Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
Chương 63: Chương 39-2

Trở về nhà, trước tiên cần phải ướp thịt, 3 cân thịt, nửa con gà không thể ăn hết trong một lần.

Gà ướp muối treo trên xà nhà phòng bếp, còn thịt lợn cắt 1 cân ra ăn trước, vị thịt lợn rừng tương đối nặng, cần cho nhiều gia vị mới có thể ngăn mùi, Liễu Tố Tố liền làm thịt xào hai lần (回锅肉).

Thịt xào với ớt xanh, lại bỏ thêm một chút chao, ăn với cơm hay bánh bột ngô rất vừa miệng.

Hàn Liệt còn chưa về, Liễu Tố Tố để phần anh trong nồi, gọi mấy đứa nhỏ vào ăn cơm.

“Nương, bọn con muốn trông thỏ mà, hay là nương giúp bọn con mang đến đây nha!”

Bình thường chỉ cần là nấu cơm, mặc kệ có thịt hay không, mấy đứa nhỏ đều sớm chờ đợi, hôm nay thấy bọn nó trông thỏ không muốn động, mấy đứa Đại Cường Ngưu, Đản lại bị kêu về nhà ăn cơm, Liễu Tố Tố dứt khoát cho bọn nó ở bên ngoài trông thỏ luôn.

“Bên ngoài có gió, ăn sẽ bụng đau, Tiểu Cẩm cùng Tiểu Lộ lại đây ăn trước, ăn xong rồi thì đổi cho Tú Tú cùng Tiểu Hàn, Tiểu Trình.”

Nhìn từng nhóm từng nhóm đến ăn cơm, Liễu Tố Tố không khỏi bật cười, cũng may mắn là nhà nhiều con, bằng không không có ai trông thỏ mất.

Ăn cơm xong, sĩ quan hậu cần liền dẫn những người hôm nay lên núi tới chọn thỏ.

Đếm mới biết được, tổng cộng có 25 con, lên núi tổng cộng có mười hai người, vừa lúc một người một đôi, còn dư lại một con.

Liễu Tố Tố muốn đưa cho sĩ quan hậu cần, ông lại xua tay∶ “Tôi không nuôi thứ này đâu, vẫn là các mọi người giữ lại đi.”

Hình Tiểu Quân nói∶ “Chị dâu cầm đi, hôm nay Hàn ca xuất lực nhiều nhất, nếu không nhờ anh ấy, mọi người cũng bắt không được đâu.”

Hắn nói như vậy, những người khác cũng đều phụ họa.

Liễu Tố Tố gật gật đầu∶ “Được, vậy tôi không khách khí nữa.”

Vừa lúc mọi người đều được một đôi đực cái, còn dư ra một con thỏ cái, cô liền chọn con nhỏ nhất.

Bên kia, Trần Nam cũng được chia một đôi, Thiết Đản cùng Tiểu Điềm đã hẹn mấy đứa Hàn Trình ngày mai cùng đi tìm cỏ và rau dại, Liễu Tố Tố liền dùng dây thừng trói lũ thỏ lại, tính buộc ở hành lang trước, ngày mai bảo Hàn Liệt làm lồng sắt rồi nhốt chúng nó vào.

Làm xong mấy việc này, cô mới gọi bọn nhỏ đi tắm.

Mấy đứa con trai có thể tắm cùng nhau, Hàn Tú Tú tắm trước, Liễu Tố Tố gội đầu cho con bé, nó ở trong sân lau tóc, nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi∶ “Dì ơi, cha đâu ạ?”

Liễu Tố Tố nhịn không được cười cười, xem ra bọn trẻ đã bị đàn thỏ mê hoặc rồi, người đầu tiên phát hiện Hàn Liệt không ở nhà, thế mà lại là Tú Tú, nếu Hàn Liệt mà biết, không biết là nên vui mừng hay chua xót đây.

“Cha đi có việc rồi, lát nữa sẽ về.”

Vừa dứt lời, Hàn Liệt đã xuất hiện ở cửa.

Liễu Tố Tố bưng thịt xào trong nồi ra, thấy vẫn còn nhiệt thì để lên bàn cơm.

Hàn Liệt cũng đang đói bụng, không vội nói gì, anh cắn một miếng to bánh bột ngô kèm đồ ăn mới hơi hoà hoãn.

“Hôm nay sao anh về muộn thế?” Liễu Tố Tố gắp cho anh hai đũa đồ ăn, sợ anh nghẹn lại rót thêm một chén nước.

Hàn Liệt rất thích cảm giác tuy về trễ nhưng vẫn có người cùng ăn cơm, cười cười∶ “Anh giúp mọi người chuyển thịt lên xe, mới vừa làm xong.”

Thời tiết nóng thịt để không được lâu, chỉ có thể đi suốt đêm chuyển đến Tân Thị, sau khi Hàn Liệt cùng mọi người đưa thịt đến nhà ăn thì thấy thiếu người, anh liền chủ động ở lại hỗ trợ.

Liễu Tố Tố gật đầu, buổi tối nhiệt độ không khí tương đối thấp, chuyển đi lúc này đúng là tốt nhất.

Ăn cơm xong, Hàn Liệt muốn rửa chén, bị cô cản lại∶

“Anh mau đi tắm rửa nghỉ ngơi, em làm là được.” Tuy rằng anh chủ động làm việc cô rất vui, nhưng hôm nay anh vất vả như vậy, nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn.

Hàn Liệt đúng là ra một thân toàn mồ hôi, còn có không ít vết máu, nhìn qua rất doạ người. Nghe cô nói anh cũng không tranh nữa, dùng nước lạnh tắm rửa, lúc ra đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Mai anh phải về bộ đội, bọn nhỏ đưa đến nhà chị Lữ sao?”



“Vâng, em đã nói với chị Lữ rồi, đến lúc đó đưa tiền và phiếu cho chị ấy luôn.”

Thấy Hàn Liệt không nói chuyện, Liễu Tố Tố cười nói, “Anh lo lắng sao? Không sao đâu, đúng lúc cho mấy đứa đi cắt cỏ cho thỏ ăn.”

“Không, anh lo mấy đứa không quen thôi. Nghe nói chị Lữ nấu ăn tương đối thanh đạm, anh sợ các con ăn không đủ no.”

Liễu Tố Tố sửng sốt, trong lòng nghĩ, yên tâm đi, đều đã ăn nhiều ngày như vậy, có ‘bữa tiệc tình yêu của Phó đoàn trưởng Hàn’, phỏng chừng Lữ Linh Chi làm đồ ăn không cho muối, mấy đứa vẫn ăn được tốt. Chỉ là lời này không thể nói thẳng, “Vậy ngày mai em làm thêm ít bánh quy để trong túi?”

Hàn Liệt nghe xong, gật đầu tán thành. Có thể thấy anh thật sự lo lắng về vấn đề ăn uống của lũ trẻ.

Liễu Tố Tố bật cười. Không được rồi, sao càng nhìn phó đoàn trưởng Hàn càng thấy đáng yêu thế này.

***

Ngày hôm sau, quân khu Tân Thị cũng truyền đến tin tức bán thịt. Tuy nhiên vì sợ thịt hỏng mất nên khi xe thịt vừa đến, nhà ăn liền làm thành đồ ăn, nếu muốn ăn, giữa trưa có thể cầm hộp cơm đến mua, hơn nữa không cần phiếu, chỉ cần đưa tiền là được.

Sau khi biết tin này, mọi người đứng ngồi không yên, không chỉ các chiến sĩ, ngay cả các gia đình quân nhân cũng cầm hộp cơm đến nhà ăn ăn chút thịt.

Lê Ngọc Quế vừa mới giặt xong quần áo đã thấy đoàn người chạy về phía nhà ăn, vội hỏi người bên cạnh∶ “Mọi người đều đi đâu vậy?”

“Đi mua thịt! Hôm nay nhà ăn có thịt ăn đấy, không cần phiếu đâu!”

Lê Ngọc Quế nghe xong mắt sáng ngời, trời mới biết cô ta bao lâu rồi chưa được ăn thịt, tưởng tượng đến mùi vị kia, nước miếng cũng sắp chảy ra! Cô ta bất chấp việc khác, vội chạy về nhà lấy hộp cơm, đuổi theo đoàn người.

Cũng may thịt nhiều, nhà ăn lại làm thêm mẻ mới, cho nên chẳng sợ cô ta đến muộn cũng mua được một hộp.

Chờ trở về đến nhà lại phát hiện Bao Phi Tường còn chưa về, Lê Ngọc Quế vốn muốn ăn trước, nhưng nghĩ nghĩ vẫn lựa chọn chờ hắn về.

Bình thường Bao Phi Tường muộn lắm là 12 giờ đã về, hôm nay 12 rưỡi mới về đến nơi, Lê Ngọc Quế đói đến đầu váng mắt hoa, ngữ khí không tốt nói∶ "Hôm nay sao về muộn như vậy!"

Bao Phi Tường cũng có chút không kiên nhẫn∶ “Mở họp, việc nhà xưởng dân quân nên muộn một chút, hôm nay có phải có thịt ăn không?”

Thịt sau khi mua về vẫn để trong nồi, Lê Ngọc Quế đang chuẩn bị lấy ra, nghe hắn hỏi vậy còn sửng sốt∶ “Sao anh biết?”

Hỏi xong mới tự nhủ, khó có khi được ăn thịt một lần, mọi người biết cũng không lạ. Tuy nhiên Bao Phi Tường lại nói∶ “Hôm nay mở họp chính là nói về chuyện này.”

“Không phải nhà xưởng mở họp sao?” Lê Ngọc Quế nghi hoặc.

Bao Phi Tường thấy hôm nay có thịt ăn, tâm tình tốt mới cùng cô ta nói thêm vài lời∶ “Đây là thịt lợn rừng quân khu Tây Nam chuyển tới, dùng để đổi thép cùng xi măng của quân khu chúng ta.”

Lê Ngọc Quế căn bản không nghe được hắn nói gì phía sau, bởi vì khi nghe được bốn từ ‘quân khu Tây Nam’, cô ta đã choáng váng rồi.

“Em sao vậy?” Bao Phi Tường phát hiện cô ta có điểm không thích hợp, mở miệng hỏi.

“Không... không có việc gì.” Lê Ngọc Quế liên tục lắc đầu, nhưng chỉ có cô ta mới biết, không thể nào không có việc gì được.

Quân khu Tây Nam! Đó là nơi cô ta và Hàn Liệt sông mấy năm sau khi kết hôn, cũng là nơi ác mộng của cô ta bắt đầu, vừa nghe đến mấy chữ này, cô ta như quay trở lại thống khổ bất kham đời trước, nghĩ đến Hàn Liệt cùng hai đứa bé điên kia, cô ta liền nhịn không được cắn răng. Nhưng lúc này Bao Phi Tường còn đang ở đây, cô ta chỉ có thể nỗ lực để mình bình thường trở lại.

Chỉ là một quân khu mà thôi, quân khu Tây Nam nhiều người như vậy, sao có thể có dính dáng đến Hàn Liệt được, hơn nữa hiện tại người chịu khổ ở nơi đó là Liễu Tố Tố, không liên quan gì đến cô ta hết!

Nhưng ý tưởng này vừa mới hiện ra, giây tiếp theo đã nghe Bao Phi Tường nói∶ “Hôm nay Nhiếp sư trưởng còn nói, chủ ý này một đồng chí tên Liễu Tố Tố ở quân khu Tây Nam nghĩ ra…”

“Liễu Tố Tố?!”

Nháy mắt, Lê Ngọc Quế rốt cuộc vô pháp bình tĩnh, đột ngột đứng lên, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Bao Phi Tường nhíu mày∶ “Em sao thế, hôm nay sao lỗ mãng hấp tấp vậy!”

Đổi là ngày thường, Lê Ngọc Quế đã sớm phát hiện Bao Phi Tường không kiên nhẫn, nhưng lúc này cô ta không có tinh lực để suy nghĩ chuyện đó, túm chặt tay Bao Phi Tường hỏi∶ “Đến tột cùng là chuyện gì, có liên quan gì đến Liễu Tố Tố?”

Thật ra việc này phải kể đến Chung sư trưởng.

Hôm nay thịt được chuyển đi, Nhiếp sư trưởng gọi điện thoại qua, nói là đã thu được thịt, chất lượng còn khá tốt, ông ấy sẽ nắm chặt thời gian chuẩn bị thép cùng xi măng, chuẩn bị xong sẽ đưa qua.



Đơn giản không có việc gì, Nhiếp sư trưởng liền nói∶ “Lão chung, đầu óc ông vẫn còn linh hoạt nhỉ, thế mà nghĩ đến việc dùng thịt lấy tiền.”

“Cũng không phải là tôi, là một nữ đồng chí của chúng tôi nghĩ ra đấy!” Chung sư trưởng hớn hở nói.

“Nữ đồng chí?”

Chung sư trưởng đang sầu không có ai để khoe, thế là kể hết tất cả những việc Liễu Tố Tố đã làm trong mấy tháng nay, từ hệ thống tưới nước đến hầm biogas, rồi lại đến đê đập, còn có chủ ý dùng thịt đổi tiền lần này, Nhiếp sư trưởng nghe xong sửng sốt không thôi.

“Đồng chí Liễu này thật sự lợi hại vậy sao?”

Chung sư trưởng “Ha~” một tiếng∶

“Ông còn chưa tin hả? Tôi lừa ông làm gì, có phải thật hay không, chờ sang năm báo số lượng lương thực là ông biết.”

Đã nói đến mức này, Nhiếp sư trưởng đương nhiên biết là sự thật. Ông lập tức hâm mộ cực kỳ, lúc mở họp còn cố ý nói chuyện này với mọi người, chính là muốn để họ học tập Liễu Tố Tố, hiến kế phát triển quân khu, đừng sợ nói sai, dù sao cứ thử trước, biết đâu thành công thì sao.

Bao Phi Tường không để bụng lắm, nghe từ tai này qua tai kia, thấy vẻ mặt Lê Ngọc Quế như bị sét đánh, sau khi nói xong thì nhịn không được hỏi∶

“Em rốt cuộc là làm sao vậy? Em quen biết Liễu Tố Tố kia?”

Quen biết?

Đâu chỉ là quen biết, Liễu Tố Tố có thể đến quân khu Tây Nam, là do cô ta sắp xếp chứ ai!

Nhưng cô ta muốn Liễu Tố Tố qua đó không phải là để Liễu Tố Tố được hưởng phúc, mà là để cô ta (Liễu Tố Tố) cũng nếm thử thống khổ như mình. Bây giờ lại có chuyện gì, Liễu Tố Tố ngược lại trở nên nổi tiếng?

Hơn nữa nghe Bao Phi Tường nói, Nhiếp sư trưởng có vẻ rất tán dương Liễu Tố Tố, có thể khẳng định ở quân khu Liễu Tố Tố sống không tồi, thậm chí đến lần dùng thịt đổi thép xi măng này cũng là cô ta nghĩ ra, nếu là sự thật, những người khác không phải càng để mắt đến cô ta hơn sao!

Không được! Tuyệt đối không được!

Lê Ngọc Quế tâm loạn như ma, hỏi∶ “Phi Tường, anh bảo nhà xưởng đừng đổi thép và xi măng cho bọn họ được không?”

Bao Phi Tường càng cảm thấy kỳ quái∶ “Vì cái gì?”

“Việc này... việc này không có lời! Đây đều là thịt lợn rừng, đổi cái này là chúng ta thiệt!” Lê Ngọc Quế điên cuồng lấy cớ.

Nhìn cái chén trống rỗng, trong lòng Lê Ngọc Quế không khỏi chảy máu, đúng là đồ đàn ông ngu xuẩn!

Nhưng lúc này cô ta chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người Bao Phi Tường, “Phi Tường, anh đi tìm sư trưởng nói một chút đi?”

Bao Phi Tường trợn trắng mắt liếc cô ta∶ “Cô có bị ngu không, việc sư trưởng quyết định tôi có thể xen vào sao? Sư trưởng đã đồng ý rồi, cô dựa vào đâu mà khiến ông ấy đổi ý, chỉ bởi vì cô cảm thấy không có lời? Hơn nữa quân khu Tây Nam đâu chỉ đưa thịt, bọn họ còn thanh toán tiền, chỉ thiếu một ít mới dùng này phương pháp bù vào thôi.”

Bao Phi Tường cảm thấy Lê Ngọc Quế bình thường đâu đến nỗi, sao lại đột nhiên ngu ngốc thế này?

Hắn nghĩ nghĩ, phát hiện chỗ không bình thường∶

“Cô quen biết Liễu Tố Tố đúng không?” Từ khi nghe thấy cái tên này, Lê Ngọc Quế mới bắt đầu giở chứng.

Lê Ngọc Quế trong lòng phiền muốn chết, nhưng lại không thể để Bao Phi Tường biết, bằng không nếu hắn sinh ra hứng thú đối với cái tên này, biết Liễu Tố Tố là ai, khó chắc việc đời trước sẽ không tái diễn.

Cô ta vội vàng chối∶ “Em không quen!”

Thấy Bao Phi Tường không tin, Lê Ngọc Quế khẽ cắn môi nói∶ “Là do... là do em thấy cô ấy là một nữ đồng chí, cảm thấy không đáng tin cậy thôi.”

Bao Phi Tường nghĩ nghĩ, đúng thật, phụ nữ thì có thể làm được việc gì?

Mà việc này không quan hệ gì đến hắn, hắn lười biếng nói∶ “Múc cho tôi chén mì lại đây, hôm nay phải ăn thật no!”

Lê Ngọc Quế cắn chặt răng, không cam lòng đi vào phòng bếp, trong lòng lại tính kế, nếu cô ta có thể đi một chuyến đến quân khu Tây Nam thì tốt rồi, cô ta nhất định phải nhìn xem Liễu Tố Tố đến tột cùng là đang làm chuyện xấu gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương