Thập Niên 60 Nàng Dâu Hợp Đồng
-
Chương 2
Nhạc Thiện cho rằng bọn họ đều đã đi rồi, đang muốn đi vào xem thử, bỗng nhiên từ bên trong đối diện lao ra ba bốn người.
Bọn họ cười ha ha vây quanh cô, đắc ý nói: "Gái xấu, mày cho rằng hét lên một câu thì có thể dọa bọn tao sao? Dám quấy rầy chuyện tốt của bọn tao, anh em đâu mau dạy dỗ ả cho tao.
”
Đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, những người khác thật sự lao tới chỗ Nhạc Thiện, ai cũng giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn rất dọa người.
Nhạc Thiện không yếu thế, vung chân đá qua, bọn họ giống như giấy dán vậy, cô đá không đã chân.
Một trận a a ai u kêu thảm thiết qua đi, trên mặt đất nằm thẳng ba người, đầu hướng ra ngoài chân hướng vào trong, chỉnh tề thẳng hàng.
Còn tên cầm đầu bị dọa nhảy dựng, thấy thế vắt giò bỏ chạy.
Nhạc Thiện dưới tình thế cấp bách cởi giày ném qua, thành công đánh trúng mục tiêu, khiến hắn ngã xuống phố.
Cuối cùng bốn người này đều bị cô trói lại, dùng quần áo cởi ra từ trên người bọn họ.
Chỉ đến lúc này, cô mới có thời gian vào hẻm để xem tình trạng của nạn nhân.
Chỉ thấy trong hẻm nhỏ u tối, người bị đánh kia đang giãy dụa đứng lên, đối với sự xuất hiện của Nhạc Thiện biểu hiện rất cảnh giác.
Đây là phản ứng thường tình, Nhạc Thiện không để ý.
“Đồng chí không sao chứ? Yên tâm, những người đó đã bị tôi bắt lại, lát nữa đưa đến cục cảnh sát.
”
Người nọ không lên tiếng, khi Nhạc Thiện đi ra ngoài, anh khập khiễng đi theo.
Đợi ra ngoài, nương theo ánh trăng, Nhạc Thiện thấy rõ dáng vẻ đối phương.
Anh là một thiếu niên không lớn tuổi lắm, thấp hơn cô nửa cái đầu.
Dáng vẻ gầy gò yếu đuối, mặt vừa trắng vừa nhỏ, nếu như không phải trên cổ anh nhô lên yết hầu, thì có thể tưởng rằng là một nữ đồng chí.
Lúc cô quan sát anh, anh cũng nhìn thấy mấy người bị cô trói lại, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống.
“Cảm ơn, làm sao cô bắt được?" Người thiếu niên lần đầu mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Nhạc Thiện do dự, thành thật nói: "Khí lực của tôi khá lớn, bọn họ đánh không lại tôi.
”
Người thiếu niên nhìn thân thể cao lớn của cô, lại nhìn mấy con khỉ ốm yếu không ngừng kêu rên trên mặt đất, trong buồn bực sinh ra vài phần hâm mộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook