Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
-
Chương 70
Liễu Tố Tố trước đó xin nghỉ hai ngày, đến khi cơ thể thoải mái hơn một chút liền tiếp tục đi làm, mấy ngày này bọn cô cuối cùng cũng sửa sang xong tất cả số liệu yêu cầu, kế tiếp chỉ cần chờ Tân Thị vận chuyển vật liệu đến là có thể bắt đầu bước tiếp theo, cho nên tạm thời không còn bận rộn như lúc trước, giữa trưa mỗi ngày cô đều có thể trở nấu cơm cho bọn nhỏ.
Hôm nay bộ trưởng Triệu gọi cô đi, sau khi trò chuyện cùng đồng chí bên thi công, thấy thời gian không còn sớm cô liền về trước. Mới đi tới cửa đã phát hiện trên hành lang vẽ gì đó, cong cong có chút không rõ ràng, Liễu Tố Tố ngưng thần nhìn vài giây mới nhận ra, hẳn là một đứa trẻ con đi.
Đứa trẻ cúi đầu, giống như là đang khom lưng.
Tình huống ngày thường, cô nhất định sẽ cảm thấy là đứa nhỏ nào đó bày trò đùa dai, nhưng nghĩ đến biểu hiện không bình thường của Tiểu Lộ đêm qua, Liễu Tố Tố bỗng nghĩ đến ý tưởng không tốt.
Cô vội vàng đẩy cửa vào trong nhà, bên trong nhà trống không không có ai, thời gian này có lẽ bọn nhỏ còn ở trên núi chưa về. Nhưng khi mở tủ quần áo ra, Liễu Tố Tố phát hiện ngăn đựng quần áo của Tiểu Lộ thiếu vài món. Trí nhớ của cô rất tốt, trong nhà nhiều trẻ con nên cái gì cũng phải nhớ kỹ, cô nhìn thoáng qua liền biết thiếu mấy bộ lúc trước mình không vứt, mà những bộ quần áo mới cô làm cho Tiểu Lộ thì vẫn còn chỉnh chỉnh tề tề để trong ngăn tủ.
Trong lòng Liễu Tố Tố căng thẳng, nháy mắt đã nghĩ ra một chuyện. Cô vội vàng tìm Tiểu Lộ khắp quanh nhà, nhà Lữ Linh Chi và nhà Trần Nam đều tìm một lần, vẫn không thấy, ngay cả con thỏ thằng bé yêu thích nhất cũng an an tĩnh tĩnh ghé vào lồng sắt không nhúc nhích.
Toàn bộ căn nhà, trừ vài món quần áo có mụn vá, Tiểu Lộ nằm trong lòng cô khóc thút thít đêm qua đã biến mất.
Đúng lúc này mấy đứa nhỏ cũng đã trở về, Liễu Tố Tố hỏi mới phát hiện bọn nó cũng không thấy Tiểu Lộ đâu, thật sự có vấn đề— Tiểu Lộ mất tích.
“Nương, sao không thấy anh Tiểu Lộ ạ? Anh ấy đi đâu mà không nói với con?” Hàn Trình thắc mắc.
Liễu Tố Tố tâm loạn như ma, cô gọi mấy đứa nhỏ tới, nghiêm túc nói∶
“Hiện tại nương hỏi các con một vấn đề, các con đều phải nghiêm túc trả lời, nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới nói, có biết không? Trong khoảng thời gian này, các con có phát hiện Tiểu Lộ có cái gì không bình thường hay không?”
Nhóm nhóc tì đều nghĩ ngợi, lắc lắc đầu. Tiểu Lộ không có gì không bình thường cả, ngày hôm qua bọn nó còn cùng nhau đào cỏ cho thỏ mà.
Liễu Tố Tố ngẫm lại cũng cảm thấy như vậy. Tiểu Lộ trưởng thành sớm hơn các em, nếu có ý muốn gạt, bọn nó nào có thể biết được. Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, đi ra ngoài tìm người thì hơn, tuy hiện tại còn là ban ngày, thời tiết cũng tốt, nhưng Tiểu Lộ còn nhỏ, Liễu Tố Tố làm sao có thể yên tâm được, lỡ như thằng bé chạy lên núi gặp phải lợn rừng hoặc là té ngã thì làm sao bây giờ?
“Giờ nương đi tìm bác Lữ và dì Trần, các con nghĩ kĩ lại, Tiểu Lộ thích đi đâu nhất, một lát nữa chúng ta tách ra đi tìm.”
Lúc này cũng không phải lúc để giải thích, Hàn Liệt còn ở bộ đội, trưa nay cũng không về, chỉ có thể nhờ mấy người Lữ Linh Chi hỗ trợ. Cô vừa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên Hàn Tiền chạy tới∶ “Nương, con biết vì sao anh Tiểu Lộ đi rồi… Con làm chuyện xấu, nương đánh con đi...”
Liễu Tố Tố sửng sốt, hai việc này có liên quan gì đến nhau?
Ban đầu lúc Liễu Tố Tố hỏi, Hàn Tiền không nhớ tới chuyện kia, bởi vì nó đúng là không phát hiện Tiểu Lộ có cái gì không thích hợp, nhưng sau khi nghĩ lại, nó bỗng nhớ tới việc của Tôn Hòe Hoa, dì ta nhắc tới tên Tiểu Lộ, nói không chừng liên quan đến Tiểu Lộ thì sao?
Hàn Tiền nhớ ra rồi lại có chút do dự, không biết có nên nói cho nương hay không, rốt cuộc nếu nó nói ra chuyện của Tôn Hòe Hoa, vậy việc cho thuê quạt cũng không dấu được nữa. Sở dĩ nó không muốn đem chuyện thuê quạt này cho nương biết, là vì nó cảm thấy nương nhất định sẽ không đồng ý nó làm như vậy, nói không chừng dưới sự tức giận sẽ thu mất tiền cùng quạt điện. Nhưng hiện tại không thấy anh Tiểu Lộ đâu, nương lại sốt ruột, dù có thích 8 mao kia, nó cũng muốn hỗ trợ tìm Tiểu Lộ trở về.
Bất chấp bị đét mông, Hàn Tiền vẫn một năm một mười nói hết chuyện hôm nay ra.
Liễu Tố Tố tạm thời không có công phu đi truy cứu Hàn Tiền, nhíu mày hỏi∶ “Tiểu Tiền, con chắc chắn nghe được Tôn Hòe Hoa nói như vậy sao?”
Hàn Tiền nghiêm túc gật đầu∶ “Nương, con nghe rất rõ ràng, hơn nữa hai người nhận tiền kia trông như thế nào con còn nhớ rõ, con có thể tìm ra bọn họ!”
Liễu Tố Tố hít sâu một hơi, cố nén cơn giận muốn đánh Tôn Hòe Hoa một trận, nắm chặt nắm đấm∶ “Nương đã biết.”
Tuy Hàn Tiền chỉ nghe được một hai câu, nhưng kết hợp với ác mộng ngày hôm qua của Tiểu Lộ, Tôn Hòe Hoa muốn làm gì, cô có thể đoán được đại khái. Chỉ là hiện tại không phải lúc để tính sổ, hết thảy phải chờ tới khi tìm được Tiểu Lộ lại nói.
Liễu Tố Tố đi tìm Lữ Linh Chi cùng Trần Nam, hai người sau khi nghe vậy cũng bất chấp ăn cơm, buông đũa đi tìm, ngay cả Đại Cường Ngưu Đản cũng đứng ngồi không yên muốn tới giúp, mấy đứa nhỏ đều đi theo, mọi người chia làm ba hướng, đến những nơi Tiểu Lộ thường xuyên đến để tìm.
Tìm một vòng mới phát hiện ra, từ khi Tiểu Lộ tới đây, mỗi ngày trừ ở nhà, thằng bé cũng chỉ biết lên núi đào cỏ đào giun, hoặc là ra bờ sông thả vịt cùng Hàn Tiền, rất ít khi ra ngoài chơi. Trên núi không có, bờ sông cũng không có, mà quân khu lại quá rộng, nếu Tiểu Lộ có ý định muốn đi, nghe được động tĩnh của bọn họ, khẳng định sẽ trốn mất. Liễu Tố Tố nôn nóng vô cùng, hận không thể xé xác Tôn Hòe Hoa.
Hàn Trình đi theo đằng sau, cảm nhận được nương khẩn trương lo âu, nó vội vàng nắm tay nương, lo lắng nhìn nhìn∶ “Nương, nương không sao chứ?”
“Nương không sao, nương chỉ là đang suy nghĩ Tiểu Lộ sẽ đi nơi nào…” Liễu Tố Tố tâm niệm vừa động, vội vàng tìm Lữ Linh Chi, “Chị Lữ, chị có biết lúc cha ruột Tiểu Lộ còn sống sống ở chỗ nào không?”
Lữ Linh Chi là người cũ, hơn nữa chồng chị còn là đoàn trưởng, biết không ít chuyện ở quân khu, “Xa lắm, đi hướng bên kia!” Nói xong, chị chỉ chỉ về phía tây.
Quân khu rộng lớn, có chỗ tốt có chỗ xấu. Nhà ăn, Cung Tiêu Xã, bệnh viện,... đều ở phía đông, huyện thành và chợ cũng ở phía đông, tự nhiên càng tới gần phía đông càng tiện lợi, mà hướng tây là xa nhất, đều dựa vào núi, đừng nói bình thường đến quân đội, ngay cả đi mua đồ vật cũng phải đi rất rất xa. Trường hợp của Bạch Tĩnh cùng phó đoàn trưởng Thái chính là như vậy, nhưng phòng ở của cha Tiểu Lộ còn xa hơn, ở dưới chân núi.
Liễu Tố Tố sau khi biết rằng cha Tiểu Lộ có món nghề tìm nhân sâm thì liền hiểu, hắn cố ý chọn phòng ở xa như vậy là vì nếu muốn trộm lên núi tìm bảo bối sẽ không có ai biết. Nhưng để Tiểu Lộ đến nơi đó rất nguy hiểm.
Liễu Tố Tố nghĩ thông suốt, nhanh chân chạy qua đó.
Trần Nam mang theo mấy đứa nhỏ tìm trên núi, Lữ Linh Chi tìm ở bờ sông cũng không phát hiện, đơn giản liền đi theo Liễu Tố Tố đi về hướng bên kia.
Nhà cũ của Tiểu Lộ bởi vì quá xa nên không có người ở, cửa nhà đóng chặt, bên trong trống không, nhưng Liễu Tố Tố căn bản không tính vào bên trong nhìn xem, cô biết Tiểu Lộ rất cẩn thận, không muốn làm phiền bất cứ ai, nó chắc chắn không chịu chiếm một mình một nhà. Cô nhìn nhìn ngọn núi phía sau căn nhà, sau đó đi lên.
Hiện tại trên núi yên tĩnh, mọi người đều đã trở về ăn cơm, lúc đầu Liễu Tố Tố không dám kêu, sợ Tiểu Lộ nghe được am thanh sẽ trốn đi, nhưng đi rất xa cũng không gặp được nó, cuối cùng vẫn chỉ có thể vừa tìm vừa gọi, gọi đến mức cổ họng sắp bốc cháy vẫn không có bất luận hồi đáp nào.
Lữ Linh Chi nhíu mày suy nghĩ∶ “Tiểu Liễu, có thể là thằng bé không đến đây, nếu không chúng ta đi tìm sư trưởng đi, nhờ ông ấy phái vài người đi theo chúng ta cùng nhau tìm.”
Liễu Tố Tố nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, đang muốn nhấc chân rời đi thì đột nhiên Hàn Trình dùng sức túm túm tay cô, chỉ vào lùm cây phía xa∶ “Nương, nương nhìn kìa!”
Tuy rằng cách xa nhưng Liễu Tố Tố vẫn thấy rõ ràng, đó là một bộ quần áo!
Cô chạy nhanh tới nhặt lên, chính là quần áo Tiểu Lộ, Tiểu Lộ nhất định là ở chỗ này!
***
Tiểu Lộ xách tay nải ra khỏi nhà, nhìn từng nhà xung quanh, phát giác bản thân căn bản không có chỗ nào để đi, nơi nào cũng dung được nó. Mũi ê ẩm lại không dám khóc, sợ dì Liễu đột ngột về không cho nó rời đi.
Nó nghĩ nghĩ, tính toán về nhà cũ trước rồi nghĩ cách sau. Nhà cũ cách nơi này rất xa, Tiểu Lộ chân ngắn đi một hồi lâu, vừa mệt vừa đói, chờ đến khi tới nơi, nó liền ngồi trên hành lang nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại đi lên trên núi.
Nó biết nhà này tuy hiện tại không ai ở, nhưng không biết lúc nào sẽ có người dọn tới, nó không thể bá chiếm nơi này, ngủ trên hành lang cũng tốt, như vậy sẽ không làm bẩn nhà, có người tới nó cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ.
Tiểu Lộ cảm thấy chủ ý của mình không tồi, nhưng nó quá đói bụng, bụng kêu ục ục không ngừng, cũng chưa biết về sau nên làm cái gì bây giờ. Thế là nó đành lên núi tìm đồ ăn, vừa vặn nhìn thấy một cây có quả dại, thả tay nải xuống chuẩn bị qua hái quả, kết quả không cẩn thận trượt chân, cả người lăn xuống, Tiểu Lộ vội vàng túm chặt lấy nhánh cây, sợ toát một thân mồ hôi lạnh.
Núi bên này khá xa, ít người không nói, địa thế cũng tương đối phức tạp, cành cây mà Tiểu Lộ đang nắm lấy chính là của một cái cây mọc ở sườn núi, phía dưới có rất nhiều đá tảng, một khi không cẩn thận ngã xuống hoặc là nhảy xuống đứng không đứng vững, đều có khả năng sẽ ngã vỡ đầu.
Tiểu Lộ thường xuyên lên núi, biết rõ ngã xuống sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào, nó chỉ có thể gắt gao túm lấy nhánh cây. Nhưng nó là đứa trẻ con hơn 6 tuổi, mấy chục cân đè lên khiến nhánh cây sắp gãy, hơn nữa nó quá đói bụng, sức lực trên tay càng ngày càng nhỏ. Thời điểm Tiểu Lộ sắp kiên trì không nổi nữa, nó bỗng nghe thấy có người đang gọi mình. Tiểu Lộ lập tức nhận ra, là tiếng dì Liễu!
Nó muốn trả lời nhưng thật sự không còn sức lực nói chuyện, cắn chặt môi, trong lòng vừa sợ vừa hối hận. Những người đó nói không sai, nó chính là tai tinh, hại dì Liễu sinh bệnh, hiện tại còn liên lụy dì tới tìm mình. Mà nơi này nguy hiểm như vậy, nếu dì Liễu muốn tới cứu nó rồi ngã xuống thì phải làm sao?
Không được, mình là nam tử hán không sợ! Không thể làm dì Liễu bị thương!
Tiểu Lộ trong lòng hạ quyết tâm, cũng không giãy giụa nữa, hay là dứt khoát nhân lúc mình còn sức, cứ thế nhảy xuống đi thôi, biết đâu đầu mình đập vỡ luôn cục đá ấy chứ?
“Tiểu Lộ!”
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh Liễu Tố Tố, Tiểu Lộ cả kinh muốn nói chuyện, Liễu Tố Tố vội nói∶ “Đừng nói chuyện, dì biết con rất khó chịu, kiên trì thêm một chút nữa, dì lập tức nghĩ cách cứu con!”
Liễu Tố Tố thấy Tiểu Lộ sắp tuột tay, lúc này giữ sức để bản thân không ngã mới là quan trọng nhất, nhánh cây càng ngày càng trĩu xuống, cô ghé sát người xuống đất duỗi dài tay vẫn với không tới, dù có bò xuống cũng không được, đất quá rời rạc, không có chỗ nào để mượn lực.
Lữ Linh Chi toát hết mồ hôi, muốn đi xuống gọi người.
“Không kịp rồi, Tiểu Lộ không còn sức nữa.” Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy tay nải Tiểu Lộ để dưới đất, cô lấy hết quần áo bên trong ra, “Chị, mau thắt giúp em thành một sợi dây thừng, càng chặt càng tốt.”
Lữ Linh Chi vội vàng tới giúp, quần áo cộng thêm tay nải dài thêm được mấy mét, khi Lữ Linh Chi cho rằng Liễu Tố Tố sẽ ném dây thừng xuống cho Tiểu Lộ, để thằng bé túm lấy rồi kéo nó lên, thì Liễu Tố Tố lại buộc một đầu sợi dây vào thân cây, để chị cùng Hàn Cẩm túm, ngàn vạn không thể thả ra, lại buộc một đầu còn lại vào người mình, chậm rãi leo xuống.
Tiểu Lộ mất sức, dây thừng nối cũng không nhất định chắc chắn, cô không dám mạo hiểm để Tiểu Lộ tự mình túm lấy, chỉ có thể để cô xuống rồi ôm nó lên.
Môi Tiểu Lộ trắng bệch, trên người mướt mồ hôi sắp rơi, Liễu Tố Tố leo xuống ôm chặt thằng bé vào lòng∶ “Đừng sợ, dì tới rồi đây, Tiểu Lộ đừng sợ.”
Tiểu Lộ cắn môi, trong lòng càng thêm áy náy.
Cũng may là Liễu Tố Tố khoẻ, hơn nữa trước đây hàng năm phải dò xét dã ngoại, leo núi đều rất quen thuộc, mà Tiểu Lộ cũng không nặng, nên cô một tay ôm đứa nhỏ, dùng sức leo, Lữ Linh Chi nương theo thân cây tăng lực kéo, rốt cuộc cô cũng thuận lợi bò lên trước khi dây thừng tét ra.
”Tiểu Liễu, không sao chứ?” Lữ Linh Chi vội vàng chạy tới.
“Không sao.” Chỉ có cánh tay hơi đau, chỗ khác thật không sao, cô vội vàng nhìn Tiểu Lộ được ôm trong lòng, “Tiểu Lộ thì sao, con có bị thương chỗ nào không?”
Tiểu Lộ lắc lắc đầu, cả người như mới vớt từ ao lên, từ lúc sợ hãi cho đến bây giờ được Liễu Tố Tố ôm vào lòng, nó chỉ cảm thấy hết thảy như là nằm mơ vậy.
Tiểu Lộ cứ tưởng rằng mình không sợ cái gì, cảm thấy mình rất lợi hại, có một đôi tay có thể đánh thắng kê xấu để bảo vệ chính mình. Nhưng hôm nay nó mới biết được, nó một chút cũng không lợi hại, thiếu chút nữa từ trên núi ngã xuống, không chỉ không bảo vệ được mình, còn liên luỵ dì Liễu đến cứu. Cảm giác sợ hãi áy náy, lại thêm lo lắng mấy ngày nay đè trong lòng, áp lực như khối đá đè lên khiến nó không thở nổi.
Lúc này nghe Liễu Tố Tố nhẹ giọng an ủi, Tiểu Lộ thêm khó chịu, nó nức nở ôm chặt lấy Liễu Tố Tố, vừa khóc vừa kêu∶ “Huhuhu nương!”
Giọng nói xen lẫn trong tiếng khóc nhưng Liễu Tố Tố lại nghe đến rành mạch. Cô ngẩn người trong nháy mắt Không chỉ cô, Lữ Linh Chi cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng Liễu Tố Tố lại không dám nói gì, cô không biết mấy ngày nay Tiểu Lộ bị sao, nhưng cũng hiểu trong lòng nó đè ép không ít ủy khuất cùng sợ hãi, cô nhịn đau ôm Tiểu Lộ, vỗ nhẹ lưng an ủi không ngừng.
Tiểu Lộ bị mệt mỏi, không còn sức lại thêm kinh hãi, khóc một lát liền mang theo khuôn mặt đầy nước mắt ngủ mất, cũng do vừa rồi khóc dữ quá nên ngủ rồi còn thút thít.
Liễu Tố Tố ôm nó lên, định đi về trước.
Lữ Linh Chi nói∶ “Để chị ôm cho, tay em thế kia còn ôm sao được?”
Liễu Tố Tố xác thật đau tay, nghĩ đến mình lát nữa còn có việc phải làm, cũng không cậy mạnh, chuyển Tiểu Lộ sang cho Lữ Linh Chi, còn cô thì thu thập lại dây thừng quần áo, nắm tay Hàn Trình trở về.
Về tới cửa nhà vừa lúc gặp được Trần Nam dẫn theo bọn nhỏ, vì trên núi không tìm được nên bọn họ hẹn gặp nhau ở cửa nhà Liễu Tố Tố. Nhìn thấy Lữ Linh Chi ôm Tiểu Lộ, Trần Nam cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mấy đứa Hàn Tiền phát hiện Tiểu Lộ đã trở lại, vui vẻ muốn lên, Liễu Tố Tố “suỵt” một tiếng, bảo Lữ Linh Chi đặt Tiểu Lộ lên giường, hạ giọng nói với bọn nhỏ∶ “Tiểu Lộ đang mệt, để anh ngủ một lát nhé?”
Nhóm nhóc tì liên tục gật đầu.
Ra khỏi phòng, Lữ Linh Chi liền nói∶ “Tiểu Liễu, em đưa bọn trẻ tới nhà chị ăn cơm đi, đã trễ thế này rồi, em nấu cơm không kịp đâu.”
Liễu Tố Tố “Vâng” một tiếng∶ “Vậy làm phiền chị dâu, Tiểu Cẩm, con dẫn mấy đứa Tú Tú qua nhé, ăn xong thì trở về... Em ở nhà chờ Tiểu Lộ tỉnh lại.” Nửa câu sau là nói với Lữ Linh Chi
Lữ Linh Chi gật đầu, biết cô không yên tâm nên cũng không miễn cưỡng, bảo Hàn Cẩm mang hộp cơm về là được.
Có điều Lữ Linh Chi không biết, lúc mấy đứa nhỏ ăn xong cơm trở về, Liễu Tố Tố chỉ lưu lại một câu “Trông Tiểu Lộ nhé.”, sau đó gọi Hàn Tiền, chạy như bay ra ngoài.
Trần Nam đang muốn qua thăm Tiểu Lộ, thấy Liễu Tố Tố như chim én vọt ra ngoài, theo sau là Hàn Tiền, nhìn phương hướng họ rời đi rồi cũng đi theo.
Không trách cô ấy khẩn trương, hướng này dẫn đến nhà Tôn Hòe Hoa. Trời ơi, không phải chị dâu cảm thấy Tiểu Lộ rời nhà trốn đi là do bị Tôn Hòe Hoa châm ngòi, cố ý đến gây phiền toái đấy chứ!
Nhưng vì sao còn dẫn theo Tiểu Tiền? Chẳng lẽ là lúc đánh nhau cần người đưa gậy?!
Trần Nam không biết chuyện gì, lại sợ Liễu Tố Tố xúc động, vội vàng đuổi theo. Động tác của Liễu Tố Tố càng ngày càng nhanh, đi đến cửa nhà Tôn Hòe Hoa, thấy cửa đóng chặt thì dùng một chân đá văng luôn cánh cửa ra ngoài.
Nhóm quân tẩu ở trên đường nói chuyện, thấy tư thế của Liễu Tố Tố nhìn đến này tư thế thì sợ chết khiếp, chỉ có Hàn Tiền phi thường bình tĩnh, nó hiểu, lần trước lúc nương đánh ông hai cũng y như vậy!
Tôn Hòe Hoa đang ở trong nhà vui vẻ vì kế hoạch của mình được thực hiện, qua mấy ngày nữa Vương Tiểu Lộ sẽ không còn dám ở lại nhà Liễu Tố Tố, đến lúc đó cô ta qua đón nó về, không phải là thành công rồi sao?
Nhưng mà còn kịp vui đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn truyền đến, Tôn Hòe Hoa hoảng sợ chạy ra, phát hiện cửa nhà bị đạp đổ trên mặt đất!
“Liễu Tố Tố! Cô có bệnh à, sao cô dám đạp cửa nhà tôi!” Tôn Hòe Hoa la lớn.
Nào biết Liễu Tố Tố không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp duỗi tay túm chặt lấy tay Tôn Hòe Hoa, lôi cô ta ra ngoài.
“Cô làm gì! Cô muốn làm gì, mau thả tôi ra!” Tôn Hòe Hoa bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Nhưng chỉ với xíu sức lực này của cô ta, nào phải đối thủ của Liễu Tố Tố, mặc kệ cô ta kêu như thế nào, tay Liễu Tố Tố vẫn tựa như cái kìm không nhúc nhích, dùng sức lôi Tôn Hoè Hoa đi về phía trước.
Bên cạnh vô số người vây xem, mồm năm miệng mười hỏi Liễu Tố Tố đã có chuyện gì.
“Chúng ta đều là người nhà quân nhân, đây là quân khu, không được đánh người đâu đó Tiểu Liễu!”
"Đúng vậy Tiểu Liễu, cô cứ buông Tôn Hòe Hoa ra trước, có chuyện gì từ từ nói!"
Một đám người chỉ dám khuyên không dám đi tới, sợ Liễu Tố Tố cũng động thủ với mình. Bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, Liễu Tố Tố này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, là một nữ đồng chí rất xinh đẹp, không ngờ sức lực lại lớn đến thế, lôi Tôn Hòe Hoa to như con trâu mà không hề thở hổn hển!
Hàn Tiền thay mặt nương nó, lớn tiếng nói∶ “Mọi người yên tâm ạ, nương cháu sẽ không đánh người đâu, nương ở nhà chưa bao giờ động thủ!”
Mọi người∶ “...”
Đã như vậy rồi còn nói chưa bao giờ động thủ? Ai mà tin!
Nhưng sau khi phát hiện Liễu Tố Tố kéo Tôn Hòe Hoa đến văn phòng sư trưởng, bọn họ mới thở phào, xem ra đúng là không động thủ, nếu muốn động thủ sẽ không cố ý đến văn phòng.
Mọi người thì yên tâm, Tôn Hòe Hoa lại sắp bị hù chết.
Cô ta vốn cho rằng Liễu Tố Tố chỉ muốn tìm cô ta gây phiền toái, cô ta không sợ, dù sao người xông tới động thủ trước cũng là Liễu Tố Tố, mặc kệ thế nào đều là Liễu Tố Tố sai. Nhưng hiện tại thấy Liễu Tố Tố muốn đưa mình tới văn phòng sư trưởng văn phòng, Tôn Hoè Hoa liền luống cuống.
Liễu Tố Tố chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, hiện tại lôi cả mình tới, chẳng lẽ là phát hiện ra cái gì?!
Tôn Hòe Hoa hoảng sợ, càng giãy giụa điên cuồng, đánh chết cũng không chịu vào.
Hôm nay bộ trưởng Triệu gọi cô đi, sau khi trò chuyện cùng đồng chí bên thi công, thấy thời gian không còn sớm cô liền về trước. Mới đi tới cửa đã phát hiện trên hành lang vẽ gì đó, cong cong có chút không rõ ràng, Liễu Tố Tố ngưng thần nhìn vài giây mới nhận ra, hẳn là một đứa trẻ con đi.
Đứa trẻ cúi đầu, giống như là đang khom lưng.
Tình huống ngày thường, cô nhất định sẽ cảm thấy là đứa nhỏ nào đó bày trò đùa dai, nhưng nghĩ đến biểu hiện không bình thường của Tiểu Lộ đêm qua, Liễu Tố Tố bỗng nghĩ đến ý tưởng không tốt.
Cô vội vàng đẩy cửa vào trong nhà, bên trong nhà trống không không có ai, thời gian này có lẽ bọn nhỏ còn ở trên núi chưa về. Nhưng khi mở tủ quần áo ra, Liễu Tố Tố phát hiện ngăn đựng quần áo của Tiểu Lộ thiếu vài món. Trí nhớ của cô rất tốt, trong nhà nhiều trẻ con nên cái gì cũng phải nhớ kỹ, cô nhìn thoáng qua liền biết thiếu mấy bộ lúc trước mình không vứt, mà những bộ quần áo mới cô làm cho Tiểu Lộ thì vẫn còn chỉnh chỉnh tề tề để trong ngăn tủ.
Trong lòng Liễu Tố Tố căng thẳng, nháy mắt đã nghĩ ra một chuyện. Cô vội vàng tìm Tiểu Lộ khắp quanh nhà, nhà Lữ Linh Chi và nhà Trần Nam đều tìm một lần, vẫn không thấy, ngay cả con thỏ thằng bé yêu thích nhất cũng an an tĩnh tĩnh ghé vào lồng sắt không nhúc nhích.
Toàn bộ căn nhà, trừ vài món quần áo có mụn vá, Tiểu Lộ nằm trong lòng cô khóc thút thít đêm qua đã biến mất.
Đúng lúc này mấy đứa nhỏ cũng đã trở về, Liễu Tố Tố hỏi mới phát hiện bọn nó cũng không thấy Tiểu Lộ đâu, thật sự có vấn đề— Tiểu Lộ mất tích.
“Nương, sao không thấy anh Tiểu Lộ ạ? Anh ấy đi đâu mà không nói với con?” Hàn Trình thắc mắc.
Liễu Tố Tố tâm loạn như ma, cô gọi mấy đứa nhỏ tới, nghiêm túc nói∶
“Hiện tại nương hỏi các con một vấn đề, các con đều phải nghiêm túc trả lời, nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới nói, có biết không? Trong khoảng thời gian này, các con có phát hiện Tiểu Lộ có cái gì không bình thường hay không?”
Nhóm nhóc tì đều nghĩ ngợi, lắc lắc đầu. Tiểu Lộ không có gì không bình thường cả, ngày hôm qua bọn nó còn cùng nhau đào cỏ cho thỏ mà.
Liễu Tố Tố ngẫm lại cũng cảm thấy như vậy. Tiểu Lộ trưởng thành sớm hơn các em, nếu có ý muốn gạt, bọn nó nào có thể biết được. Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, đi ra ngoài tìm người thì hơn, tuy hiện tại còn là ban ngày, thời tiết cũng tốt, nhưng Tiểu Lộ còn nhỏ, Liễu Tố Tố làm sao có thể yên tâm được, lỡ như thằng bé chạy lên núi gặp phải lợn rừng hoặc là té ngã thì làm sao bây giờ?
“Giờ nương đi tìm bác Lữ và dì Trần, các con nghĩ kĩ lại, Tiểu Lộ thích đi đâu nhất, một lát nữa chúng ta tách ra đi tìm.”
Lúc này cũng không phải lúc để giải thích, Hàn Liệt còn ở bộ đội, trưa nay cũng không về, chỉ có thể nhờ mấy người Lữ Linh Chi hỗ trợ. Cô vừa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên Hàn Tiền chạy tới∶ “Nương, con biết vì sao anh Tiểu Lộ đi rồi… Con làm chuyện xấu, nương đánh con đi...”
Liễu Tố Tố sửng sốt, hai việc này có liên quan gì đến nhau?
Ban đầu lúc Liễu Tố Tố hỏi, Hàn Tiền không nhớ tới chuyện kia, bởi vì nó đúng là không phát hiện Tiểu Lộ có cái gì không thích hợp, nhưng sau khi nghĩ lại, nó bỗng nhớ tới việc của Tôn Hòe Hoa, dì ta nhắc tới tên Tiểu Lộ, nói không chừng liên quan đến Tiểu Lộ thì sao?
Hàn Tiền nhớ ra rồi lại có chút do dự, không biết có nên nói cho nương hay không, rốt cuộc nếu nó nói ra chuyện của Tôn Hòe Hoa, vậy việc cho thuê quạt cũng không dấu được nữa. Sở dĩ nó không muốn đem chuyện thuê quạt này cho nương biết, là vì nó cảm thấy nương nhất định sẽ không đồng ý nó làm như vậy, nói không chừng dưới sự tức giận sẽ thu mất tiền cùng quạt điện. Nhưng hiện tại không thấy anh Tiểu Lộ đâu, nương lại sốt ruột, dù có thích 8 mao kia, nó cũng muốn hỗ trợ tìm Tiểu Lộ trở về.
Bất chấp bị đét mông, Hàn Tiền vẫn một năm một mười nói hết chuyện hôm nay ra.
Liễu Tố Tố tạm thời không có công phu đi truy cứu Hàn Tiền, nhíu mày hỏi∶ “Tiểu Tiền, con chắc chắn nghe được Tôn Hòe Hoa nói như vậy sao?”
Hàn Tiền nghiêm túc gật đầu∶ “Nương, con nghe rất rõ ràng, hơn nữa hai người nhận tiền kia trông như thế nào con còn nhớ rõ, con có thể tìm ra bọn họ!”
Liễu Tố Tố hít sâu một hơi, cố nén cơn giận muốn đánh Tôn Hòe Hoa một trận, nắm chặt nắm đấm∶ “Nương đã biết.”
Tuy Hàn Tiền chỉ nghe được một hai câu, nhưng kết hợp với ác mộng ngày hôm qua của Tiểu Lộ, Tôn Hòe Hoa muốn làm gì, cô có thể đoán được đại khái. Chỉ là hiện tại không phải lúc để tính sổ, hết thảy phải chờ tới khi tìm được Tiểu Lộ lại nói.
Liễu Tố Tố đi tìm Lữ Linh Chi cùng Trần Nam, hai người sau khi nghe vậy cũng bất chấp ăn cơm, buông đũa đi tìm, ngay cả Đại Cường Ngưu Đản cũng đứng ngồi không yên muốn tới giúp, mấy đứa nhỏ đều đi theo, mọi người chia làm ba hướng, đến những nơi Tiểu Lộ thường xuyên đến để tìm.
Tìm một vòng mới phát hiện ra, từ khi Tiểu Lộ tới đây, mỗi ngày trừ ở nhà, thằng bé cũng chỉ biết lên núi đào cỏ đào giun, hoặc là ra bờ sông thả vịt cùng Hàn Tiền, rất ít khi ra ngoài chơi. Trên núi không có, bờ sông cũng không có, mà quân khu lại quá rộng, nếu Tiểu Lộ có ý định muốn đi, nghe được động tĩnh của bọn họ, khẳng định sẽ trốn mất. Liễu Tố Tố nôn nóng vô cùng, hận không thể xé xác Tôn Hòe Hoa.
Hàn Trình đi theo đằng sau, cảm nhận được nương khẩn trương lo âu, nó vội vàng nắm tay nương, lo lắng nhìn nhìn∶ “Nương, nương không sao chứ?”
“Nương không sao, nương chỉ là đang suy nghĩ Tiểu Lộ sẽ đi nơi nào…” Liễu Tố Tố tâm niệm vừa động, vội vàng tìm Lữ Linh Chi, “Chị Lữ, chị có biết lúc cha ruột Tiểu Lộ còn sống sống ở chỗ nào không?”
Lữ Linh Chi là người cũ, hơn nữa chồng chị còn là đoàn trưởng, biết không ít chuyện ở quân khu, “Xa lắm, đi hướng bên kia!” Nói xong, chị chỉ chỉ về phía tây.
Quân khu rộng lớn, có chỗ tốt có chỗ xấu. Nhà ăn, Cung Tiêu Xã, bệnh viện,... đều ở phía đông, huyện thành và chợ cũng ở phía đông, tự nhiên càng tới gần phía đông càng tiện lợi, mà hướng tây là xa nhất, đều dựa vào núi, đừng nói bình thường đến quân đội, ngay cả đi mua đồ vật cũng phải đi rất rất xa. Trường hợp của Bạch Tĩnh cùng phó đoàn trưởng Thái chính là như vậy, nhưng phòng ở của cha Tiểu Lộ còn xa hơn, ở dưới chân núi.
Liễu Tố Tố sau khi biết rằng cha Tiểu Lộ có món nghề tìm nhân sâm thì liền hiểu, hắn cố ý chọn phòng ở xa như vậy là vì nếu muốn trộm lên núi tìm bảo bối sẽ không có ai biết. Nhưng để Tiểu Lộ đến nơi đó rất nguy hiểm.
Liễu Tố Tố nghĩ thông suốt, nhanh chân chạy qua đó.
Trần Nam mang theo mấy đứa nhỏ tìm trên núi, Lữ Linh Chi tìm ở bờ sông cũng không phát hiện, đơn giản liền đi theo Liễu Tố Tố đi về hướng bên kia.
Nhà cũ của Tiểu Lộ bởi vì quá xa nên không có người ở, cửa nhà đóng chặt, bên trong trống không, nhưng Liễu Tố Tố căn bản không tính vào bên trong nhìn xem, cô biết Tiểu Lộ rất cẩn thận, không muốn làm phiền bất cứ ai, nó chắc chắn không chịu chiếm một mình một nhà. Cô nhìn nhìn ngọn núi phía sau căn nhà, sau đó đi lên.
Hiện tại trên núi yên tĩnh, mọi người đều đã trở về ăn cơm, lúc đầu Liễu Tố Tố không dám kêu, sợ Tiểu Lộ nghe được am thanh sẽ trốn đi, nhưng đi rất xa cũng không gặp được nó, cuối cùng vẫn chỉ có thể vừa tìm vừa gọi, gọi đến mức cổ họng sắp bốc cháy vẫn không có bất luận hồi đáp nào.
Lữ Linh Chi nhíu mày suy nghĩ∶ “Tiểu Liễu, có thể là thằng bé không đến đây, nếu không chúng ta đi tìm sư trưởng đi, nhờ ông ấy phái vài người đi theo chúng ta cùng nhau tìm.”
Liễu Tố Tố nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, đang muốn nhấc chân rời đi thì đột nhiên Hàn Trình dùng sức túm túm tay cô, chỉ vào lùm cây phía xa∶ “Nương, nương nhìn kìa!”
Tuy rằng cách xa nhưng Liễu Tố Tố vẫn thấy rõ ràng, đó là một bộ quần áo!
Cô chạy nhanh tới nhặt lên, chính là quần áo Tiểu Lộ, Tiểu Lộ nhất định là ở chỗ này!
***
Tiểu Lộ xách tay nải ra khỏi nhà, nhìn từng nhà xung quanh, phát giác bản thân căn bản không có chỗ nào để đi, nơi nào cũng dung được nó. Mũi ê ẩm lại không dám khóc, sợ dì Liễu đột ngột về không cho nó rời đi.
Nó nghĩ nghĩ, tính toán về nhà cũ trước rồi nghĩ cách sau. Nhà cũ cách nơi này rất xa, Tiểu Lộ chân ngắn đi một hồi lâu, vừa mệt vừa đói, chờ đến khi tới nơi, nó liền ngồi trên hành lang nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại đi lên trên núi.
Nó biết nhà này tuy hiện tại không ai ở, nhưng không biết lúc nào sẽ có người dọn tới, nó không thể bá chiếm nơi này, ngủ trên hành lang cũng tốt, như vậy sẽ không làm bẩn nhà, có người tới nó cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ.
Tiểu Lộ cảm thấy chủ ý của mình không tồi, nhưng nó quá đói bụng, bụng kêu ục ục không ngừng, cũng chưa biết về sau nên làm cái gì bây giờ. Thế là nó đành lên núi tìm đồ ăn, vừa vặn nhìn thấy một cây có quả dại, thả tay nải xuống chuẩn bị qua hái quả, kết quả không cẩn thận trượt chân, cả người lăn xuống, Tiểu Lộ vội vàng túm chặt lấy nhánh cây, sợ toát một thân mồ hôi lạnh.
Núi bên này khá xa, ít người không nói, địa thế cũng tương đối phức tạp, cành cây mà Tiểu Lộ đang nắm lấy chính là của một cái cây mọc ở sườn núi, phía dưới có rất nhiều đá tảng, một khi không cẩn thận ngã xuống hoặc là nhảy xuống đứng không đứng vững, đều có khả năng sẽ ngã vỡ đầu.
Tiểu Lộ thường xuyên lên núi, biết rõ ngã xuống sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào, nó chỉ có thể gắt gao túm lấy nhánh cây. Nhưng nó là đứa trẻ con hơn 6 tuổi, mấy chục cân đè lên khiến nhánh cây sắp gãy, hơn nữa nó quá đói bụng, sức lực trên tay càng ngày càng nhỏ. Thời điểm Tiểu Lộ sắp kiên trì không nổi nữa, nó bỗng nghe thấy có người đang gọi mình. Tiểu Lộ lập tức nhận ra, là tiếng dì Liễu!
Nó muốn trả lời nhưng thật sự không còn sức lực nói chuyện, cắn chặt môi, trong lòng vừa sợ vừa hối hận. Những người đó nói không sai, nó chính là tai tinh, hại dì Liễu sinh bệnh, hiện tại còn liên lụy dì tới tìm mình. Mà nơi này nguy hiểm như vậy, nếu dì Liễu muốn tới cứu nó rồi ngã xuống thì phải làm sao?
Không được, mình là nam tử hán không sợ! Không thể làm dì Liễu bị thương!
Tiểu Lộ trong lòng hạ quyết tâm, cũng không giãy giụa nữa, hay là dứt khoát nhân lúc mình còn sức, cứ thế nhảy xuống đi thôi, biết đâu đầu mình đập vỡ luôn cục đá ấy chứ?
“Tiểu Lộ!”
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh Liễu Tố Tố, Tiểu Lộ cả kinh muốn nói chuyện, Liễu Tố Tố vội nói∶ “Đừng nói chuyện, dì biết con rất khó chịu, kiên trì thêm một chút nữa, dì lập tức nghĩ cách cứu con!”
Liễu Tố Tố thấy Tiểu Lộ sắp tuột tay, lúc này giữ sức để bản thân không ngã mới là quan trọng nhất, nhánh cây càng ngày càng trĩu xuống, cô ghé sát người xuống đất duỗi dài tay vẫn với không tới, dù có bò xuống cũng không được, đất quá rời rạc, không có chỗ nào để mượn lực.
Lữ Linh Chi toát hết mồ hôi, muốn đi xuống gọi người.
“Không kịp rồi, Tiểu Lộ không còn sức nữa.” Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy tay nải Tiểu Lộ để dưới đất, cô lấy hết quần áo bên trong ra, “Chị, mau thắt giúp em thành một sợi dây thừng, càng chặt càng tốt.”
Lữ Linh Chi vội vàng tới giúp, quần áo cộng thêm tay nải dài thêm được mấy mét, khi Lữ Linh Chi cho rằng Liễu Tố Tố sẽ ném dây thừng xuống cho Tiểu Lộ, để thằng bé túm lấy rồi kéo nó lên, thì Liễu Tố Tố lại buộc một đầu sợi dây vào thân cây, để chị cùng Hàn Cẩm túm, ngàn vạn không thể thả ra, lại buộc một đầu còn lại vào người mình, chậm rãi leo xuống.
Tiểu Lộ mất sức, dây thừng nối cũng không nhất định chắc chắn, cô không dám mạo hiểm để Tiểu Lộ tự mình túm lấy, chỉ có thể để cô xuống rồi ôm nó lên.
Môi Tiểu Lộ trắng bệch, trên người mướt mồ hôi sắp rơi, Liễu Tố Tố leo xuống ôm chặt thằng bé vào lòng∶ “Đừng sợ, dì tới rồi đây, Tiểu Lộ đừng sợ.”
Tiểu Lộ cắn môi, trong lòng càng thêm áy náy.
Cũng may là Liễu Tố Tố khoẻ, hơn nữa trước đây hàng năm phải dò xét dã ngoại, leo núi đều rất quen thuộc, mà Tiểu Lộ cũng không nặng, nên cô một tay ôm đứa nhỏ, dùng sức leo, Lữ Linh Chi nương theo thân cây tăng lực kéo, rốt cuộc cô cũng thuận lợi bò lên trước khi dây thừng tét ra.
”Tiểu Liễu, không sao chứ?” Lữ Linh Chi vội vàng chạy tới.
“Không sao.” Chỉ có cánh tay hơi đau, chỗ khác thật không sao, cô vội vàng nhìn Tiểu Lộ được ôm trong lòng, “Tiểu Lộ thì sao, con có bị thương chỗ nào không?”
Tiểu Lộ lắc lắc đầu, cả người như mới vớt từ ao lên, từ lúc sợ hãi cho đến bây giờ được Liễu Tố Tố ôm vào lòng, nó chỉ cảm thấy hết thảy như là nằm mơ vậy.
Tiểu Lộ cứ tưởng rằng mình không sợ cái gì, cảm thấy mình rất lợi hại, có một đôi tay có thể đánh thắng kê xấu để bảo vệ chính mình. Nhưng hôm nay nó mới biết được, nó một chút cũng không lợi hại, thiếu chút nữa từ trên núi ngã xuống, không chỉ không bảo vệ được mình, còn liên luỵ dì Liễu đến cứu. Cảm giác sợ hãi áy náy, lại thêm lo lắng mấy ngày nay đè trong lòng, áp lực như khối đá đè lên khiến nó không thở nổi.
Lúc này nghe Liễu Tố Tố nhẹ giọng an ủi, Tiểu Lộ thêm khó chịu, nó nức nở ôm chặt lấy Liễu Tố Tố, vừa khóc vừa kêu∶ “Huhuhu nương!”
Giọng nói xen lẫn trong tiếng khóc nhưng Liễu Tố Tố lại nghe đến rành mạch. Cô ngẩn người trong nháy mắt Không chỉ cô, Lữ Linh Chi cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng Liễu Tố Tố lại không dám nói gì, cô không biết mấy ngày nay Tiểu Lộ bị sao, nhưng cũng hiểu trong lòng nó đè ép không ít ủy khuất cùng sợ hãi, cô nhịn đau ôm Tiểu Lộ, vỗ nhẹ lưng an ủi không ngừng.
Tiểu Lộ bị mệt mỏi, không còn sức lại thêm kinh hãi, khóc một lát liền mang theo khuôn mặt đầy nước mắt ngủ mất, cũng do vừa rồi khóc dữ quá nên ngủ rồi còn thút thít.
Liễu Tố Tố ôm nó lên, định đi về trước.
Lữ Linh Chi nói∶ “Để chị ôm cho, tay em thế kia còn ôm sao được?”
Liễu Tố Tố xác thật đau tay, nghĩ đến mình lát nữa còn có việc phải làm, cũng không cậy mạnh, chuyển Tiểu Lộ sang cho Lữ Linh Chi, còn cô thì thu thập lại dây thừng quần áo, nắm tay Hàn Trình trở về.
Về tới cửa nhà vừa lúc gặp được Trần Nam dẫn theo bọn nhỏ, vì trên núi không tìm được nên bọn họ hẹn gặp nhau ở cửa nhà Liễu Tố Tố. Nhìn thấy Lữ Linh Chi ôm Tiểu Lộ, Trần Nam cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mấy đứa Hàn Tiền phát hiện Tiểu Lộ đã trở lại, vui vẻ muốn lên, Liễu Tố Tố “suỵt” một tiếng, bảo Lữ Linh Chi đặt Tiểu Lộ lên giường, hạ giọng nói với bọn nhỏ∶ “Tiểu Lộ đang mệt, để anh ngủ một lát nhé?”
Nhóm nhóc tì liên tục gật đầu.
Ra khỏi phòng, Lữ Linh Chi liền nói∶ “Tiểu Liễu, em đưa bọn trẻ tới nhà chị ăn cơm đi, đã trễ thế này rồi, em nấu cơm không kịp đâu.”
Liễu Tố Tố “Vâng” một tiếng∶ “Vậy làm phiền chị dâu, Tiểu Cẩm, con dẫn mấy đứa Tú Tú qua nhé, ăn xong thì trở về... Em ở nhà chờ Tiểu Lộ tỉnh lại.” Nửa câu sau là nói với Lữ Linh Chi
Lữ Linh Chi gật đầu, biết cô không yên tâm nên cũng không miễn cưỡng, bảo Hàn Cẩm mang hộp cơm về là được.
Có điều Lữ Linh Chi không biết, lúc mấy đứa nhỏ ăn xong cơm trở về, Liễu Tố Tố chỉ lưu lại một câu “Trông Tiểu Lộ nhé.”, sau đó gọi Hàn Tiền, chạy như bay ra ngoài.
Trần Nam đang muốn qua thăm Tiểu Lộ, thấy Liễu Tố Tố như chim én vọt ra ngoài, theo sau là Hàn Tiền, nhìn phương hướng họ rời đi rồi cũng đi theo.
Không trách cô ấy khẩn trương, hướng này dẫn đến nhà Tôn Hòe Hoa. Trời ơi, không phải chị dâu cảm thấy Tiểu Lộ rời nhà trốn đi là do bị Tôn Hòe Hoa châm ngòi, cố ý đến gây phiền toái đấy chứ!
Nhưng vì sao còn dẫn theo Tiểu Tiền? Chẳng lẽ là lúc đánh nhau cần người đưa gậy?!
Trần Nam không biết chuyện gì, lại sợ Liễu Tố Tố xúc động, vội vàng đuổi theo. Động tác của Liễu Tố Tố càng ngày càng nhanh, đi đến cửa nhà Tôn Hòe Hoa, thấy cửa đóng chặt thì dùng một chân đá văng luôn cánh cửa ra ngoài.
Nhóm quân tẩu ở trên đường nói chuyện, thấy tư thế của Liễu Tố Tố nhìn đến này tư thế thì sợ chết khiếp, chỉ có Hàn Tiền phi thường bình tĩnh, nó hiểu, lần trước lúc nương đánh ông hai cũng y như vậy!
Tôn Hòe Hoa đang ở trong nhà vui vẻ vì kế hoạch của mình được thực hiện, qua mấy ngày nữa Vương Tiểu Lộ sẽ không còn dám ở lại nhà Liễu Tố Tố, đến lúc đó cô ta qua đón nó về, không phải là thành công rồi sao?
Nhưng mà còn kịp vui đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn truyền đến, Tôn Hòe Hoa hoảng sợ chạy ra, phát hiện cửa nhà bị đạp đổ trên mặt đất!
“Liễu Tố Tố! Cô có bệnh à, sao cô dám đạp cửa nhà tôi!” Tôn Hòe Hoa la lớn.
Nào biết Liễu Tố Tố không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp duỗi tay túm chặt lấy tay Tôn Hòe Hoa, lôi cô ta ra ngoài.
“Cô làm gì! Cô muốn làm gì, mau thả tôi ra!” Tôn Hòe Hoa bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Nhưng chỉ với xíu sức lực này của cô ta, nào phải đối thủ của Liễu Tố Tố, mặc kệ cô ta kêu như thế nào, tay Liễu Tố Tố vẫn tựa như cái kìm không nhúc nhích, dùng sức lôi Tôn Hoè Hoa đi về phía trước.
Bên cạnh vô số người vây xem, mồm năm miệng mười hỏi Liễu Tố Tố đã có chuyện gì.
“Chúng ta đều là người nhà quân nhân, đây là quân khu, không được đánh người đâu đó Tiểu Liễu!”
"Đúng vậy Tiểu Liễu, cô cứ buông Tôn Hòe Hoa ra trước, có chuyện gì từ từ nói!"
Một đám người chỉ dám khuyên không dám đi tới, sợ Liễu Tố Tố cũng động thủ với mình. Bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, Liễu Tố Tố này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, là một nữ đồng chí rất xinh đẹp, không ngờ sức lực lại lớn đến thế, lôi Tôn Hòe Hoa to như con trâu mà không hề thở hổn hển!
Hàn Tiền thay mặt nương nó, lớn tiếng nói∶ “Mọi người yên tâm ạ, nương cháu sẽ không đánh người đâu, nương ở nhà chưa bao giờ động thủ!”
Mọi người∶ “...”
Đã như vậy rồi còn nói chưa bao giờ động thủ? Ai mà tin!
Nhưng sau khi phát hiện Liễu Tố Tố kéo Tôn Hòe Hoa đến văn phòng sư trưởng, bọn họ mới thở phào, xem ra đúng là không động thủ, nếu muốn động thủ sẽ không cố ý đến văn phòng.
Mọi người thì yên tâm, Tôn Hòe Hoa lại sắp bị hù chết.
Cô ta vốn cho rằng Liễu Tố Tố chỉ muốn tìm cô ta gây phiền toái, cô ta không sợ, dù sao người xông tới động thủ trước cũng là Liễu Tố Tố, mặc kệ thế nào đều là Liễu Tố Tố sai. Nhưng hiện tại thấy Liễu Tố Tố muốn đưa mình tới văn phòng sư trưởng văn phòng, Tôn Hoè Hoa liền luống cuống.
Liễu Tố Tố chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, hiện tại lôi cả mình tới, chẳng lẽ là phát hiện ra cái gì?!
Tôn Hòe Hoa hoảng sợ, càng giãy giụa điên cuồng, đánh chết cũng không chịu vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook