Triệu Trân Trân cảm thấy như vậy không được, bèn tìm thím mượn sách để học thuộc, cô chịu khó học thuộc cả cuốn sách.

Tháng thứ hai đúng lúc công đoàn trong xưởng làm tuyên truyền, một phân xưởng phải cử hai người đi giúp đỡ.Bình thường mấy loại chuyện này mọi người tránh còn không kịp, vì đến công đoàn sẽ ảnh hưởng đến công việc riêng.

Người học nghề như Triệu Trân Trân không có tiền thưởng, làm việc chính thức mới có tiền thưởng, số lượng tiền thưởng có liên quan đến lượng công việc.Triệu Trân Trân làm lơ bản mặt thối của thầy, chủ động xin đi giúp đỡ.Cô làm việc chăm chỉ, ngoại hình xinh đẹp, miệng còn vô cùng ngọt.

Mấu chốt là vô ý để lộ năng lực giỏi ghi nhớ.

Chủ tịch công đoàn đã không nỡ để cô đi, vậy mà lại giành cô với phân xưởng.Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái cũng qua khoảng mười năm.


Thiếu nữ năm đó đã trở thành phụ nữ trưởng thành hai mươi bảy tuổi, hơn nữa còn là mẹ của bốn đứa con trai.Hai đứa lớn nhất sáu tuổi là sinh đôi, đứa thứ ba bốn tuổi.

Đứa thứ tư chính là Vương Kiến Minh mới được hai tháng, lúc này đang ngủ say.Vương Văn Quảng ậm ừ trả lời một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại.Một lần sống lại, Triệu Trân Trân trở nên vô cùng kiên nhẫn, biết rõ chồng không nghe lọt lời của mình, ngược lại cũng không sốt ruột.

Cô không tiếp tục khuyên nữa, đứng dậy tắm nước nóng rồi cũng nhanh chóng đi ngủ.Sáng sớm hôm sau cô đã bận rộn trong phòng bếp dưới tầng, Vương Văn Quảng là người miền Nam, buổi sáng thích ăn tào phớ và bánh chiên.

Hai món ăn này nhìn thì đơn giản, thật ra rất tốn thời gian.

Triệu Trân Trân bận bịu gần hai tiếng mới làm xong, ngoài ra còn chiên một đĩa trứng gà, trộn mấy quả dưa chuột.Thức ăn đã dọn lên bàn, Vương Văn Quảng mới bình thản đi xuống tầng.


Giúp việc mẹ Trương đang bưng một vò mật đậu vừa làm xong tới, lập tức mang vẻ mặt vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Vương, hôm nay Trân Trân làm cơm sáng, cậu xem tào phớ non cỡ nào này!”Vương Văn Quảng cười hài lòng, nói với vợ: “Em vất vả rồi, mau ngồi xuống ăn chung đi!”Triệu Trân Trân là người miền Bắc, kết hôn với Vương Văn Quảng đến nay là năm thứ bảy, nhưng vẫn không cùng khẩu vị.

Cô cầm một nắm rau thơm vụn đã cắt xong chạy tới từ phòng bếp, cười với chồng, quay đầu dặn dò: “Mẹ Trương, bà đi lên tầng xem thằng cả thằng hai và thằng ba đã dậy chưa? Nếu chưa tỉnh thì gọi chúng nó dậy! Hôm nay là thứ hai, không thể đến muộn.”Mẹ Trương đáp một tiếng, cởi tạp dề xuống rời đi.Trên bàn ăn chỉ còn lại hai vợ chồng.

Vương Văn Quảng nhìn vợ mặc bộ quần áo sợi tổng hợp đoan trang, cảm thấy lại không giống.

Quần áo màu xanh lá giản dị như vậy lại cho người một cảm giác xinh đẹp, anh không nhịn được mà nhéo gương mặt của vợ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tan làm về sớm, anh lấy cá hoa vàng nấu từ nhà ăn cho em ăn!”Món ăn nổi tiếng nhất của nhà ăn ở đại học Bình Thành chính là cá hoa vàng nấu.

Một phần cần hai tệ, đắt muốn chết nhưng mỗi ngày bán hết rất sớm.Triệu Trân Trân gật đầu, kẹp một miếng dưa chuột cho chồng, nói: “Được, hôm qua Kiên Dân và Kiên Quốc còn nói nhớ ông bà nội.

Anh cứ lấy thêm một phần cá hoa vàng nấu, chúng ta cùng đi qua thăm họ!”Vương Văn Quảng nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy rất bất ngờ, vội vàng gật đầu liên tục.Từ nhỏ Vương Văn Quảng thông minh hơn người, cha mẹ kỳ vọng về anh rất lớn.

Anh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương