nhao lắc đầu, chuyển chủ đề.
“Đều nhờ thần tích lần này, nếu không chúng ta đã không thể ngồi đây chờ ăn tiệc thôn, đã sớm phải ra ngoài xin ăn.
”Ông lão thở dài, nhắc đến hai chữ “thần tích” ông ta lại hạ giọng xuống, chỉ để cho mấy người bên cạnh nghe được.
Đại đội trưởng đã ngầm nói với bọn họ, không thể để lộ chuyện thần tích ra ngoài, chỉ được nói là có dị tượng xảy ra.
Nếu không, lương thực dưới ruộng và hoa quả trên cây sẽ không thuộc về bọn họ nữa, thu hái được cũng không giữ được.
“Đúng vậy đúng vậy, may mà có ông trời.
” Những người già nhao nhao đồng ý.
“Ông trời cái gì, trước kia hạn hán đến mức như vậy mà ông trời cũng không nhỏ một giọt mưa xuống, tôi thấy rõ ràng là vị thần tiên nào đó đi ngang qua, thấy chúng ta đáng thương nên mới thi triển thần thông!”Một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sát nách lý luận theo.
Những lời này đã chạm đến trái tim của hầu hết thôn dân, dẫn tới nhiều người không nhịn được mà trong lòng ngoài miệng đều phụ họa theo.
Nói một cách chính xác thì hạn hán đều do ông trời gây ra, mà thần tích xuất hiện, vụ mùa bội thu, rõ ràng là do thần tiên đặc biệt ban tặng thôn dân, giúp mọi người vượt qua cửa ải này.
“Cũng không biết là vị thần tiên nào, nếu không chúng ta có thể âm thầm lập bài vị trường sinh, lễ Tết cúng bái.
”“Nếu dựng lên bài vị trường sinh, tôi sẽ quỳ lạy mỗi ngày!”“Dựng gì mà dựng, không sợ bị người của ban phòng chống phong kiến bắt vào đồn cảnh sát sao, giữ trong lòng là được!”Thôn dân thảo luận một lúc rồi ngừng, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều đang đoán xem là vị Bồ Tát nào đã ra tay.
Lũ trẻ con thi thoảng chạy theo từng nhóm, túi đứa nào cũng đầy quả táo quả hạnh, vừa chơi vừa nhai, ríu rít cười đùa, náo nhiệt hơn cả Tết.
Người lớn chờ đói bụng lại túm mấy đứa nhóc lại, lấy hai nắm táo với quả hạnh rồi ngồi xuống tiếp tục nói chuyện trời nam biển bắc.
Khoảng trống giữa sân đập lúa là hàng chục chiếc bàn gỗ lớn, mặt bàn đã được lau bóng loáng.
Ba chị em dâu Triệu Phượng Tiên dẫn theo nhóm phụ nữ trong thôn bận rộn nướng nấu bên bếp lò chỗ bãi đất trống.
Mấy củ khoai lang to mập được hấp chín, mùi cơm tẻ thơm ngào ngạt, tất cả đều được cho vào thùng gỗ, đến lúc đó lại đặt mỗi bàn một thùng.
Bà Lý đứng bên cạnh, vừa chơi đùa với Vinh Cẩm vừa đốc thúc mọi người.
Khi Vinh Cẩm nhìn thấy mấy thùng gỗ chứa đầy cơm tẻ, phụt một bãi nước miếng phì cười.
Đây đúng là thùng cơm danh xứng với thực, ha ha ha.
Thấy cháu gái chảy nước miếng nhìn chằm chằm bên kia, bà Lý còn tưởng Vinh Cẩm muốn ăn.
“Ngoan nào, cháu chưa ăn cái đó được đâu, chúng ta ăn cháo loãng thử đi.
” Bà Lý dỗ dành.
Theo chỉ dẫn của bà Lý, Triệu Phượng Tiên múc một thìa cháo loãng cho Vinh Cẩm.
Bà Lý thử nhúng đũa vào thìa cháo loãng, đưa tới bên miệng Vinh Cẩm xem Vinh Cẩm có ăn không.
Theo bà thấy, không thể coi thường cô cháu gái bảo bối này được, con bé rất thông minh, ăn được hay không cứ đưa tới bên miệng con bé thử một chút là được.
Ăn được con bé sẽ há miệng nuốt trọn, không ăn được sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
Đương nhiên, cái nào không ngon không muốn ăn sẽ bị mang đi, cháu gái bảo bối không muốn ăn tức là đồ ăn đó không ngon, nhìn cũng không thuận mắt.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook