Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
-
Chương 83
Editor Sweetie
Chờ đại hội khen ngợi kết thúc, Hàn Liệt liền dẫn mấy đứa nhỏ đến, giúp Liễu Tố Tố xách đồ.
Nhìn phần thưởng tràn đầy, Liễu Tố Tố vui vẻ cầm con gà bị trói chân, cười tủm tỉm nói∶ “Tối nay chúng ta ăn gà nướng nhé?”
“Gà nướng!”
Hàn Tú Tú chưa từng ăn gà nướng nhưng nghe được hai chữ này đã cảm thấy chắc chắn là rất ngon rồi, nhưng mà, “Dì ơi, dì không nuôi con gà này ạ?”
Bởi vì Liễu Tố Tố đã từng nói nuôi nhiều gà mới có nhiều trứng, cho nên mấy đứa nhỏ thấy gà đều luyến tiếc không ăn.
“Không nuôi, ở nhà có 6 con gà đã đủ rồi, hôm nay là ngày vui, chúng ta cũng lâu rồi không ăn thịt, đương nhiên là phải ăn cho đỡ thèm rồi.” Liễu Tố Tố cười nói.
Cô đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ không còn băn khoăn nữa, đi theo hưng phấn lắc lắc cái đầu, bọn nó cũng muốn ăn thịt!
Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt xử lý sạch sẽ con gà, sau khi nói xong lại cảm thấy phía sau quá an tĩnh, cô nhìn thoáng qua Hàn Trình đi đằng sau cùng, “Tiểu Trình, con đang suy nghĩ gì đấy?”
Bình thường nếu nghe có thịt ăn, nó tuyệt đối là đứa kích động nhất, hôm nay lại không hé răng?
Hàn Trình “À” một tiếng, lắc lắc đầu∶ “Con không nghĩ gì cả.”
“Có thịt ăn con không vui sao?”
Vui. Nó đương nhiên là vui, nhưng hiện tại có nguy cơ phải xa chú và các anh chị bất cứ lúc nào, nghĩ vậy thịt cũng không còn thơm ngon nữa. Mà lời này nó lại không thể nói ra, không thể để nương biết, “Con không vui.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì... bởi vì con vừa thấy gà là lại nhớ đến anh hai cực cực khổ khổ nuôi nó lớn, con tiếc lắm, trong lòng cũng thấy khổ sở.” Hàn Trình ôm ngực nói.
Liễu Tố Tố∶ “...”
Sợ nương không tin, nó còn lôi kéo Hàn Cẩm∶ “Anh hai, anh cũng tiếc đúng không?”
“Không có... tiếc.” Hàn Cẩm lắc lắc đầu, “Của anh... là màu vàng, con này là... màu đen, không giống nhau.” Hàn Cẩm cả ngày ở chung với lũ gà, nhớ rất rõ ràng.
Hàn Trình nghĩ nghĩ, ừ ha. Nó gãi gãi đầu∶ “Haha em nhớ nhầm.”
Liễu Tố Tố cảm thấy hôm nay Hàn Trình có hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là kỳ quái ở đâu. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, về tới nhà lại bắt đầu bận việc.
Hôm nay được phát một con gà rất lớn, sau khi Hàn Liệt xử lý sạch sẽ được khoảng hơn 2 cân. Nói là gà nướng nhưng hiện tại thiếu đông thiếu tây, Liễu Tố Tố liền dứt khoát làm thành gà ăn mày.
Ướp gà với gia vị, tiếp theo dùng các loại lá cây hái trên núi, rửa sạch rồi bọc lấy con gà, cuối cùng đắp thêm một tầng bùn bên ngoài là được.
Trong phòng bếp còn phải làm cơm, gà ăn mày chỉ có thể làm ở bên ngoài, lúc Liễu Tố Tố ném con gà vào lửa, mấy đứa nhỏ đều chạy tới nhìn, không thể tin được hỏi∶ “Nương, gà bên trong chín được thật ạ?”
“Đương nhiên là chín được, bên trong rất nóng, nhưng mà phải đợi lát nữa mới được.”
Thời điểm Liễu Tố Tố đi thăm dò dã ngoại đời trước đã từng làm món này rồi, cách một lớp bùn vẫn có thể chín, không cần lo lắng gà nát hay hương vị không ngon, đập vỡ lớp da giòn bên ngoài là phần thịt mềm thơm mê người bên trong, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Đến khi gà sắp chín mới có thể nấu cơm, nhân dịp hiện tại có thời gian, Liễu Tố Tố đem kẹo làm từ buổi trưa ra cắt. Kẹo nguội đi đã trở nên rất cứng, cắt thành từng miếng, dùng giấy dầu gói lại mười mấy cái, đặt cạnh bánh trung thu, cô bảo mấy đứa nhỏ đưa qua nhà Lữ Linh Chi.
“Còn có nhà ông sĩ quan hậu cần nữa, nhớ giao cho ông ấy đấy.” Liễu Tố Tố dặn dò.
Sĩ quan hậu cần từ sáng sớm đã nói muốn thử bánh trung thu cô làm, vì thế còn cầm không ít bột mì đến, không cho cô cơ hội cự tuyệt, nhưng cũng nhờ vậy mà có thể làm thêm được mấy cái bánh trung thu, lúc đi làm có thể gửi tặng đoàn trưởng Trương và bộ trưởng Triệu.
Mấy đứa nhóc “Vâng” một tiếng liền chạy ra ngoài, Hàn Trình không đi theo, ngược lại đi đến bên cạnh, trông thấy Hàn Liệt đang ở nơi đó sửa sang lại chuồng lợn.
Bộ đội chia phòng ở rất lớn, trừ phòng ngủ và nhà chính ở phía bắc còn có một gian phòng chứa củi và chuồng lợn ở phía tây. Trong nhà không nuôi lợn nên trong chuồng lợn chất đống một số đồ linh tinh, hiện tại mắt thấy số lượng thỏ ngày càng nhiều, Liễu Tố Tố định sửa lại, chuyển thỏ qua chuồng lợn nuôi trước, sang năm nếu nuôi lợn sẽ mua gạch xây thêm.
‘Các cháu’ thỏ con của Hàn Trình đã được đưa đi, trong bốn con có ba con là đực, Liễu Tố Tố đưa hai đực một cái cho chị Đỗ trước, để họ tự chia, còn lại một con đực là cho Lữ Linh Chi, trùng hợp là Lữ Linh Chi cũng bắt một con cái từ nhà Trần Nam, đúng thành một đôi.
Giống như Liễu Tố Tố nghĩ, con thỏ của Tiểu Lộ đã mang thai, chờ sinh ra bổ sung một con cái cho chị Đỗ là được, còn lại có thể giữ lại tiếp tục nuôi. Chỉ là, không biết có phải nghe được từ đâu hay không mà hiện tại có không ít người muốn nuôi thỏ, đến tìm Liễu Tố Tố đổi. Đậu nành đã dùng hết để làm đậu phụ, họ liền dùng cách khác, trứng gà, đậu xanh, hạt kê vàng v.v, chỉ cần là đồ ăn đều mang ra đổi. Sợ Liễu Tố Tố đưa cho người khác, có người thậm chí còn nhét cho cô tiền cọc. Liễu Tố Tố dặn các con mấy ngày này đào thêm cỏ cho bọn thỏ ăn, bổ sung dinh dưỡng, lớn lên khỏe mạnh là có thể đẻ nhiều.
Bởi vậy lúc thấy Hàn Trình không đi theo anh chị ra ngoài đưa đồ, ngược lại lại chạy ra chỗ này, Hàn Liệt còn tưởng nó muốn cho thỏ ăn, “Tiểu Trình, thỏ vẫn còn đồ ăn, mai rồi hãy cho nó ăn tiếp.”
Hàn Trình nhìn Hàn Liệt bận rộn, lắc lắc đầu∶ “Không phải con tới tìm thỏ, chú ơi, con có lời này muốn nói với chú.”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Con nói đi.”
“Chú ơi, con rất thích chú, chú có biết không? Không chỉ có con, cả anh trai nữa, bọn con đều đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích chú!” Sợ Hàn Liệt không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của mình, Hàn Trình ra sức cường điệu.
Hàn Liệt mỉm cười∶ “Ừm, chú biết mà.” Lúc nói động tác trên tay anh cũng không dừng lại.
Không phải anh không tin lời Hàn Trình, mà là do Hàn Trình là đứa thích làm nũng nhất, dù là đối với ai nó cũng treo chữ 'thích' ngoài miệng, đặc biệt là mỗi lần nó chọc Liễu Tố Tố tức giận, sẽ thường trốn phía sau Hàn Liệt, vừa trốn vừa la lên∶
“Chú mau bảo vệ con! Sao chú có thể nhẫn tâm nhìn Tiểu Trình thích chú nhất bị ăn đòn chứ!”
Cho nên Hàn Liệt đã quen với những lời như vậy rồi, chỉ cho rằng nó đang nói chơi thôi.
Hàn Trình càng sốt ruột. Hôm nay từ khi nương được khen ngợi nó đã suy nghĩ, nếu có một ngày người cha xấu xa kia thật sự tìm tới cửa, nương chắc sẽ lại thích ông ta cho coi.
Làm sao mới có thể giữ chú lại đây?
Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Hàn Trình đưa ra quyết định, nếu chú biết mình rất thích chú, không muốn chú rời đi, vậy chắc chắn chú sẽ luyến tiếc không đi!
Bởi vậy hôm nay Hàn Trình mới chủ động ở lại, chuẩn bị mượn cơ hội này bồi dưỡng tình cảm, ai dè Hàn Liệt trông có vẻ không tin lắm lắm nó sốt sắng vô cùng.
Nó ngửa đầu lên hỏi∶ “Chú không tin con sao?”
“Tiểu Trình ngoan, chú đương nhiên là tin tưởng con, nhưng chỗ này bẩn lắm, con ra ngoài chơi đi nhé.” Hàn Liệt nói.
Trong tay đều là đồ đạc linh tinh, anh sợ đập phải người đứa nhỏ nên bê vác rất cẩn thận, cũng không dám quăng đồ ra bên ngoài.
Hàn Trình không muốn đi ra ngoài. Lúc này Liễu Tố Tố đi ra, thấy cái đuôi nhỏ phía sau Hàn Liệt thì vẫy vẫy tay, ý bảo nó mau qua đây. Nhưng cái đuôi nhỏ lại quay đầu đi, giả vờ như không thấy. Hiện tại nơi này chỉ có mình và chú, là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, không thể để nương phá hư. Nhưng mà chú lại không tin...
Hàn Trình nhấp miệng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào Hàn Liệt, đột nhiên hô lên∶ “Cha!”
Lần này, tay Hàn Liệt buông lỏng suýt nữa rơi hết đồ xuống đất, mà Liễu Tố Tố chuẩn bị qua bắt người cũng đột ngột dừng chân.
Vẫn là Hàn Liệt hoàn hồn lại trước, luống cuống thả đồ cầm trên tay xuống, không thể tin được hỏi∶ “Tiểu Trình, con vừa mới nói cái gì?”
“Cha!” Hàn Trình chớp chớp mắt, “Chú ơi, về sau con gọi chú là cha được không, chú có vui không?”
Hàn Liệt đương nhiên là vui, vui vẻ đồng thời cũng thấy thấp thỏm. Ban đầu anh cứ nghĩ là Hàn Trình gọi nhầm, bởi vì anh không nghĩ thằng bé sẽ gọi anh là cha nhanh như vậy.
Trước khi Liễu Tố Tố mang theo các con đến, dù rằng Hàn Liệt cùng Hàn Cẩm, Hàn Tú Tú đã sớm trở thành người một nhà, nhưng anh biết, hai đứa nhỏ có chút bài xích mình. Ngày đầu tiên gặp mặt, hai đứa nhỏ gầy yếu, nhút nhát lại không dám nói gì, chỉ biết sợ hãi nhìn anh. Hàn Liệt không có người nhà, lại đột nhiên làm cha, so với hai đứa nhỏ còn khẩn trương hơn, toàn thân anh căng chặt không biết nên nói cái gì.
May có Chung sư trưởng vỗ vỗ vai hai đứa nhỏ, cười nói∶ “Sao không gọi cha? Từ nay về sau đây là cha các cháu, biết không?”
Cũng là vì những lời này của Chung sư trưởng nên hai đứa mới mở miệng gọi anh. Thật ra trong lòng Hàn Liệt cũng rõ ràng, đối với hai đứa bé, đây chỉ là cách xưng hô mà thôi, cũng không đại biểu bọn nó đã tiếp nhận anh là cha, tình cảm cha con càng không giống những nhà khác. Ngay cả Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều như thế, hai đứa nhóc Hàn Tiền cùng Hàn Trình anh càng không yêu cầu quá nhiều, người một nhà chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, gọi là gì đều không quan trọng, anh vẫn sẽ đối đãi với bọn nó như con đẻ.
Cũng bởi vì anh vẫn luôn ôm ý nghĩ đó nên lúc nghe Hàn Trình mở miệng gọi cha, anh mới có thể kinh ngạc đến vậy, thẳng cho đến khi Hàn Trình chạy tới, ôm lấy chân anh la lớn∶
“Cha!”
Hàn Liệt rốt cuộc có phản ứng, anh cười lớn “Ơi” một tiếng, cũng bất chấp trên người đang bẩn, ôm Hàn Trình lên, cao hứng đi về phía Liễu Tố Tố∶
“Vợ, em nghe thấy không, Tiểu Trình gọi anh là cha.”
Liễu Tố Tố cũng mừng, cô lui về sau mấy bước mới nói∶ “Nghe thấy rồi, anh hỏi nó xem có phải lại gây hoạ gì, sợ bị em đánh đòn hay không?”
Hàn Trình chu miệng∶ “Nương, sao nương có thể nói như vậy chứ, con thích chú, cho nên về sau con sẽ gọi chú là cha!”
Mặc dù lúc đầu Hàn Trình chỉ muốn cho Hàn Liệt biết nó thích anh bao nhiêu, nhưng ở trong lòng nó, Hàn Liệt tốt hơn người cha kia nhiều, nếu để nó chọn, nó càng thích người cha hiện tại hơn!
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Được rồi, là nương nói sai.”
Cô không biết Hàn Trình nghĩ gì, nhưng Hàn Liệt đối với mỗi đứa nhỏ đều rất tốt, ở nhiều khía cạnh anh cũng không kém cha ruột. Vả lại tuy Hàn Liệt không nói ra nhưng cô vẫn biết, các con không muốn thân thiết làm anh rất khó chịu, Hàn Trình nguyện ý gọi cha cô cũng rất vui mừng.
Hàn Liệt ôm Hàn Trình, nụ cười trên mặt chưa từng dừng lại nhưng vẫn nhạy bén chú ý tới động tác Liễu Tố Tố lui về phía sau∶ “Em sao vậy?”
Liễu Tố Tố xua xua tay∶ “Không biết nữa, họng đau, đầu cũng hơi choáng, có lẽ là bị cảm.”
Sáng nay dậy cô đã thấy hơi khó chịu, cứ nghĩ một lát là hết, hiện tại có vẻ càng nghiêm trọng. Cô đã uống thuốc, nhưng vẫn sợ lây bệnh cho các con, dặn Hàn Trình đừng tới gần mình.
Hàn Liệt lo lắng vươn tay sờ trán cô∶ “Nhiệt độ không cao lắm.”
“Em không sốt, uống thuốc rồi sẽ khỏe nhanh thôi.” Liễu Tố Tố không để ý lắm, trước nay cô rất ít khi sinh bệnh, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ không có việc gì.
Chỉ là lần này Liễu Tố Tố đã đánh giá cao mình, đến buổi tối không chỉ không khoẻ lên mà càng thêm khó chịu, đau nhức cả người.
Hàn Liệt đi vào rót cho cô ly nước ấm∶ “Vợ, anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
“Đã trễ thế này rồi, đến bệnh viện cũng chỉ uống thuốc, ở nhà cũng thế, ngủ một giấc ngày mai sẽ khoẻ thôi.” Liễu Tố Tố không muốn động đậy.
Hàn Liệt nghĩ nghĩ, có lẽ là mấy ngày trước mệt quá, lại thêm áp lực, nghỉ ngơi ở nhà đúng là tốt hơn, “Ừm, anh đi lấy nước rửa mặt cho em.”
Liễu Tố Tố đã tắm rồi nhưng chỉ chốc lát sau đã ra mồ hôi, lấy khăn lông lau đi mới thoải mái một chút. Cô đưa khăn cho Hàn Liệt∶ “Đúng rồi, đêm nay anh ngủ cùng mấy đứa Tiểu Cẩm đi, anh mà nhiễm bệnh là không còn ai chăm sóc các con đâu.”
Cô cũng không biết ngày mai có thể khỏe lên không, lỡ lây bệnh cho cả nhà thì không xong, thật vất vả bọn nhỏ mới có một chút thịt, bị bệnh sẽ gầy lại như cũ mất.
Hàn Liệt muốn ở lại chăm sóc cô, nhưng cũng biết cô nói có lý, liền gật đầu đồng ý∶ “Anh không đóng cửa, có việc gì phải gọi anh nhé.”
“Được.”
Hàn Liệt đắp chăn cho cô, tắt đèn rồi mới rời đi. Đến phòng bên cạnh, mấy đứa nhỏ còn đang nói chuyện thì thầm, thấy anh tới còn tưởng là tới kiểm tra bọn nó đã ngủ chưa, lập tức im lặng nhắm mắt, làm bộ ngủ rồi.
Hàn Liệt kỳ thật đã sớm tiếng nói chuyện, cũng không vạch trần, nằm xuống bên cạnh Tiểu Lộ chuẩn bị ngủ.
Tiểu Lộ đợi nửa ngày thấy anh vẫn chưa đi, còn nằm xuống giường, nghi hoặc hỏi∶ “Chú, đêm nay chú ngủ ở đây sao?”
Hàn Liệt∶ “Ừ, mau ngủ đi.”
Tiểu Lộ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Hàn Liệt sợ bọn nó ầm ĩ không đi ngủ, cố ý tới giám sát. Hai đứa nhỏ còn lại cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ Hàn Trình.
Hàn Trình sốt ruột muốn chết!
Thời điểm quan trọng thế này, cha và nương thế mà không ngủ cùng nhau? Chẳng lẽ cãi nhau? Có khi nào nương đi tìm người kia, dẫn mình và anh trai một đi không trở lại không?!
Quan hệ giữa mình và cha còn chưa đủ sâu, nếu nương và cha cãi nhau, sau đó lại ly hôn giống lúc trước, sẽ phải tách ra mất!
Càng nghĩ càng sợ, Hàn Trình trằn trọc không ngủ được, nó vỗ vỗ ngực tự an ủi chính mình nhưng đáng tiếc không có tác dụng, khẩn trương đến mức mót đi tiểu, thế là Hàn Trình rón ra rón rén xuống giường đi vệ sinh.
Cũng không biết có phải nó lo lắng quá lâu hay không mà Hàn Liệt đã ngủ rồi, lúc quay lại trong phòng an an tĩnh tĩnh, không ai hỏi nó đi đâu. Hàn Trình định tiếp tục ngủ, chân nhấc lên một nửa, đột nhiên nảy ra một ý. Nó nhíu mày nhìn phương hướng nhà vệ sinh, lại nhìn chỗ Hàn Liệt đang nằm, đầu nhỏ nghĩ nghĩ, đi ra bên ngoài cầm lấy cái ly uống một ngụm nước thật lớn, không lập tức nuốt xuống mà cẩn thận ngậm trong miệng, chen vào giữa Tiểu Lộ và Hàn Liệt.
Hàn Liệt sợ bọn nhỏ ngã xuống đất nên anh ngủ ngoài cùng, giữa anh và Tiểu Lộ còn một khoảng trống, vừa vặn có thể để Hàn Trình chui vào.
Nhóc Hàn Trình lén lút nằm xuống, sau khi thấy Hàn Liệt không tỉnh lại liền nghiêng nghiêng người, dẩu mông sang bên Tiểu Lộ, chu mỏ, sau đó... phun nước.
Sợ bị phát hiện, nó còn cố gắng phun từng ngụm nhỏ.
“Phì... phì... phì —— ” Phun nước xong lập tức xoay người, dịch mông vào bãi nước, lặng lẽ đợi hai giây, đột nhiên ra vẻ kinh ngạc hô lên∶ “Trời ạ! Mình đái dầm rồi!”
Tiếng hô làm Hàn Liệt bừng tỉnh, anh không nghe rõ Hàn Trình nói cái gì, sau khi mở đèn lên mới thấy rõ ràng trên đệm có một vệt nước.
“Cha, con xin lỗi, con không cẩn thận đái dầm rồi.” Hàn Trình đáng thương nói.
Hàn Liệt còn chưa hiểu∶ “Tiểu Trình, không phải con ngủ ở bên kia sao?” Sao đột nhiên lại nằm chỗ này?
Biểu tình trên mặt Hàn Trình nháy mắt cứng đờ... Tiêu rồi, nó quên nghĩ lý do rồi.
Tuy nhiên đối với Hàn Liệt lúc này còn hãm sâu trong tình thương của cha, thì không cần lý do, Hàn Trình nhỏ giọng nói∶ “Con muốn ngủ cạnh cha.”
Chỉ ngắn ngủn năm chữ lại khiến cho Hàn Liệt không nghĩ được quá nhiều, tưởng nó nhớ cha ruột, hiện tại gọi anh là cha liền xem anh trở thành cha ruột, nên ngủ rồi cũng muốn tới ngủ cạnh anh.
Đã thế này sao Hàn Liệt còn nhẫn tâm trách nó, anh an ủi∶ “Không sao, về sau trước khi đi ngủ uống ít nước thôi là được.”
Hàn Trình ngoan ngoãn gật đầu∶ “Vậy cha ngủ thế nào bây giờ?”
Trời nóng thế này, trên giường đất đều trải đệm mỏng, mỗi người một tấm, hiện tại đệm của Hàn Liệt đã bị ướt do 'nước tiểu', nằm chen chung với các con thì không vừa, mà ngủ luôn cũng quá sức.
“Hay là cha sang ngủ cùng nương đi?”
Hàn Liệt cũng muốn thế, nhưng lại không thể không để ý đến sức khỏe của mấy đứa nhỏ, vẫy vẫy tay nói∶
“Con cứ ngủ trước đi, cha đi tìm xem có cái đệm thừa nào không.” Nói xong liền đi ra ngoài, để lại Hàn Trình phía sau đã đờ cả ra.
Nếu cha tìm được cái đệm khác, không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao!
Mới nãy lúc bật đèn lên Tiểu Lộ đã tỉnh lại, thấy Hàn Trình bất động liền hỏi có chuyện gì. Hàn Trình nhìn nhìn phía sau, xác định các anh đã ngủ rồi mới nhỏ giọng kể lại chuyện mình vừa làm, Tiểu Lộ nghe một lúc cũng sốt ruột∶ “Đúng vậy, vì sao nương và chú đột nhiên không ngủ cùng nhau nữa?”. ngôn tình hay
Chẳng lẽ thật sự đã cãi nhau?!
Chủ yếu là do lần trước đau bụng kinh khiến mấy đứa nhỏ bị dọa, Liễu Tố Tố sợ bọn nó lo lắng nên không nói hôm nay mình bị cảm, vả lại cũng chỉ là bệnh nhẹ, có lẽ qua một đêm sẽ khỏi, không cần thiết phải hưng sư động chúng, không ngờ lại làm mấy đứa nó nghĩ xa như vậy.
Hàn Trình lắc đầu∶ “Em cũng không biết, anh cả anh mau nghĩ cách đi, em muốn cha sang ngủ cùng nương cơ!”
Tiểu Lộ lo lắng không kém Hàn Trình, nó nhăn mày suy nghĩ, “Hay là lát nữa anh cũng đái dầm?”
Trong nhà có thừa đệm cùng chẳng có nhiều đến vậy đâu.
Hàn Trình gật gật đầu∶ “Được đấy, anh mau đi chuẩn bị đi!” Giờ cũng chỉ có cách này thôi.
Tuy nhiên không đợi tuyển thủ đái dầm số 2 lên sân khấu, Liễu Tố Tố đã phát hiện ra bất thường.
Chờ đại hội khen ngợi kết thúc, Hàn Liệt liền dẫn mấy đứa nhỏ đến, giúp Liễu Tố Tố xách đồ.
Nhìn phần thưởng tràn đầy, Liễu Tố Tố vui vẻ cầm con gà bị trói chân, cười tủm tỉm nói∶ “Tối nay chúng ta ăn gà nướng nhé?”
“Gà nướng!”
Hàn Tú Tú chưa từng ăn gà nướng nhưng nghe được hai chữ này đã cảm thấy chắc chắn là rất ngon rồi, nhưng mà, “Dì ơi, dì không nuôi con gà này ạ?”
Bởi vì Liễu Tố Tố đã từng nói nuôi nhiều gà mới có nhiều trứng, cho nên mấy đứa nhỏ thấy gà đều luyến tiếc không ăn.
“Không nuôi, ở nhà có 6 con gà đã đủ rồi, hôm nay là ngày vui, chúng ta cũng lâu rồi không ăn thịt, đương nhiên là phải ăn cho đỡ thèm rồi.” Liễu Tố Tố cười nói.
Cô đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ không còn băn khoăn nữa, đi theo hưng phấn lắc lắc cái đầu, bọn nó cũng muốn ăn thịt!
Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt xử lý sạch sẽ con gà, sau khi nói xong lại cảm thấy phía sau quá an tĩnh, cô nhìn thoáng qua Hàn Trình đi đằng sau cùng, “Tiểu Trình, con đang suy nghĩ gì đấy?”
Bình thường nếu nghe có thịt ăn, nó tuyệt đối là đứa kích động nhất, hôm nay lại không hé răng?
Hàn Trình “À” một tiếng, lắc lắc đầu∶ “Con không nghĩ gì cả.”
“Có thịt ăn con không vui sao?”
Vui. Nó đương nhiên là vui, nhưng hiện tại có nguy cơ phải xa chú và các anh chị bất cứ lúc nào, nghĩ vậy thịt cũng không còn thơm ngon nữa. Mà lời này nó lại không thể nói ra, không thể để nương biết, “Con không vui.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì... bởi vì con vừa thấy gà là lại nhớ đến anh hai cực cực khổ khổ nuôi nó lớn, con tiếc lắm, trong lòng cũng thấy khổ sở.” Hàn Trình ôm ngực nói.
Liễu Tố Tố∶ “...”
Sợ nương không tin, nó còn lôi kéo Hàn Cẩm∶ “Anh hai, anh cũng tiếc đúng không?”
“Không có... tiếc.” Hàn Cẩm lắc lắc đầu, “Của anh... là màu vàng, con này là... màu đen, không giống nhau.” Hàn Cẩm cả ngày ở chung với lũ gà, nhớ rất rõ ràng.
Hàn Trình nghĩ nghĩ, ừ ha. Nó gãi gãi đầu∶ “Haha em nhớ nhầm.”
Liễu Tố Tố cảm thấy hôm nay Hàn Trình có hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là kỳ quái ở đâu. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, về tới nhà lại bắt đầu bận việc.
Hôm nay được phát một con gà rất lớn, sau khi Hàn Liệt xử lý sạch sẽ được khoảng hơn 2 cân. Nói là gà nướng nhưng hiện tại thiếu đông thiếu tây, Liễu Tố Tố liền dứt khoát làm thành gà ăn mày.
Ướp gà với gia vị, tiếp theo dùng các loại lá cây hái trên núi, rửa sạch rồi bọc lấy con gà, cuối cùng đắp thêm một tầng bùn bên ngoài là được.
Trong phòng bếp còn phải làm cơm, gà ăn mày chỉ có thể làm ở bên ngoài, lúc Liễu Tố Tố ném con gà vào lửa, mấy đứa nhỏ đều chạy tới nhìn, không thể tin được hỏi∶ “Nương, gà bên trong chín được thật ạ?”
“Đương nhiên là chín được, bên trong rất nóng, nhưng mà phải đợi lát nữa mới được.”
Thời điểm Liễu Tố Tố đi thăm dò dã ngoại đời trước đã từng làm món này rồi, cách một lớp bùn vẫn có thể chín, không cần lo lắng gà nát hay hương vị không ngon, đập vỡ lớp da giòn bên ngoài là phần thịt mềm thơm mê người bên trong, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Đến khi gà sắp chín mới có thể nấu cơm, nhân dịp hiện tại có thời gian, Liễu Tố Tố đem kẹo làm từ buổi trưa ra cắt. Kẹo nguội đi đã trở nên rất cứng, cắt thành từng miếng, dùng giấy dầu gói lại mười mấy cái, đặt cạnh bánh trung thu, cô bảo mấy đứa nhỏ đưa qua nhà Lữ Linh Chi.
“Còn có nhà ông sĩ quan hậu cần nữa, nhớ giao cho ông ấy đấy.” Liễu Tố Tố dặn dò.
Sĩ quan hậu cần từ sáng sớm đã nói muốn thử bánh trung thu cô làm, vì thế còn cầm không ít bột mì đến, không cho cô cơ hội cự tuyệt, nhưng cũng nhờ vậy mà có thể làm thêm được mấy cái bánh trung thu, lúc đi làm có thể gửi tặng đoàn trưởng Trương và bộ trưởng Triệu.
Mấy đứa nhóc “Vâng” một tiếng liền chạy ra ngoài, Hàn Trình không đi theo, ngược lại đi đến bên cạnh, trông thấy Hàn Liệt đang ở nơi đó sửa sang lại chuồng lợn.
Bộ đội chia phòng ở rất lớn, trừ phòng ngủ và nhà chính ở phía bắc còn có một gian phòng chứa củi và chuồng lợn ở phía tây. Trong nhà không nuôi lợn nên trong chuồng lợn chất đống một số đồ linh tinh, hiện tại mắt thấy số lượng thỏ ngày càng nhiều, Liễu Tố Tố định sửa lại, chuyển thỏ qua chuồng lợn nuôi trước, sang năm nếu nuôi lợn sẽ mua gạch xây thêm.
‘Các cháu’ thỏ con của Hàn Trình đã được đưa đi, trong bốn con có ba con là đực, Liễu Tố Tố đưa hai đực một cái cho chị Đỗ trước, để họ tự chia, còn lại một con đực là cho Lữ Linh Chi, trùng hợp là Lữ Linh Chi cũng bắt một con cái từ nhà Trần Nam, đúng thành một đôi.
Giống như Liễu Tố Tố nghĩ, con thỏ của Tiểu Lộ đã mang thai, chờ sinh ra bổ sung một con cái cho chị Đỗ là được, còn lại có thể giữ lại tiếp tục nuôi. Chỉ là, không biết có phải nghe được từ đâu hay không mà hiện tại có không ít người muốn nuôi thỏ, đến tìm Liễu Tố Tố đổi. Đậu nành đã dùng hết để làm đậu phụ, họ liền dùng cách khác, trứng gà, đậu xanh, hạt kê vàng v.v, chỉ cần là đồ ăn đều mang ra đổi. Sợ Liễu Tố Tố đưa cho người khác, có người thậm chí còn nhét cho cô tiền cọc. Liễu Tố Tố dặn các con mấy ngày này đào thêm cỏ cho bọn thỏ ăn, bổ sung dinh dưỡng, lớn lên khỏe mạnh là có thể đẻ nhiều.
Bởi vậy lúc thấy Hàn Trình không đi theo anh chị ra ngoài đưa đồ, ngược lại lại chạy ra chỗ này, Hàn Liệt còn tưởng nó muốn cho thỏ ăn, “Tiểu Trình, thỏ vẫn còn đồ ăn, mai rồi hãy cho nó ăn tiếp.”
Hàn Trình nhìn Hàn Liệt bận rộn, lắc lắc đầu∶ “Không phải con tới tìm thỏ, chú ơi, con có lời này muốn nói với chú.”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Con nói đi.”
“Chú ơi, con rất thích chú, chú có biết không? Không chỉ có con, cả anh trai nữa, bọn con đều đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích chú!” Sợ Hàn Liệt không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của mình, Hàn Trình ra sức cường điệu.
Hàn Liệt mỉm cười∶ “Ừm, chú biết mà.” Lúc nói động tác trên tay anh cũng không dừng lại.
Không phải anh không tin lời Hàn Trình, mà là do Hàn Trình là đứa thích làm nũng nhất, dù là đối với ai nó cũng treo chữ 'thích' ngoài miệng, đặc biệt là mỗi lần nó chọc Liễu Tố Tố tức giận, sẽ thường trốn phía sau Hàn Liệt, vừa trốn vừa la lên∶
“Chú mau bảo vệ con! Sao chú có thể nhẫn tâm nhìn Tiểu Trình thích chú nhất bị ăn đòn chứ!”
Cho nên Hàn Liệt đã quen với những lời như vậy rồi, chỉ cho rằng nó đang nói chơi thôi.
Hàn Trình càng sốt ruột. Hôm nay từ khi nương được khen ngợi nó đã suy nghĩ, nếu có một ngày người cha xấu xa kia thật sự tìm tới cửa, nương chắc sẽ lại thích ông ta cho coi.
Làm sao mới có thể giữ chú lại đây?
Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Hàn Trình đưa ra quyết định, nếu chú biết mình rất thích chú, không muốn chú rời đi, vậy chắc chắn chú sẽ luyến tiếc không đi!
Bởi vậy hôm nay Hàn Trình mới chủ động ở lại, chuẩn bị mượn cơ hội này bồi dưỡng tình cảm, ai dè Hàn Liệt trông có vẻ không tin lắm lắm nó sốt sắng vô cùng.
Nó ngửa đầu lên hỏi∶ “Chú không tin con sao?”
“Tiểu Trình ngoan, chú đương nhiên là tin tưởng con, nhưng chỗ này bẩn lắm, con ra ngoài chơi đi nhé.” Hàn Liệt nói.
Trong tay đều là đồ đạc linh tinh, anh sợ đập phải người đứa nhỏ nên bê vác rất cẩn thận, cũng không dám quăng đồ ra bên ngoài.
Hàn Trình không muốn đi ra ngoài. Lúc này Liễu Tố Tố đi ra, thấy cái đuôi nhỏ phía sau Hàn Liệt thì vẫy vẫy tay, ý bảo nó mau qua đây. Nhưng cái đuôi nhỏ lại quay đầu đi, giả vờ như không thấy. Hiện tại nơi này chỉ có mình và chú, là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, không thể để nương phá hư. Nhưng mà chú lại không tin...
Hàn Trình nhấp miệng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào Hàn Liệt, đột nhiên hô lên∶ “Cha!”
Lần này, tay Hàn Liệt buông lỏng suýt nữa rơi hết đồ xuống đất, mà Liễu Tố Tố chuẩn bị qua bắt người cũng đột ngột dừng chân.
Vẫn là Hàn Liệt hoàn hồn lại trước, luống cuống thả đồ cầm trên tay xuống, không thể tin được hỏi∶ “Tiểu Trình, con vừa mới nói cái gì?”
“Cha!” Hàn Trình chớp chớp mắt, “Chú ơi, về sau con gọi chú là cha được không, chú có vui không?”
Hàn Liệt đương nhiên là vui, vui vẻ đồng thời cũng thấy thấp thỏm. Ban đầu anh cứ nghĩ là Hàn Trình gọi nhầm, bởi vì anh không nghĩ thằng bé sẽ gọi anh là cha nhanh như vậy.
Trước khi Liễu Tố Tố mang theo các con đến, dù rằng Hàn Liệt cùng Hàn Cẩm, Hàn Tú Tú đã sớm trở thành người một nhà, nhưng anh biết, hai đứa nhỏ có chút bài xích mình. Ngày đầu tiên gặp mặt, hai đứa nhỏ gầy yếu, nhút nhát lại không dám nói gì, chỉ biết sợ hãi nhìn anh. Hàn Liệt không có người nhà, lại đột nhiên làm cha, so với hai đứa nhỏ còn khẩn trương hơn, toàn thân anh căng chặt không biết nên nói cái gì.
May có Chung sư trưởng vỗ vỗ vai hai đứa nhỏ, cười nói∶ “Sao không gọi cha? Từ nay về sau đây là cha các cháu, biết không?”
Cũng là vì những lời này của Chung sư trưởng nên hai đứa mới mở miệng gọi anh. Thật ra trong lòng Hàn Liệt cũng rõ ràng, đối với hai đứa bé, đây chỉ là cách xưng hô mà thôi, cũng không đại biểu bọn nó đã tiếp nhận anh là cha, tình cảm cha con càng không giống những nhà khác. Ngay cả Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều như thế, hai đứa nhóc Hàn Tiền cùng Hàn Trình anh càng không yêu cầu quá nhiều, người một nhà chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, gọi là gì đều không quan trọng, anh vẫn sẽ đối đãi với bọn nó như con đẻ.
Cũng bởi vì anh vẫn luôn ôm ý nghĩ đó nên lúc nghe Hàn Trình mở miệng gọi cha, anh mới có thể kinh ngạc đến vậy, thẳng cho đến khi Hàn Trình chạy tới, ôm lấy chân anh la lớn∶
“Cha!”
Hàn Liệt rốt cuộc có phản ứng, anh cười lớn “Ơi” một tiếng, cũng bất chấp trên người đang bẩn, ôm Hàn Trình lên, cao hứng đi về phía Liễu Tố Tố∶
“Vợ, em nghe thấy không, Tiểu Trình gọi anh là cha.”
Liễu Tố Tố cũng mừng, cô lui về sau mấy bước mới nói∶ “Nghe thấy rồi, anh hỏi nó xem có phải lại gây hoạ gì, sợ bị em đánh đòn hay không?”
Hàn Trình chu miệng∶ “Nương, sao nương có thể nói như vậy chứ, con thích chú, cho nên về sau con sẽ gọi chú là cha!”
Mặc dù lúc đầu Hàn Trình chỉ muốn cho Hàn Liệt biết nó thích anh bao nhiêu, nhưng ở trong lòng nó, Hàn Liệt tốt hơn người cha kia nhiều, nếu để nó chọn, nó càng thích người cha hiện tại hơn!
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Được rồi, là nương nói sai.”
Cô không biết Hàn Trình nghĩ gì, nhưng Hàn Liệt đối với mỗi đứa nhỏ đều rất tốt, ở nhiều khía cạnh anh cũng không kém cha ruột. Vả lại tuy Hàn Liệt không nói ra nhưng cô vẫn biết, các con không muốn thân thiết làm anh rất khó chịu, Hàn Trình nguyện ý gọi cha cô cũng rất vui mừng.
Hàn Liệt ôm Hàn Trình, nụ cười trên mặt chưa từng dừng lại nhưng vẫn nhạy bén chú ý tới động tác Liễu Tố Tố lui về phía sau∶ “Em sao vậy?”
Liễu Tố Tố xua xua tay∶ “Không biết nữa, họng đau, đầu cũng hơi choáng, có lẽ là bị cảm.”
Sáng nay dậy cô đã thấy hơi khó chịu, cứ nghĩ một lát là hết, hiện tại có vẻ càng nghiêm trọng. Cô đã uống thuốc, nhưng vẫn sợ lây bệnh cho các con, dặn Hàn Trình đừng tới gần mình.
Hàn Liệt lo lắng vươn tay sờ trán cô∶ “Nhiệt độ không cao lắm.”
“Em không sốt, uống thuốc rồi sẽ khỏe nhanh thôi.” Liễu Tố Tố không để ý lắm, trước nay cô rất ít khi sinh bệnh, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ không có việc gì.
Chỉ là lần này Liễu Tố Tố đã đánh giá cao mình, đến buổi tối không chỉ không khoẻ lên mà càng thêm khó chịu, đau nhức cả người.
Hàn Liệt đi vào rót cho cô ly nước ấm∶ “Vợ, anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
“Đã trễ thế này rồi, đến bệnh viện cũng chỉ uống thuốc, ở nhà cũng thế, ngủ một giấc ngày mai sẽ khoẻ thôi.” Liễu Tố Tố không muốn động đậy.
Hàn Liệt nghĩ nghĩ, có lẽ là mấy ngày trước mệt quá, lại thêm áp lực, nghỉ ngơi ở nhà đúng là tốt hơn, “Ừm, anh đi lấy nước rửa mặt cho em.”
Liễu Tố Tố đã tắm rồi nhưng chỉ chốc lát sau đã ra mồ hôi, lấy khăn lông lau đi mới thoải mái một chút. Cô đưa khăn cho Hàn Liệt∶ “Đúng rồi, đêm nay anh ngủ cùng mấy đứa Tiểu Cẩm đi, anh mà nhiễm bệnh là không còn ai chăm sóc các con đâu.”
Cô cũng không biết ngày mai có thể khỏe lên không, lỡ lây bệnh cho cả nhà thì không xong, thật vất vả bọn nhỏ mới có một chút thịt, bị bệnh sẽ gầy lại như cũ mất.
Hàn Liệt muốn ở lại chăm sóc cô, nhưng cũng biết cô nói có lý, liền gật đầu đồng ý∶ “Anh không đóng cửa, có việc gì phải gọi anh nhé.”
“Được.”
Hàn Liệt đắp chăn cho cô, tắt đèn rồi mới rời đi. Đến phòng bên cạnh, mấy đứa nhỏ còn đang nói chuyện thì thầm, thấy anh tới còn tưởng là tới kiểm tra bọn nó đã ngủ chưa, lập tức im lặng nhắm mắt, làm bộ ngủ rồi.
Hàn Liệt kỳ thật đã sớm tiếng nói chuyện, cũng không vạch trần, nằm xuống bên cạnh Tiểu Lộ chuẩn bị ngủ.
Tiểu Lộ đợi nửa ngày thấy anh vẫn chưa đi, còn nằm xuống giường, nghi hoặc hỏi∶ “Chú, đêm nay chú ngủ ở đây sao?”
Hàn Liệt∶ “Ừ, mau ngủ đi.”
Tiểu Lộ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Hàn Liệt sợ bọn nó ầm ĩ không đi ngủ, cố ý tới giám sát. Hai đứa nhỏ còn lại cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ Hàn Trình.
Hàn Trình sốt ruột muốn chết!
Thời điểm quan trọng thế này, cha và nương thế mà không ngủ cùng nhau? Chẳng lẽ cãi nhau? Có khi nào nương đi tìm người kia, dẫn mình và anh trai một đi không trở lại không?!
Quan hệ giữa mình và cha còn chưa đủ sâu, nếu nương và cha cãi nhau, sau đó lại ly hôn giống lúc trước, sẽ phải tách ra mất!
Càng nghĩ càng sợ, Hàn Trình trằn trọc không ngủ được, nó vỗ vỗ ngực tự an ủi chính mình nhưng đáng tiếc không có tác dụng, khẩn trương đến mức mót đi tiểu, thế là Hàn Trình rón ra rón rén xuống giường đi vệ sinh.
Cũng không biết có phải nó lo lắng quá lâu hay không mà Hàn Liệt đã ngủ rồi, lúc quay lại trong phòng an an tĩnh tĩnh, không ai hỏi nó đi đâu. Hàn Trình định tiếp tục ngủ, chân nhấc lên một nửa, đột nhiên nảy ra một ý. Nó nhíu mày nhìn phương hướng nhà vệ sinh, lại nhìn chỗ Hàn Liệt đang nằm, đầu nhỏ nghĩ nghĩ, đi ra bên ngoài cầm lấy cái ly uống một ngụm nước thật lớn, không lập tức nuốt xuống mà cẩn thận ngậm trong miệng, chen vào giữa Tiểu Lộ và Hàn Liệt.
Hàn Liệt sợ bọn nhỏ ngã xuống đất nên anh ngủ ngoài cùng, giữa anh và Tiểu Lộ còn một khoảng trống, vừa vặn có thể để Hàn Trình chui vào.
Nhóc Hàn Trình lén lút nằm xuống, sau khi thấy Hàn Liệt không tỉnh lại liền nghiêng nghiêng người, dẩu mông sang bên Tiểu Lộ, chu mỏ, sau đó... phun nước.
Sợ bị phát hiện, nó còn cố gắng phun từng ngụm nhỏ.
“Phì... phì... phì —— ” Phun nước xong lập tức xoay người, dịch mông vào bãi nước, lặng lẽ đợi hai giây, đột nhiên ra vẻ kinh ngạc hô lên∶ “Trời ạ! Mình đái dầm rồi!”
Tiếng hô làm Hàn Liệt bừng tỉnh, anh không nghe rõ Hàn Trình nói cái gì, sau khi mở đèn lên mới thấy rõ ràng trên đệm có một vệt nước.
“Cha, con xin lỗi, con không cẩn thận đái dầm rồi.” Hàn Trình đáng thương nói.
Hàn Liệt còn chưa hiểu∶ “Tiểu Trình, không phải con ngủ ở bên kia sao?” Sao đột nhiên lại nằm chỗ này?
Biểu tình trên mặt Hàn Trình nháy mắt cứng đờ... Tiêu rồi, nó quên nghĩ lý do rồi.
Tuy nhiên đối với Hàn Liệt lúc này còn hãm sâu trong tình thương của cha, thì không cần lý do, Hàn Trình nhỏ giọng nói∶ “Con muốn ngủ cạnh cha.”
Chỉ ngắn ngủn năm chữ lại khiến cho Hàn Liệt không nghĩ được quá nhiều, tưởng nó nhớ cha ruột, hiện tại gọi anh là cha liền xem anh trở thành cha ruột, nên ngủ rồi cũng muốn tới ngủ cạnh anh.
Đã thế này sao Hàn Liệt còn nhẫn tâm trách nó, anh an ủi∶ “Không sao, về sau trước khi đi ngủ uống ít nước thôi là được.”
Hàn Trình ngoan ngoãn gật đầu∶ “Vậy cha ngủ thế nào bây giờ?”
Trời nóng thế này, trên giường đất đều trải đệm mỏng, mỗi người một tấm, hiện tại đệm của Hàn Liệt đã bị ướt do 'nước tiểu', nằm chen chung với các con thì không vừa, mà ngủ luôn cũng quá sức.
“Hay là cha sang ngủ cùng nương đi?”
Hàn Liệt cũng muốn thế, nhưng lại không thể không để ý đến sức khỏe của mấy đứa nhỏ, vẫy vẫy tay nói∶
“Con cứ ngủ trước đi, cha đi tìm xem có cái đệm thừa nào không.” Nói xong liền đi ra ngoài, để lại Hàn Trình phía sau đã đờ cả ra.
Nếu cha tìm được cái đệm khác, không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao!
Mới nãy lúc bật đèn lên Tiểu Lộ đã tỉnh lại, thấy Hàn Trình bất động liền hỏi có chuyện gì. Hàn Trình nhìn nhìn phía sau, xác định các anh đã ngủ rồi mới nhỏ giọng kể lại chuyện mình vừa làm, Tiểu Lộ nghe một lúc cũng sốt ruột∶ “Đúng vậy, vì sao nương và chú đột nhiên không ngủ cùng nhau nữa?”. ngôn tình hay
Chẳng lẽ thật sự đã cãi nhau?!
Chủ yếu là do lần trước đau bụng kinh khiến mấy đứa nhỏ bị dọa, Liễu Tố Tố sợ bọn nó lo lắng nên không nói hôm nay mình bị cảm, vả lại cũng chỉ là bệnh nhẹ, có lẽ qua một đêm sẽ khỏi, không cần thiết phải hưng sư động chúng, không ngờ lại làm mấy đứa nó nghĩ xa như vậy.
Hàn Trình lắc đầu∶ “Em cũng không biết, anh cả anh mau nghĩ cách đi, em muốn cha sang ngủ cùng nương cơ!”
Tiểu Lộ lo lắng không kém Hàn Trình, nó nhăn mày suy nghĩ, “Hay là lát nữa anh cũng đái dầm?”
Trong nhà có thừa đệm cùng chẳng có nhiều đến vậy đâu.
Hàn Trình gật gật đầu∶ “Được đấy, anh mau đi chuẩn bị đi!” Giờ cũng chỉ có cách này thôi.
Tuy nhiên không đợi tuyển thủ đái dầm số 2 lên sân khấu, Liễu Tố Tố đã phát hiện ra bất thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook