Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
-
115: Chương 72
Vu Đại Trụ thở dài, lại nói tiếp, chuyện lần này là chị dâu hai Trần Diễm gây ầm ĩ.
Phải kể từ lúc xây hầm biogas.
Thời điểm Liễu Tố Tố rảnh rỗi trở về quê, chuyện quan trọng nhất chính là xây hầm biogas cho nhà mình, cũng xây cho các đồng hương và nhà chị dâu cả.
Ngay từ đầu cô cũng muốn xây cho nhà mẹ đẻ Trần Diễm một cái, lúc đầu nói chuyện cũng rất êm đẹp, nhưng sau đó Trần Diễm lại đột nhiên nói không làm nữa, còn không phải tự mình tới nói, mà là để Vu Kiến Sinh nói.
Tuy Vu Kiến Sinh ngoài miệng nói là không làm cho đỡ phiền toái, nhưng Liễu Tố Tố vẫn hiểu là có chuyện gì xảy ra, nói một câu thật lòng, chỉ bằng kinh nghiệm hai đời của cô, người tâm địa gian xảo viết hết lên mặt giống như Trần Diễm, cô vừa nhìn là hiểu thấu rõ ràng.
Vu Kiến Sinh xấu hổ, Liễu Tố Tố lại thấy không có gì to tát, những việc này đối với cô chỉ là thuận tay làm thêm, Trần Diễm không cần, cô còn mừng vì bớt được việc đây.
Nhưng rất nhanh, Trần Diễm liền hối hận.
Nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tố Tố đi rồi, qua mấy tháng sau lúc thu hoạch hoa màu ngoài ruộng, những người xung quanh đều nói năm nay thu hoạch tốt hơn năm ngoái không ít, còn có những người cố ý chạy đến nhà họ Vu tặng lễ, nói là cảm ơn Liễu Tố Tố.
Liễu Thục Vinh cùng Vu Đại Trụ đều vui mừng vô cùng, duy chỉ có Trần Diễm là căng thẳng, vội vàng tìm cớ chạy về nhà mẹ đẻ thăm dò.
Nhà mẹ đẻ chị ta ở thôn bên cạnh, hoàn cảnh không khác nhà chồng bao nhiêu, mỗi năm hai nhà thu hoạch đều là xấp xỉ nhau, kết quả năm nay trở về hỏi liền khiến chị ta bị doạ sợ.
“Nghe người trong thôn nhà chồng con nói năm nay thu hoạch hình như rất khá, có chuyện gì sao, thôn bên đó lại chi ngân sách mua phân hóa học hả?” Nương Trần Diễm hỏi.
Phân hóa học đắt, rất ít người bỏ được tiền ra mua, cơ bản đều là cả một thôn thống nhất mua, giá cả sẽ rẻ hơn một chút.
Thời điểm hiện tại sản lượng gia tăng, mọi người đều nghĩ là dùng phân hóa học.
Trần Diễm chép chép miệng, thật ra chị ta càng hy vọng là phân hóa học hơn, như vậy ít nhất có thể chứng minh là chị ta không sai, nhưng bình thường ở nhà chị ta không có việc gì làm thường ra ngoài nói chuyện phiếm, trong lòng rất rõ ràng, trừ phân bón dùng như mọi năm, căn bản không thêm thứ gì khác.
Mà nay sản lượng lương thực tăng, rõ ràng là nhờ cái hầm biogas mà Liễu Tố Tố xây phát huy tác dụng.
Nghĩ thông suốt điểm này, biểu tình trên mặt Trần Diễm càng thêm khó coi, vốn dĩ Liễu Tố Tố cũng muốn xây giúp nhà chị ta, kết quả chị ta ngại tốn tiền, lại không tin Liễu Tố Tố nên đã cự tuyệt.
Nếu không cự tuyệt, vậy chẳng phải là nhà chị ta năm nay cũng được mùa hay sao?
Nhưng tất nhiên là Trần Diễm không dám nói với người nhà sự thật, để bọn họ đã biết, bảo đảm sẽ bị họ mắng chết, chị ta chỉ có thể tâm phiền ý loạn xua xua tay, tùy tiện nói hai câu lừa gạt qua chuyện.
Sau khi về đến nhà, nghe chị dâu cả cùng Liễu Thục Vinh vui mừng thảo luận lần này lương thực tốt bao nhiêu, lòng Trần Diễm càng hậm hực.
Chị dâu cả nói phải cảm ơn Liễu Tố Tố, nhờ Liễu Thục Vinh gửi chỗ đậu xanh mới thu hoạch gần đây cho em chồng, chị nhớ là hai đứa Hàn Tiền, Hàn Trình đều đặc biệt thích ăn bánh đậu xanh.
Liễu Thục Vinh còn chưa nói gì, Trần Diễm liền lập tức gào lên: “Con muốn ăn đậu xanh, mấy ngày nay con luôn thèm ăn đậu xanh, nương gửi đi rồi con ăn bằng cái gì?”
Liễu Thục Vinh không vui lắm, lời của Trần Diễm giống như bà là loại mẹ chồng khắt khe với con dâu, chỉ lo giúp đỡ con gái ruột vậy.
Nhưng Trần Diễm đang mang thai, Liễu Thục Vinh biết mang thai có bao nhiêu khó chịu, dù con dâu hai có thật sự muốn ăn hay không, bà vẫn bảo con dâu cả để đậu xanh lại.
Vu Kiến Sinh đi làm về, sau khi nghe được chuyện này liền trực tiếp mắng Trần Diễm một trận.
Sau lại có hắn quản nên dù Trần Diễm không phục, cũng không dám nhiều lời trước mặt người trong nhà.
Nhưng mà lúc này đây, sau tết trở về từ nhà mẹ đẻ một hồi, Trần Diễm đột nhiên nói muốn mượn lương thực.
Vừa nghe lời này, Liễu Thục Vinh cùng Vu Đại Trụ đều ngẩn người, ngay cả chị dâu cả cũng tỏ vẻ không tán thành.
Hạn hán thế này, ban đầu còn có thể chịu đựng, nhưng chờ tới 6 tháng cuối năm 59, tình hình ngày càng nghiêm trọng, đã có không ít nhà thiếu lương thực.
Không lương thực lại không có tiền, cứ như vậy cũng chỉ có thể đi mượn lương nhà khác.
Nhưng hiện tại nhà ai cũng không quá tốt, ruộng nhà anh thu hoạch không tốt, ruộng nhà tôi cũng vậy.
Cho dù có thì cũng là thật vất vả mới tiết kiệm được.
Vu gia đúng là có lương thực, đó là bởi vì có hầm biogas nên sản lượng cũng tăng thêm một ít.
Nhưng hoa màu sinh trưởng không chỉ cần đất màu mỡ, còn cần cả nước, hiện tại thời tiết thành ra như vậy, dù bọn họ có hầm biogas cũng không đảm đương nổi.
Chủ yếu là việc mở miệng mượn lương thực thực sự khiến người ta đã khó xử, nhà ai cũng có một đống lớn thân thích, hôm nay cho cô mượn, ngày mai người khác tới mượn sao có thể cự tuyệt đây?
Mượn tới mượn lui, nhà mình cũng chẳng còn cơm ăn, nhìn tình hình hiện tại, trong một hai năm tới ai có thể trả lại lương thực trở về?
Hơn nữa nhà họ Vu vốn dĩ đông người, nay còn có thêm hai đứa bé, lương thực càng căng thẳng hơn, tiết kiệm đến tận kẽ răng chờ ngày sau khẩn cấp mới dùng, cho mượn rồi cả nhà bọn họ uống gió Tây Bắc mà sống à?
Liễu Thục Vinh lắc lắc đầu, nói không cho mượn được.
Kỳ thật một màn thế này đã bắt đầu xuất hiện từ năm trước, cũng đã trình diễn ở trước cửa các hộ gia đình, đặc biệt là trong thôn bọn họ, bởi vì nhờ phân bón, thu hoạch tốt hơn nên thường xuyên có người tìm tới cửa.
Có hai nhà mặt mũi mỏng đồng ý cho mượn, hiện tại trong nhà đến lương thực ăn tết cũng lấy không ra, đi đòi còn bị người mượn đuổi ra ngoài.
Thời buổi này, con nợ mới là đại gia.
Nhưng điều làm Liễu Thục Vinh không ngờ tới là, không chỉ con nợ là đại gia, mà những người không mượn thành công, cũng xem mình là đại gia.
Ví dụ như Trần Diễm.
Vừa nghe Liễu Thục Vinh nói không cho mượn, chị ra liền lập tức chất vấn: “Nương, vì sao không thể mượn, nhà chúng ta còn nhiều lương thực lắm mà?”
Liễu Thục Vinh nghe vậy thì ngây người, hoãn một lát mới nói: “Đúng là còn, nhưng chẳng lẽ cả nhà chúng ta không cần ăn sao? Con mượn rồi nhà ta ăn bằng gì?”
“Ngoài ruộng vẫn còn lương thực, đến lúc đó cũng có phải không thu được đâu.” Trần Diễm nói, “Nhà cha mẹ con sắp cạn lương thực rồi, nương, sao nương có thể nhẫn tâm như vậy!”
Lời này làm Vu Kiến Sinh chịu không nổi, đứng lên: “Trần Diễm, cô nói kiểu gì đó, mau xin lỗi nương ngay!”
“Tôi không xin lỗi! Sao tôi phải xin lỗi, nhà này thu hoạch tốt như vậy, chỉ mượn một chút thôi mấy người liền không vui, tôi mượn chứ có phải quỵt luôn đâu, rõ ràng là không xem tôi là người một nhà, trong lòng chỉ có con gái mình thôi!” Trần Diễm lớn tiếng nói.
Chị ta nói “mấy người”, nhưng ai cũng biết là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, tất cả đều là chỉ trích một mình Liễu Thục Vinh.
Liễu Thục Vinh có thể một mình nuôi con khôn lớn, tuyệt đối không phải là người hèn nhát dễ bị bắt nạt, bà nói thẳng: “Lòng tôi chỉ có con gái? Trần Diễm, cô tự sờ lương tâm mình xem, nói lời này ra không sợ bị gió thổi méo mồm hay sao? Lúc trước Tố Tố có ý muốn xây hầm biogas cho nhà cô không lấy một xu, là chính cô cự tuyệt, tôi còn khuyên cô nhưng cô không chịu, hiện tại thấy nó hữu dụng lại bắt đầu đỏ mắt?”
Liễu Thục Vinh hít sâu mấy hơi, năm trước Trần Diễm đã hối hận rồi, còn cố ý tìm bà, hỏi xem có thể nghĩ cách giúp nhà mình xây một cái hầm biogas hay không.
Liễu Thục Vinh có thể có cách gì, Liễu Tố Tố bận đến mức tết cũng không về được, cũng đâu thể vì nhà con dâu mà bắt con gái ngàn dặm xa xôi từ quân khu xin nghỉ trở về đúng không?
Trần Diễm liền nói, vậy gọi điện thoại cho Liễu Tố Tố, hỏi con bé làm như thế nào, dạy lại cho con là được.
Liễu Thục Vinh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Dạy lại? Dạy thế nào? Đây chính là việc liên quan đến khởi công động thổ, bọn họ trước nay chưa thử qua mấy thứ này, cách điện thoại là có thể học xong sao? Nếu không học được, sau này nhà mẹ đẻ Trần Diễm đào hỏng rồi, ai chịu trách nhiệm đây?
Thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ!
Lúc trước chính cô nói không cần, hiện tại hối hận nên mọi người trái lại phải nhân nhượng cô hả?
Liễu Thục Vinh không ngờ cô con dâu này lại hồ đồ như vậy.
A, không đúng, đến bây giờ vẫn còn hồ đồ đây này!
“Cô nhìn Vương gia, Chu gia đầu thôn đi, cho mượn lương thực, chính mình sắp đói đến hôn mê rồi kia kìa, có đòi lại được lương thực không, cô hào phóng như vậy sao không nghĩ cho chồng con một chút?”
Liễu Thục Vinh không phải bà mẹ chồng độc ác cảm thấy con dâu gả đến đây liền phải hoàn toàn mặc kệ nhà mẹ đẻ mình, nhưng mọi việc phải biết nặng nhẹ, hào phóng không đúng lúc chính là ngu xuẩn.
Trần Diễm nghe được lời này thì mặt đỏ tai hồng, nhưng chị ta đã lỡ nói mình nhất định sẽ mượn được lương trở về, “Nương, nhà mẹ đẻ con lại không phải người ngoài, sao có thể giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau, cho cô mượn rồi, chẳng lẽ tôi lại không cho nhà Tiểu Lệ mượn, nhà con bé còn đông người hơn nhà cô đấy!”
Tiểu Lệ chính là tên ở nhà của chị dâu cả.
Trần Diễm gào lên: “Nhà chị ấy có hầm biogas cơ mà, lại không lo lương thực, mượn làm gì?”
“Đó là do cô không muốn xây!” Vu Đại Trụ sắp tức chết rồi.
“Con không xây là do con không biết hầm biogas tốt đến mức nào, lúc trước Liễu Tố Tố trở về có nói gì với con đâu, con lại không có bà mẹ tốt cho con đi học bao nhiêu năm, nào biết mấu chốt bên trong? Con thấy nó cũng không phải cố ý muốn làm cho nhà con đâu, giả bộ lấy mặt mũi chứ gì.”
Trần Diễm càng nói càng cảm thấy mình có lý: “Hơn nữa lúc trước con cũng nói qua với nương, bảo Liễu Tố Tố dạy lại, chỉ vậy thôi mà nương lại không đồng ý, bây giờ còn có thể trách con sao?”
“Cô! Cô!” Liễu Thục Vinh quả thật sắp tức chết, bà không chỉ giận chính mình, còn giận Liễu Tố Tố, bận việc một trận trái lại còn bị người ta trách móc!
Bà càng không ngờ, mình ở nhà đối xử không nghiêng không lệch đối với hai đứa con dâu, thế mà bị mắng thành như vậy, Trần Diễm tuy không nói rõ, nhưng chỉ kém chỉ vào mũi bà, nói bà là mẹ kế không muốn con trai con dâu sống tốt.
Liễu Thục Vinh không chịu nổi, trực tiếp bị chọc tức ngất xỉu ghế trên.
Vu Kiến Sinh đập bàn: “Cô câm miệng cho tôi!”
Trần Diễm cứng cổ định nói thêm, vẫn không hề cảm thấy mình sai.
Vu Đại Trụ gọi con dâu cả đỡ Liễu Thục Vinh về phòng, còn ông thì chạy nhanh ra cửa thôn tìm bác sĩ, bác sĩ chạy tới kiểm tra, phát hiện không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị tức giận công tâm, mấy ngày kế tiếp phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm bệnh nhân tức giận.
Vu Đại Trụ tiễn bác sĩ ra về, Vu Kiến Dân và vợ đều ở bên cạnh chăm sóc, Liễu Thục Vinh một lát sau mới tỉnh lại, thở dài không nói gì, chỉ nói mình muốn đến quân khu thăm Liễu Tố Tố một thời gian.
Vu Đại Trụ biết bà giận lắm rồi, bằng không cũng sẽ không nói lời này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Liễu Thục Vinh gả cho ông là may mắn, không nghĩ tới ông mới là người may mắn khi lấy được bà.
Ông là một người đàn ông, mang theo hai đứa nhỏ căn bản bận không chăm nổi, nếu không phải Liễu Thục Vinh nguyện ý gả cho ông, sao ông có thể nuôi được hai đứa con trai lớn lên, lấy vợ sinh con được như bây giờ.
Liễu Thục Vinh đối xử với hai anh em Kiến Dân giống hệt Liễu Tố Tố, chính ông lúc nhớ tới cũng cảm thấy vui vẻ, tuy gia đình mình tái hôn, nhưng quan hệ hòa thuận, ba đứa con đều đặc biệt thân thiết, sau này ông nhắm mắt cũng thấy yên lòng.
Lời Trần Diễm nói ra hôm nay, ngay cả ông cũng thấy tức giận.
Vu Đại Trụ là người tương đối bảo thủ, trong mắt ông, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đặc biệt là chuyện con cái thì đều do vợ quản, ông chỉ cần chăm sóc lương thực ngoài ruộng là được rồi.
Nhưng hiện tại Liễu Thục Vinh đã bị chọc tức thành như vậy, ông cũng quên luôn những quy củ đặt ra từ trước, đi ra ngoài không liếc Trần Diễm lấy một cái, hỏi Vu Kiến Sinh: “Con nghĩ thế nào?”
Hôm nay Trần Diễm có thể nói như vậy, cho thấy cô con dâu này đã oán trách nhà nhà bọn họ không phải ngày một ngày hai, gia hòa vạn sự hưng, cứ như vậy mãi đừng ai mong được sống yên.
Vu Kiến Sinh từ nhỏ đã hiếu thuận, nhưng không chắc sau khi lấy vợ sẽ có suy nghĩ của riêng mình không, nếu nó có cũng nghĩ như vợ nó, vậy thì chia nhà đi.
Nhưng Vu Kiến Sinh mắt cũng không nháy, nói thẳng: “Con không nghĩ gì cả, làm phiền cha chia ra một phần lương thực, chỗ con còn một chút tiền, đến lúc đó để đồng chí Trần Diễm lấy đi.
Con đưa cô ấy trở về.”
Trần Diễm nghe được câu trước còn tưởng là muốn chia nhà, chia nhà quá tốt, chị ta đã sớm không muốn sống cùng gia đình này rồi, chia nhà rồi là có thể sống tiêu dao tự tại, nhưng còn chưa kịp vui vẻ, nghe câu tiếp theo của Vu Kiến Sinh, Trần Diễm liền choáng váng.
Đưa cô ấy trở về? Đây là… muốn cùng mình ly hôn?!
Trần Diễm dù điêu ngoa nhưng nghe đến ly hôn cũng sắp bị doạ chết khiếp, vội vàng nhào qua nói với Vu Kiến Sinh không thể ly hôn.
Vu Kiến Sinh giật tay lại: “Không phải cô cảm thấy nương bất công sao, vậy cô đi tìm mẹ chồng khác tốt hơn đi, cô yên tâm, con tôi sẽ nuôi, không liên lụy đến cô, tiền và lương thực tôi sẽ chia cho cô một phần, đi thu dọn đồ đạc trước đi, ngày mai tôi đưa cô về.”
“Không! Không phải...!em không có...!em sai rồi Kiến Sinh...!em thật sự sai rồi mà!”
Trần Diễm liên tục khóc gào, mỗi lần chị ta về nhà mẹ đẻ, những người chơi với chị ta từ nhỏ đến lớn đều khen Liễu Thục Vinh là bà mẹ chồng tốt, không khắt khe con dâu, không trọng nam khinh nữ, cũng không bắt con cái nộp tiền lên cho mình giữ, chìa khóa phòng bếp cũng là mỗi người một cái, muốn ăn gì thì tự làm, chỉ cần không quá phận là được.
Ngay cả lần này chị ta sinh con gái, Liễu Thục Vinh cũng không hề thay đổi thái độ, lúc ở cữ còn đi từng nhà mượn trứng gà cho chị ra bồi bổ thân thể, ở nhà mẹ đẻ cũng không có đãi ngộ tốt như vậy đâu!
Muốn tìm mẹ chồng tốt hơn bà, tuyệt đối là không có khả năng.
Trần Diễm nhìn sườn mặt lạnh lùng của Vu Kiến Sinh, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng sợ hãi bật khóc.
***
Liễu Tố Tố nghe Vu Đại Trụ kể chuyện, lông mày nhăn lại, “Vậy phiền chú mua cho nương tờ vé xe, con sẽ đến nhà ga đón…”
“Đón cái gì mà đón, ông ấy nói vậy mà con cũng tin à?” Giọng Liễu Thục Vinh truyền tới.
“Nương! Nương không sao chứ?” Liễu Tố Tố vội hỏi.
“Không sao không sao, nương còn khoẻ lắm, nghỉ một chút là ổn thôi.” Liễu Thục Vinh nói xong, trừng mắt nhìn Vu Đại Trụ mới tiếp tục nói: “Con đừng nghe ông ấy nói bừa, nương tức giận mới nói vậy thôi, anh hai con dẫn Trần Diễm đến xin lỗi nương rồi, nó cũng nói là sẽ hối cải.”
Rốt cuộc cũng là con dâu mình, còn sinh cả cháu gái, Liễu Thục Vinh không đành lòng đuổi về thật, chỉ là bà cũng không thèm phản ứng với Trần Diễm, lần này tha thứ không có nghĩa là bà sẽ đối xử với đứa con dâu này như lúc trước, còn phải xem biểu hiện của nó đã.
Vu Đại Trụ kinh hỉ hỏi: “Bà thật sự không đi nữa?”
Liễu Thục Vinh hừ lạnh một tiếng, đúng là đồ đầu gỗ, bà tức giận mới nói vậy, thế mà người này còn tưởng thật, đã vậy còn chạy đến nói với Tố Tố nữa chứ, cái mặt già của bà biết giấu vào đâu bây giờ! Khó trách chỉ có thể làm đồ tể giết lợn thôi.
Liễu Tố Tố lại không hề cảm thấy hành vi của nương mình ấu trĩ, đối với cô mà nói, không có gì tốt hơn việc nương khỏe mạnh: “Nương, hay là nương cứ đến đây đi, bên này lương thực đủ, chỗ ở cũng có, mấy đứa nhỏ đều rất nhớ nương đấy.”
“Tố Tố, con có tin vui rồi sao? Nương thu thập hành lý tới ngay.”
Liễu Tố Tố: “…”
“Được rồi, giờ thì con đã tin nương thật sự nguôi giận rồi.” Có thể cùng cô nói giỡn, chắc chắn là không giận nữa, tất nhiên cô cũng biết, Liễu Thục Vinh cố ý làm vậy để cô yên tâm.
“Nương, dù có chuyện gì xảy ra, nương cũng phải nói với con đấy.”
“Yên tâm đi, nương đến từng này tuổi còn không thể tự chăm sóc mình hay sao?”
Một khi đã như vậy, Liễu Tố Tố cũng không nói thêm nữa, chỉ cần Trần Diễm biết sửa sai, cả nhà sống yên ổn bên nhau là tốt nhất.
Chỉ là cô cũng rõ ràng, qua việc này nếu Trần Diễm còn không biết nặng nhẹ, vậy đừng nói là cô, Vu Kiến Sinh sẽ là những đầu tiên không để yên.
Sau khi để mấy đứa nhỏ chúc tết Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ xong, Liễu Tố Tố mới ngắt điện thoại trở về.
Về đến nhà, cô liền chui vào hầm, lúc Hàn Liệt đến thì thấy cô đang cầm đèn pin, cố sức dọn cái gì đó.
“Em làm gì thế?” Hàn Liệt đi tới.
“Em thấy hiện tại lương thực nhà chúng ta còn đủ, gửi một ít về cho nương và dì hai, anh thấy được không?”
Quân khu có hệ thống tưới nước, sản lượng cao hơn so với ở quê.
Bởi vì Liễu Tố Tố luôn lo lắng lương thực không đủ, từ năm trước, không, hẳn là bắt đầu từ nửa năm kia đã cố ý độn lương*, độn lương ăn trước, thu lương mới lại độn, cứ như vậy, hầm tuy không đến mức tràn đầy nhưng vẫn có không ít đồ.
(*trộn lẫn thêm lương thực phụ, như ngô, khoai, sắn, v.v., để nấu với cơm)
Một số thứ để lâu dễ bị mốc, người trong nhà lại nhiều, không bằng gửi một ít về quê, đến khi bên này lương thực không đủ dùng cô sẽ e nghĩ biện pháp khác.
Hàn Liệt gật gật đầu: “Ừm, em muốn lấy cái gì, để anh lấy là được.”
Mấy thứ như lương thực tinh nhà Liễu Tố Tố còn không đủ ăn, nhưng thịt lợn thịt thỏ chuẩn bị cho ăn tết còn khá nhiều, cô muốn gửi cho hai bên khoảng 7-8 cân, còn có cả khoai lang miếng, cô làm rất nhiều
Khoai lang không cần tưới nước quá nhiều cho nên mãi cho đến tháng 10 năm trước, sản lượng khoai lang ngoài ruộng tuy giảm bớt, nhưng so với lúa mì vẫn tốt một chút.
Khoai lang sau khi thu hoạch, lá dùng làm thức ăn cho gà lợn, phần củ giữ lại một phần muốn ăn thế nào thì ăn, một phần khác Liễu Tố Tố làm thành khoai lang miếng.
Khoai lang gọt vỏ rồi chưng chín, sau khi chín thì nghiền nhuyễn, lại bỏ thêm một chút đường, đương nhiên, đường đắt nên cô không bỏ nhiều lắm, cũng may khoai lang vốn có vị hơi ngọt, cứ như vậy độ ngọt khá vừa miệng.
Tiếp theo, lại rải lên trên một ít hạt mè, lấy một miếng vải sạch sẽ, để khoai lên cán mỏng, phơi dưới mặt trời khoảng hai ba ngày, lại dùng khăn lông dính nước lau mặt vải là có thể gỡ miếng khoai ra.
Cuối cùng cắt khoai thành những miếng nhỏ, loại khoai này chiên qua dầu sẽ đặc biệt xốp giòn thơm ngon, vị ngọt của khoai hoà cùng mùi thơm của mè, ăn rất đưa miệng.
Không chiên dầu mà ăn trực tiếp cũng khá ngon, chỉ là vì không chiên nên rất cứng, nhai khá mất sức, lúc đói bụng ăn trước vài miếng nhỏ liền no bụng, không chỉ bọn nhỏ thích ăn, mà còn có thể để Hàn Liệt mang theo, huấn luyện đói bụng ăn hai miếng là vừa lúc.
Nếu gửi toàn là khoai lang về thì không hay lắm, nhưng gửi cái này thì khá ổn.
Liễu Tố Tố nói để Hàn Liệt lấy, mặc dù chỉ có hai ba thứ nhưng đặt chung một chỗ vẫn là một rương lớn.
“Vừa lúc ngày mai anh đi gửi tiền cho dì hai, gửi cái này về luôn.” Hàn Liệt nói.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, trong lòng vui vẻ nghĩ, may là cô chuẩn bị sớm, hiện tại không chỉ nhà mình tạm thời không thiếu ăn, mà bên nương và dì hai cũng có thể lo được.
Cảm giác độn lương, thật quá tuyệt.
——
Liễu Tố Tố gửi đồ về quê mất khoảng 4 ngày mới đến, lúc nhận hàng Liễu Thục Vinh vui vẻ vô cùng.
Chị dâu cả nhìn thịt trong rương, có chút ngượng ngùng nói: “Tố Tố lại gửi bao nhiêu đồ về rồi.”
Nhiều thịt thế này, không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa.
Liễu Thục Vinh cũng đau lòng, nhưng bà biết con gái làm việc luôn có chừng mực, không phải kiểu người thích phùng má giả làm người mập, “Không sao, đây là tâm ý của Tố Tố, về sau có thời gian làm cho mấy đứa nhỏ hai đôi giày là được.”
Tay nghề may vá của Liễu Tố Tố không tốt mọi người đều biết, Liễu Thục Vinh và chị dâu cả làm giày rất đẹp, chị liền cười nói: “Vâng, để tối con làm luôn.”
Trần Diễm đứng một bên nhìn rương thịt, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nghĩ nghĩ rồi lấy hết can đảm nói: “Để con làm quần áo cho mấy đứa nhỏ nhà Tố Tố, làm áo trên được không ạ?”
Liễu Thục Vinh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Trần Diễm sẽ chủ động nói như vậy.
Trần Diễm lần trước đúng là đã bị dọa sợ, nhưng bởi vì chị ta thuộc dạng da mặt tương đối dày, biết nếu mình không thay đổi hình tượng, hòa hoãn quan hệ với mẹ chồng về sau chắc chắn sẽ khó sống nên liền chủ động nói chuyện.
Liễu Thục Vinh cũng không khó xử cô con dâu này, gật gật đầu: “Ừ, lát nữa con với Tiểu Lệ đến chỗ nương lấy vải đi.”
Liễu Tố Tố gửi đồ vệ không chỉ khiến Trần Diễm kinh ngạc, mà toàn bộ người trong thôn người cũng khiếp sợ không thôi.
Thời buổi này quý giá nhất chính là thức ăn, một miếng lương thực cũng có thể cứu mạng người, biết bao nhiêu người nghĩ cách muốn mượn lương thực, đừng nói là con gái đã gả ra ngoài, ngay cả con trai ở nhà cũng hận không thể giấu lương thực trong lòng mình mới yên tâm.
Còn Liễu Tố Tố không chỉ không xin lương thực, còn chủ động gửi đồ về.
Đã vậy người phát thư còn nói, rương đồ rất nặng, hơn phân nửa đều là thịt đấy!
Nhất thời toàn bộ thôn từ trên xuống dưới, không ai là không hâm mộ Liễu Thục Vinh, dù trong lòng ghen tị nhưng vẫn cảm thấy Liễu Thục Vinh thật là có phúc, đẻ ra được đứa con gái mát lòng mát dạ.
Vừa lúc đụng phải Đặng Phương lại một lần nữa chạy tới chuẩn bị khoe khoang về Lê Ngọc Quế.
Lần trước bà ta bị Liễu Thục Vinh dọa chạy, mà trong khoảng thời gian này hạn hán đến, trong nhà bận rộn không có thời gian đến đây, vừa rảnh một chút liền lập tức chạy tới.
Bà ta tới là để khoe việc Lê Ngọc Quế mang thai sắp sinh, rốt cuộc nghe nói Liễu Tố Tố kia gả đi khá lâu rồi mà bụng còn chưa có động tĩnh gì đâu.
Thế mà Liễu Thục Vinh còn không biết xấu hổ nói con gái mình sống tốt lắm, hừ, hôm nay tôi ngược lại muốn xem ai mới là người sống tốt.
Kết quả tới cửa Đặng Phương lại phát hiện cả nhà Liễu Thục Vinh đều không ở nhà, bà ta cũng không vội, đứng dưới gốc cây chờ đợi.
Bỗng có thôn dân gần đó thấy bà ta đến, hỏi bà ta đang làm gì.
Đặng Phương liền làm bộ làm tịch nói mình tới quan tâm Liễu Tố Tố, Lê Ngọc Quế nhà bà ta gần đây đã có thai, cơ thể không thoải mái, muốn xem Liễu Tố Tố có thai chưa để chuẩn bị sẵn sàng ấy mà.
Đều là hồ ly ngàn năm, không cần phải vòng vo, thôn dân kia nghe bằng một tai cũng biết bà ta có ý gì, cười lạnh: “Mang thai thì có gì mà khoe, ai chẳng có con, muốn khoe thì mang lương thực ra khoe kìa.”
Sắc mặt Đặng Phương biến đổi: “Bà có ý gì?”
“Bà chưa biết à?” Thôn dân ôm tâm lý xem kịch vui kể lại chuyện Liễu Tố Tố gửi một rương thức ăn về, bên trong hơn phân nửa là thịt, cuối cùng dù bận vẫn ung dung nhìn Đặng Phương: “Sao nào, Lê Ngọc Quế nhà bà có gửi không?”
Gửi cái rắm!
Đặng Phương xanh mặt, thở phì phì đi về, lát về nhà phải bảo con trai viết thư gửi đến quân khu, hỏi xem sao Lê Ngọc Quế đến một gói đồ ăn cũng không gửi về!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook