[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện
-
Chương 2
Cái gọi là nhặt xỉ than, chính là những cục xỉ than đá còn sót lại ở trong bếp lò, xỉ than đá còn thừa lại ở trong những đơn vị lò nấu rượu lớn kia đều xếp thành từng xe, sư phụ người ta đẩy cái xe đẩy nhỏ đi về phía bên kia vừa đổ xuống, một đám trẻ con kiền xông qua, gạt hết lớp tro bụi đi để nhặt xỉ than đá.
Một tay dùng cái bừa nhỏ khẩy đi, một tay lần mò tìm được cục tốt liền nhặt lên cho vào trong sọt của mình.
Ô Đào cắn môi, nhìn theo bóng lưng của mẹ cô bé, nhỏ giọng nói: “Hôm nay con tới bệnh viện Địa An Môi để nhặt, ở chỗ đấy ít người nhặt, thế nên nhặt được nhiều hơn.”
Sau khi nhặt xỉ than, thường thì sẽ đem trở về nhà dùng, như vậy gia đình có thể tiết kiệm được chút tiền mua than đá, có điều dạo gần đây Ninh Diệu Hương nói trong nhà đã đủ dùng rồi, bảo cô bé đem đi bán, cô bé liền chạy tới khu chợ phế phẩm để bán, thông thường có thể bán được ba hào, có điều hôm nay nhặt được nhiều, bán được tận bốn hào.
Thế nhưng Ninh Diệu Hương lại chỉ đáp lại một tiếng “ừ”, bà ấy đang bận rộn, cũng không hề có ý tứ muốn quay đầu lại nhìn Ô Đào lấy một cái.
Ô Đào liền cho tay vào trong túi áo ở bên phải, năm viên kẹo bọc giấy bóng kính bên trong túi áo, hôm nay bất ngờ mà có được,
Cô bé vốn dĩ muốn đợi anh trai trở về rồi mới lấy ra, dù sao thì đây cũng là một việc lớn.
Nhưng hiện tại lại có chút không chờ đợi nổi nữa, cô nhìn theo bóng lưng của mẹ nói: “Mẹ ơi, hôm nay lúc con đi qua Địa An Môn, gặp được một người.”
Cô bé vừa nói xong, Ninh Diệu Hương đã bắt đầu gạt lớp tro bụi ở trong bếp ra, đựng trong cái ki hốt rác: “Đi đổ đi.”
Ô Đào tim đập mạnh thịch một cái, gật đầu, nhanh chóng cầm lấy.
Ninh Diệu Hương: “Con đã lớn như vậy rồi, vẫn chẳng hiểu chuyện chút nào cả, chỉ biết đứng ngốc một chỗ!”
Ô Đào nhanh chóng cầm cái ki hốt rác đi đổ tro bụi, khi đi ra ngoài, gặp phải Huân Tử, Huân Tử sống ở gia nhà bên cạnh của bọn họ, lớn hơn Ô Đào một tuổi, bình thường có chuyện gì đều sẽ luôn chăm lo cho Ô Đào.
“Ô Đào, anh phát hiện ra một khu đất, ở đấy có ít người nhặt xỉ than lắm, ngày mai sẽ đưa em đi!” Huân Tử còn cố ý đè thấp giọng nói xuống.
Ô Đào nói lời cảm ơn với Huân Tử, lại nhìn ngó xung quanh một lượt, nhét cho Huân Tử một viên kẹo: “Anh Huân Tử, ăn kẹo này.”
Nói xong, cũng không đợi Huân Tử nói lời nào, liền nhanh chóng đi đổ tro bụi.
Đổ tro bụi xong quay lại, anh trai của Ô Đào cũng đã trở về rồi.
Anh Trai của Ô Đào tên là Thanh Đồng, lớn hơn Ô Đào ba tuổi, năm nay vừa tròn mười tuổi, làm công nhân tạm thời trong ba phòng ban của công ty sản xuất tạp phẩm địa phương, kỳ thực tuổi tác của cậu ấy còn quá nhỏ, đi học nghề thì căn bản là không đủ tư cách, có điều Ninh Diệu Hương xin ông nội nói với bà nội, cộng thêm công ty sản xuất tạp phẩm địa phương cũng thực sự đang thiếu nhân thủ, vậy mà cũng thật sự có thể nhét được cậu ấy vào trong đó, người ta một tháng trả cho cậu ấy mười đồng, còn bao ăn bữa cơm trưa, đối với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đã được coi là không tệ rồi.
Một tay dùng cái bừa nhỏ khẩy đi, một tay lần mò tìm được cục tốt liền nhặt lên cho vào trong sọt của mình.
Ô Đào cắn môi, nhìn theo bóng lưng của mẹ cô bé, nhỏ giọng nói: “Hôm nay con tới bệnh viện Địa An Môi để nhặt, ở chỗ đấy ít người nhặt, thế nên nhặt được nhiều hơn.”
Sau khi nhặt xỉ than, thường thì sẽ đem trở về nhà dùng, như vậy gia đình có thể tiết kiệm được chút tiền mua than đá, có điều dạo gần đây Ninh Diệu Hương nói trong nhà đã đủ dùng rồi, bảo cô bé đem đi bán, cô bé liền chạy tới khu chợ phế phẩm để bán, thông thường có thể bán được ba hào, có điều hôm nay nhặt được nhiều, bán được tận bốn hào.
Thế nhưng Ninh Diệu Hương lại chỉ đáp lại một tiếng “ừ”, bà ấy đang bận rộn, cũng không hề có ý tứ muốn quay đầu lại nhìn Ô Đào lấy một cái.
Ô Đào liền cho tay vào trong túi áo ở bên phải, năm viên kẹo bọc giấy bóng kính bên trong túi áo, hôm nay bất ngờ mà có được,
Cô bé vốn dĩ muốn đợi anh trai trở về rồi mới lấy ra, dù sao thì đây cũng là một việc lớn.
Nhưng hiện tại lại có chút không chờ đợi nổi nữa, cô nhìn theo bóng lưng của mẹ nói: “Mẹ ơi, hôm nay lúc con đi qua Địa An Môn, gặp được một người.”
Cô bé vừa nói xong, Ninh Diệu Hương đã bắt đầu gạt lớp tro bụi ở trong bếp ra, đựng trong cái ki hốt rác: “Đi đổ đi.”
Ô Đào tim đập mạnh thịch một cái, gật đầu, nhanh chóng cầm lấy.
Ninh Diệu Hương: “Con đã lớn như vậy rồi, vẫn chẳng hiểu chuyện chút nào cả, chỉ biết đứng ngốc một chỗ!”
Ô Đào nhanh chóng cầm cái ki hốt rác đi đổ tro bụi, khi đi ra ngoài, gặp phải Huân Tử, Huân Tử sống ở gia nhà bên cạnh của bọn họ, lớn hơn Ô Đào một tuổi, bình thường có chuyện gì đều sẽ luôn chăm lo cho Ô Đào.
“Ô Đào, anh phát hiện ra một khu đất, ở đấy có ít người nhặt xỉ than lắm, ngày mai sẽ đưa em đi!” Huân Tử còn cố ý đè thấp giọng nói xuống.
Ô Đào nói lời cảm ơn với Huân Tử, lại nhìn ngó xung quanh một lượt, nhét cho Huân Tử một viên kẹo: “Anh Huân Tử, ăn kẹo này.”
Nói xong, cũng không đợi Huân Tử nói lời nào, liền nhanh chóng đi đổ tro bụi.
Đổ tro bụi xong quay lại, anh trai của Ô Đào cũng đã trở về rồi.
Anh Trai của Ô Đào tên là Thanh Đồng, lớn hơn Ô Đào ba tuổi, năm nay vừa tròn mười tuổi, làm công nhân tạm thời trong ba phòng ban của công ty sản xuất tạp phẩm địa phương, kỳ thực tuổi tác của cậu ấy còn quá nhỏ, đi học nghề thì căn bản là không đủ tư cách, có điều Ninh Diệu Hương xin ông nội nói với bà nội, cộng thêm công ty sản xuất tạp phẩm địa phương cũng thực sự đang thiếu nhân thủ, vậy mà cũng thật sự có thể nhét được cậu ấy vào trong đó, người ta một tháng trả cho cậu ấy mười đồng, còn bao ăn bữa cơm trưa, đối với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đã được coi là không tệ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook