Ban đầu Liễu Tố Tố cũng không nghĩ sâu xa như vậy, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy Hàn Liệt nói có lý, trước đó đoàn trưởng Trương mới vừa tuyên bố giảm bớt lượng nước tưới, đến buổi tối liền có người đột nhiên xông vào đập chứa nước, đã vậy còn xảy ra chuyện, có lẽ đúng là có người đến trộm nước thật rồi.
Lúc cô và Hàn Liệt chạy tới nơi, mặt đoàn trưởng Trương đã trầm xuống, ông đứng ở bên cạnh đập chứa nước, trước mặt còn có vài người vây quanh, Lữ Linh Chi vừa lúc cũng ở đó.
Đoàn Trương quản lý việc làm ruộng trồng hoa màu trong quân đội, sau này xây xong đập chứa nước, Chung sư trưởng thấy công việc ngoài ruộng cũng khá nhẹ nhàng nên giao cả việc quản lý đập chứa nước cho ông.

Không ngờ đang êm đẹp lại xảy ra hạn hán, đoàn trưởng Trương cùng toàn bộ người trong văn phòng bận rộn luôn chân luôn tay.

Bên phía đập chứa nước công việc đơn giản nên đã sớm tuyển xong người, không cần ông phải lo lắng quá nhiều.

Thế mà hôm nay lại xảy ra việc này, sắc mặt đoàn trưởng Trương không tốt cũng là bình thường.
Liễu Tố Tố không đi qua đó mà đi đến chỗ Lữ Linh Chi: “Chị Lữ, tình hình thế nào rồi?”
Lữ Linh Chi: “Cứu được người rồi, may là có người ở cách đó không xa, nghe thấy tiếng kêu cứu liền chạy tới!...!Nhưng mà em có biết cứu được ai không?”
Liễu Tố Tố sửng sốt: “Ai vậy chị?”
“Hàng xóm bên trên nhà em đấy! Bà Bao với vợ phó đoàn trưởng Thái!”
Liễu Tố Tố ngạc nhiên hỏi: “Là bọn họ?”
Lữ Linh Chi nhìn qua: “Có chuyện gì sao?”
Liễu Tố Tố lắc lắc đầu, không có chứng cứ khó mà nói, nhưng nếu là bọn họ, cô cảm thấy khả năng trộm nước là rất cao.
Hiện tại đã gần 2 giờ sáng, mọi người sau khi xác định đã cứu được người lên liền đi về nhà trước.
Sáng sớm hôm sau, lầu trên nhà Liễu Tố Tố đặc biệt ầm ĩ.
Mấy người nhà họ Bao đều đến bệnh viện, Liễu Tố Tố phát hiện sắc mặt Bao Phi Tường không tốt lắm, lúc đầu cô còn tưởng là hắn lo lắng cho an nguy của bà Bao, nhưng chờ đến khi cô kiểm tra xong tình hình phát triển của nấm bào ngư sinh, cùng tiền trinh ra ngoài ruộng kiểm tra ống nước, tiền trinh đột nhiên nói:
“Chị Tố Tố mau tới xem, máy bơm nước có điểm lạ.”
Phải sau khi mở máy bơm thì trong ống nước mới có nước chảy ra, việc này do tiền trinh và Tiểu Vương phụ trách, hai người bọn họ sẽ thay phiên làm, hôm qua vừa vặn đến lượt tiền trinh, lúc hắn đóng chốt máy bơm sẽ luôn gạt sang bên phải, lúc này lại hướng bên trái.
Liễu Tố Tố nhìn nhìn, rũ mắt hỏi hắn: “Cậu chắc chắn?”
Tiền trinh gật gật đầu: “Em chắc chắn.”
Xem ra đúng là trộm nước thật rồi…
Liễu Tố Tố nói: “Lát nữa trở về cậu nhớ nói với đoàn trưởng Trương chuyện này.”
Trước đó vợ tiền trinh có nói 2 ngày đầu là thời điểm mấu chốt để xem nấm có sống được hay không, cho nên Liễu Tố Tố xin nghỉ hai ngày, trong 2 ngày này ngoài chú ý lượng nước ngoài ruộng, thời gian còn lại cô đều phải ở nhà.
Đoàn trưởng Trương không ngốc, đêm qua vội vàng chạy tới ông cũng đã nghĩ tới chuyện trộm nước, nhưng trong tay không chứng cứ, mà bà Bao và Bạch Tĩnh, một già một trẻ đều là phụ nữ, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, vậy nên ông chỉ có thể tạm gác lại, sáng sớm hôm nay đến văn phòng mới bắt đầu điều tra.
Liễu Tố Tố chỉ bảo tiền trinh nói chuyện này cho đoàn trưởng biết, cũng không biết là đoàn trưởng Trương tra thế nào, tóm lại tới chạng vạng Trần Nam đến tìm cô.

“Chị Tố Tố, chuyện đêm qua… Mấy người Bạch Tĩnh không phải đi trộm cá đâu, bọn họ dám trộm nước cơ đấy!”
Thời buổi này không có chuyện gì là giấu được, đêm qua hai người Bạch Tĩnh rơi xuống nước, đến sáng nay đã bắt đầu lan truyền, cũng có không ít người chạy đến nhà phó đoàn trưởng Thái và Lê Ngọc Quế hỏi có chuyện gì.

Người nhà đương sự tất nhiên là nói không có gì, chỉ là không cẩn thận ngã xuống nước thôi.
Tuy nhiên mọi người lại không phải kẻ ngốc, nửa đêm chạy đến đập chứa nước, chỉ là không cẩn thận thôi sao? Bọn họ thảo luận một phen, đều cảm thấy là đi trộm cá, rốt cuộc lương thực thiếu thốn, thịt càng không cần phải nói, vừa đắt vừa khó mua, hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào cá.
Lúc mọi người còn đang cho rằng mình đã đoán đúng thì đột nhiên truyền ra tin tức, mấy người kia không phải trộm cá mà là trộm nước!
Trần Nam nghe tin vội vàng chạy tới nói cho Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố cũng đoán ra được nguyên nhân.

Ngày đó đoàn trưởng Trương mở họp nói muốn điều tiết lượng nước, bảo đảm để hoa màu có thể sinh trưởng, phần lớn mọi người đều hiểu, nhưng lại có một số người bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ lắp ống nước là để có nước tưới ruộng, giờ lại giảm lượng nước thì ai mà chịu nổi? Năm trước không mưa cũng tưới một ngày 3 lần, năm nay còn giảm hơn nữa?
Nói có dễ nghe thế nào thì thiếu nước vẫn là thiếu nước, chắc chắn lương thực sẽ ít đi.

Bọn họ vốn đã không có lương thực ăn, hiện tại còn làm giảm nước tưới, có còn để người dân sống nữa hay không?
Lập tức có người tỏ vẻ kháng nghị, cảm thấy đoàn trưởng Trương buồn lo vô cớ, hiện tại không mưa không đại biểu về sau sẽ không mưa, cũng đã hơn 1 năm rồi, biết đâu qua một thời gian nữa là khôi phục lại bình thường thôi, không cần phải dọa người đến thế đâu đúng không?
Đoàn trưởng Trương cũng không tức giận, rốt cuộc nông dân sống dựa vào lương thực, mọi người đều sợ không có lương thực ăn, nay còn muốn giảm bớt lượng nước, sốt ruột là điều dễ hiểu.

Nhưng ông không phải buồn lo vô cớ, từ khi hạn hán đến nay, các nơi đều có tổ chuyên môn giám sát thời tiết, ông cũng đã gọi điện thoại hỏi qua, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào có mưa.

Nếu bây giờ không áp dụng chính sách mà dùng nước không kiêng nể gì, thời gian đầu lúa mì sẽ mọc rất cao, nhưng như vậy thì có ích lợi gì? Lúa mì cũng không phải qua một đêm là thu hoạch được, tưới nước thoải mái, lúa chưa kịp trổ bông, nước sông đã cạn trước! Đến lúc đó nước uống cũng trở thành vấn đề!
Đoàn trưởng Trương hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích một lần nữa.

Nhưng có đôi khi, không phải cứ nói lý rõ ràng là mọi người đều sẽ nghe.

Có những người chỉ tin vào chính mình, ích kỷ nghĩ cho bản thân mà mặc kệ người khác, cho nên mặc dù đoàn trưởng Trương nói đến rách miệng họ vẫn thật không hài lòng.

Bà Bao và Bạch Tĩnh chính là người như thế, đặc biệt là bà Bao.
Thời gian trước Lê Ngọc Quế ăn không ngồi rồi, dùng gì cũng lấy tiền của con trai bà ta ra tiêu, hiện tại bà ta phải dồn hết sức lực trồng lương thực ngoài ruộng, như vậy mới có thể tiết kiệm được tiền trợ cấp của Bao Phi Tường, về sau cũng không phải lo không có tiền tiêu.


Vất vả làm xong lại được thông báo sẽ hạn chế nước tưới, bà Bao sao có thể chịu được?
Bà ta nổi giận đùng đùng trở về, định thương lượng với Bao Phi Tường đi cầu xin sư trưởng, đột nhiên tròng mắt bà ta đảo loạn, nghĩ ra một biện pháp rất hay.

Nhưng biện pháp này không thể làm một mình, quá mạo hiểm, cũng chưa chắc sẽ thành công, thế là bà ta quyết định đi tìm Bạch Tĩnh.
Bạch Tĩnh cũng đang vì việc hạn chế nước mà phát sầu.

Bà Bao trồng lương thực là vì muốn nắm hết tiền trợ cấp của Bao Phi Tường trong tay, còn Bạch Tĩnh là vì muốn sinh con trai.

Tuy nhà mẹ đẻ cô ta là người thành phố, nhưng con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bà Bạch dù đối xử với cô ta không tệ lắm, nhưng cũng không thể nào vượt qua được hai đứa con trai trong nhà.

Hơn nữa tình hình hiện tại không tốt, bà Bạch nào còn nguyện ý giúp đỡ con gái?
Lúc Bạch Tĩnh còn đang bực bội không thôi, bà Bao đột nhiên tìm đến, còn nói mình có một biện pháp, hỏi Bạch Tĩnh có muốn không thử một lần hay không?
Biện pháp của bà Bao rất đơn giản, buổi tối trộm ra ngoài ruộng mở máy bơm nước, đến lúc đó không phải có nước chảy vào ruộng nhà bọn họ rồi hay sao? Hơn nữa hiện tại nắng nóng, buổi tối tưới nước đến sáng sẽ không để lại dấu vết, ruộng nhà hai người đều ở chỗ hẻo lánh, bình thường không ai đi qua cho nên càng không cần sợ.
Bạch Tĩnh vẫn có chút do dự, bà Bao lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Nếu không làm, dựa theo cách hiện tại của đoàn trưởng Trương, lúc thu hoạch có được bao nhiêu đâu đúng không?”
Bạch Tĩnh nghĩ nghĩ, vẫn sợ hãi nói: “Hay là… chúng ta gọi thêm mấy người nữa...”
“Không được!”
Bạch Tĩnh muốn gọi thêm người cho an toàn, nhưng bà Bao lại cảm thấy nhiều người nhiều mục tiêu, vả lại không phải ruộng nhà ai cũng dựa gần núi như nhà bọn họ, nếu ở ven đường, có ai đi qua nhìn thấy đất dính nước thì phải làm sao?
Còn nữa, nước đã không đủ dùng còn gọi thêm một đống người tới chia phần, bị ngu hay gì!
Bà Bao: “Chúng ta vốn dĩ lắp ống nước muộn, cô xem người ta đi, lắp từ đầu đều bội thu hai mùa! Lương thực trong nhà chắc chắn nhiều hơn chúng ta, chúng ta so được với bọn họ sao? Cô có đi hay không, không đi thì tôi đi tìm người khác!”
Bạch Tĩnh nóng nảy: “Đi! Đi! Chúng ta cùng đi!”
Hai người hẹn thời gian, đêm tối rạng sáng ngày hôm sau mới đi ra ngoài, lúc này ít người nhất, cũng an toàn nhất.

Nhưng khi bọn họ đến ruộng, tìm được máy bơm nước khu vực ruộng nhà mình, muốn mở máy lên lại phát hiện bên không có một giọt nước nào!
Không còn cách nào, bà Bao và Bạch Tĩnh chỉ có thể đi gánh nước về, bằng không đêm nay coi như uổng phí.

Nhưng bờ sông quá xa, đi đi về về không đủ thời gian, cuối cùng hai người họ dứt khoát đi đến đập chứa nước.
Đập chứa nước có nước, hơn nữa nước ở đây còn sạch sẽ, trong lúc hai người vui sướng chuẩn bị múc nước thì đột nhiên nghe thấy ở phía sau có tiếng sột soạt, có ai đó đang nói chuyện!
“Sao giờ này lại có người!” Bà Bao hoảng sợ hỏi.

Bạch Tĩnh càng sợ hơn, cô ta chính là kiểu người ngoài mạnh trong yếu, lại sợ mất mặt, nếu bị phát hiện chắc cô ta sống không dám ngẩng đầu lên mất!
Hai người nôn nóng cuống quít muốn đi trốn, nhưng xung quanh đập chứa nước lấy đâu ra chỗ trốn? Một người không cẩn thận trượt chân, “ùm” một tiếng rớt xuống nước.
Đoàn trưởng Trương cho người điều tra ra chân tướng, tiếp theo lập tức tìm người, triệu tập mở họp.

Suy cho cùng hai người này không chỉ trộm nước mà còn không màng kỷ luật quân đội, một khi không cẩn thận có khả năng ảnh hưởng đến mạng người, không thể xem nhẹ.
“… Cũng may là liên trưởng Thang vừa lúc đi qua, bằng không liền xong đời!” Trần Nam vừa sợ vừa phẫn nộ nói.
Đúng là hai người lớn gan.
Liễu Tố Tố biết là hai người kia sốt ruột quá, bằng không cũng không đến mức nửa đêm chạy ra ruộng, không ngờ bà Bao ngày thường luôn cho rằng mình hơn người lại có thể làm ra loại chuyện này.
“Liên trưởng Thang kia sao lại có mặt ở đấy?” Liễu Tố Tố hỏi.
Trần Nam: “Không phải sắp tới lúc huấn luyện dã ngoại hay sao, năm nay tình hình không tốt, Chung sư trưởng yêu cầu thao luyện diễn tập trên núi, năm trước thành tích của liên trưởng Thang không tốt lắm, hắn định thừa dịp buổi tối qua đó làm quen hoàn cảnh, biết đâu lại tìm ra được cách cải thiện.”
Diễn tập phải thực hiện liên tục mấy ngày mấy đêm, ban ngày hay buổi tối đều không thể bỏ lỡ.
“Liên trưởng Thang là chiến hữu của Tiểu Quân nhà em, trước khi đi còn hỏi Tiểu Quân có muốn đi cùng nhau hay không cơ mà.”
Liễu Tố Tố gật đầu hiểu ý, nhưng mà: “Tiếng bước chân mà hai người bà Bao nghe được là của liên trưởng Thang sao?”
Từ đập chứa nước đến đường đi vẫn có một khoảng cách nhất định, lại không phải có tai thần mắt thần, liên trưởng Thang đi trên đường còn có thể dọa đến hai người bà Bao sao?
“A, chị nói đúng, sao em không nghĩ tới chuyện này nhỉ!”
Lúc ấy Trần Nam chỉ nghe mọi người kể lại, căn bản không nghe ra có chỗ nào không phù hợp.
Nhưng cũng không cần phải cân nhắc, chờ đến khoảng 6 giờ lúc tất cả mọi người đều nhàn rỗi, có người đến thông báo đi mở họp.
Trong cuộc họp nói về hai việc.
Thứ nhất, tình hình hạn hán sẽ tiếp tục kéo dài, cho nên hiện tại dù áp dụng chính sách gì cũng đều là vì tốt cho mọi người, hy vọng mọi người thông cảm.
Thứ hai, đoàn trưởng Trương trực tiếp phê bình bà Bao và Bạch Tĩnh, nhấn mạnh hành động này là hành động ích kỷ, hại người hại mình, quân đội nghiêm cấm!
Xét thấy đây là vi phạm lần đầu, hơn nữa hai người cũng đã tự làm tự chịu phải vào bệnh viện nên tạm thời không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Hai việc này đều không làm Liễu Tố Tố kinh ngạc, khiến cô kinh ngạc chính là một lát sau, Triệu chính ủy lại tự mình đến đây, câu đầu tiên ông nói lại là: “Các vị các đồng chí, hôm nay có chuyện cần báo cho mọi người, vị trí công tác trong đập chứa nước quân khu chúng ta phải thay đổi, có hai vị đồng chí sẽ bị khai trừ.”
Khai trừ?
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Phải biết rằng công việc trong quân khu không dễ tìm, không chỉ vì thiếu công việc mà còn do nó đặc biệt ổn định, cơ hội luân chuyển cũng ít, chỉ cần không phải phạm sai lầm quá lớn, về cơ bản đều có thể làm cho đến khi nghỉ hưu.
Sao đột nhiên lại muốn khai trừ? Không những thế còn thông báo trong trường hợp quan trọng như thế này?
Ngay lập tức mọi người phát hiện có điểm bất thường.
Triệu chính ủy cũng không định giấu, ông cố ý đến đây là để tuyên bố chuyện này: “Bởi vì thông qua điều tra, phát hiện đập chứa nước vẫn luôn tồn tại hành vi trộm nước, ít nhất đã liên tục 1 tuần, chỉ là chúng tôi không phát hiện ra.”
“Trời ạ! Những 1 tuần cơ đấy!” Trần Nam sợ ngây người.
Đừng nói là cô ấy, ngay cả Liễu Tố Tố cũng không ngờ tới.
Hoá ra bà Bao và Bạch Tĩnh không phải là người duy nhất có tâm tư trộm nước, từ 1 tuần trước đã có người có ý tưởng này.

Hơn nữa những người này so với hai người bà Bao còn suy nghĩ thấu đáo hơn, bọn họ không chỉ trộm nước, còn lén tìm người làm việc trong đập chứa nước nhờ vả.

Trong đập chứa nước tổng cộng có 3 người làm, công việc ngày thường cũng chỉ có trông giữ cá, tôm gì đó để phòng ngừa có người đến bắt trộm, mỗi buổi tối cũng sẽ có người ở lại canh gác, nghỉ ngơi trong căn nhà nhỏ bên cạnh đập chứa nước.
Trong đó có 2 người bị mua chuộc, đến phiên hai người bọn họ trực ban thì sẽ cho những người muốn trộm nước vào múc nước, sau đó lại gánh nước trở về, dọc theo đường đi không ai phát hiện.
Thật ra ban đầu những người này thường đến bờ sông, nhưng sau đó tình hình hạn hán ngày càng nghiêm trọng, sau khi quân khu thống nhất mọi người giặt quần áo ngoài bờ sông, thỉnh thoảng sẽ có người ra bờ sông kiểm tra, như vậy quá nguy hiểm.
Cho nên buổi tối hôm đó tiếng bước chân làm bà Bao và Bạch Tĩnh hoảng sợ tiếng, chính là tiếng chân của những người này.
Trên thực tế hành động của bọn họ không phải hoàn toàn không bị phát hiện, từ 2 ngày trước đoàn trưởng Trương đã phát hiện bất thường, chỉ là không biết nên điều tra từ đâu, lúc ông cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều thì lại xảy ra chuyện của bà Bao và Bạch Tĩnh, trời xui đất khiến cứ vậy mà tìm hiểu nguồn gốc rồi điều tra ra mấy người kia.
Triệu chính ủy nói xong, bên dưới ồn ào sôi nổi.
“Tôi đã nói mà, bảo sao lúa nhà bà nội Trụ Tử tốt thế, tôi hỏi bà ta còn nói là do nhà mình biết trồng, oẹ! Hoá ra là ăn trộm ăn cắp!”
“Nghĩ đến là thấy bực, chúng ta cả ngày nghĩ cách tiết kiệm, kết quả lại bị những người dùng xả láng.”
Liễu Tố Tố không nói gì, quay về nhà liền nói việc này với Hàn Liệt, có chút dở khóc dở cười: “Anh nói xem đây có phải là ở ác gặp ác không.”
Hai người bà Bao đúng là đáng giận, nhưng lại gián tiếp lập công.

Cũng không biết công lao này hai người họ có muốn không nữa.
Mai phải lên núi diễn tập, Hàn Liệt trở về phá lệ muộn hơn bình thường, từ lời kể của Liễu Tố Tố anh mới biết chuyện này, không ngờ anh chỉ đoán mò lại đúng sự thật, nhướng mày cười nói: “Khó trách hôm nay Bao Phi Tường từ văn phòng sư trưởng đi ra, sắc mặt lại khó coi như vậy.”
Liễu Tố Tố nhìn anh: “Bị mắng?”
“Chắc chắn rồi.”
Hai người bà Bao rơi xuống sông bị dọa không nhẹ, nghe nói là đến trưa hôm nay mới tỉnh lại, tuy quân đội không trách phạt bọn họ nhưng giáo dục tư tưởng vẫn là phải có.

Mà dù sao thì bọn họ cũng là người nhà quân nhân, làm ra chuyện thế này, mặc kệ là Bao Phi Tường hay phó đoàn trưởng Thái đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hiện tại thoạt nhìn không có chuyện gì, nhưng nếu lập công thăng chức, rất có khả năng bởi vì chuyện này mà bị đánh rớt.
Liễu Tố Tố không quan tâm chuyện này lắm: “Cũng khá tốt, bọn họ nên bị như vậy.

Sáng mai anh phải đi?”
Hàn Liệt gật gật đầu: “Em đừng lo, lần này đi gần lắm, khoảng ba bốn ngày là có thể trở về rồi.”
Nói là đi lên núi, nhưng vì tính chân thật và để không quấy rầy đến sinh hoạt của những người khác, các quân nhân sẽ phải vào trong núi sâu.

Đúng là không xa nhưng Liễu Tố Tố vẫn hơi lo lắng: “Vậy anh mau đi tắm đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Hàn Liệt đã phải đi tập hợp, Liễu Tố Tố ôm lấy anh dặn dò: “Chú ý an toàn, cầm cả đồ trên bàn đi, em và các con chờ anh trở về.”
Hàn Liệt mỉm cười, ôm chặt vợ mình vào lòng.
Từ sau khi hai người kết hôn, mỗi lần anh xa nhà cô đều nói câu này, tuy đơn giản nhưng làm anh cảm thấy rất ấm áp, cả người vui sướng không thôi.
“Ừm, chờ anh trở lại.” Hàn Liệt hôn lên má Liễu Tố Tố một cái, cầm bọc đồ nhỏ trên bàn cất vào túi tiền, thân ảnh dần dần biến mất trong bóng tối.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của anh nữa Liễu Tố Tố mới đóng cửa lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương