Thập Niên 60 Mẹ Kế
Chương 17: Nối Gót Mà Đến

Tay Chung Kiến Quốc run một chút, cả người đều nổi da gà, suýt nữa đem cái bát úp vào mặt Tam Oa: "Tống Chiêu Đệ, tôi muốn hỏi em một câu, đâu mới là con người thật của em?”

Tống Chiêu Đệ: "Em của hiện tại chính là em chân thật nhất." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Anh đứng ở trước mặt quân lính của mình sẽ không có vẻ mặt như bây giờ đúng không? Vẻ mặt của anh ở trước mặt Lưu sư trưởng hoặc là trước mặt tư lệnh cũng sẽ không giống nhau đúng không? Người đều có rất nhiều mặt, sau này đừng lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy nữa.”

"Hai người đang cãi nhau sao?" Chung Đại Oa đột nhiên mở miệng.

Tống Chiêu Đệ nhìn về phía cậu bé, mỉm cười nói: "Không có. Chúng ta đang thảo luận một vấn đề, nhưng lại có ý kiến bất đồng mà thôi." Thấy Tam Oa đã uống xong sữa bột, vốn muốn ôm con qua, nhưng cô lại bắt gặp vẻ mặt khinh thường của Chung Kiến Quốc, Tống Chiêu Đệ khẽ cười một tiếng, để cho anh một tay ôm đứa nhỏ, một tay ăn cơm.

Sau bữa cơm chiều, Tống Chiêu Đệ ôm Tam Oa, sai Chung Kiến Quốc đi rửa bát đũa, còn cô nấu cháo cho Tam Oa, lại giúp Đại Oa và Nhị Oa tắm rửa.

Lúc Tống Chiêu Đệ cho Tam Oa ăn cháo, Chung Kiến Quốc “hầu hạ” hai con trai thật tốt, liền hỏi: "Không có việc gì cần phải làm nữa đúng không?”

"Có." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía giếng nước rồi nói, "Tã lót của Tam Oa còn chưa có giặt. Đúng rồi, thuận tiện anh cũng chẻ củi ra đi.”

Trước mắt Chung Kiến Quốc cảm thấy tối sầm, lấy cái ghế ngồi ở trước mặt cô: "Tống Chiêu Đệ, hai ta cần phải nói chuyện rõ ràng mới được.”

"Được chứ." Tống Chiêu Đệ nói, "Đại Oa, Nhị Oa, có buồn ngủ không?”

Chung Đại Oa: "Không buồn ngủ.”

"Không buồn ngủ thì đi ra ngoài tìm bạn chơi một lúc đi." Tống Chiêu Đệ nói, "Trở về trước tám giờ, ngày mai sẽ cho các con đi ra ngoài chơi tiếp.”

Một ngày, Chung Đại Oa đều không thể đi ra ngoài chơi nghe thế thì vui vẻ lắm, nó kéo tay Nhị Oa chạy ra bên ngoài, cũng lười quan tâm ba mình và mẹ kế của mình nói chuyện gì.

"Cọ nồi rửa bát, tôi có thể làm, cho Tam Oa ăn cơm, tôi cũng có thể làm."

Chung Kiến Quốc nói, "Nhưng lại còn muốn tôi giặt quần áo, Tống Chiêu Đệ, như vậy là quá đáng lắm rồi.”

Tống Chiêu Đệ nhíu mi: "Tối hôm qua, không phải anh cũng đã giặt quần áo đấy sao?”

"Đó là do tôi thông cảm cho em ngồi xe lửa mệt mỏi." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ: "Vậy anh chỉ cần giặt quần áo của anh và ba đứa nhỏ là được. Quần áo của em cũng không cần anh giặt.”

Chung Kiến Quốc nghẹn lại: "Tôi không phải có ý như vậy.”

"Vậy ý của anh là gì?" Tống Chiêu Đệ không đợi anh mở miệng lại nói,

"Em trông nom ba đứa nhỏ, một ngày làm ba bữa cơm, hầu hạ cả nhà các anh bốn người ăn uống no đủ, anh còn kêu em đi giặt quần áo? Chung Kiến Quốc, người quá đáng phải là anh đấy.”

Chung Kiến Quốc há miệng một cái, một hồi lâu mới nghĩ đến: "Từ xưa tới nay nam chủ ngoại, nữ chủ nội, giặt quần áo nấu cơm là việc phụ nữ các em phải làm. Em thử nhìn phía đông có chị dâu Đoàn, phía tây có chị dâu Trần, người nào mà không phải giặt quần áo nấu cơm trông nom con nhỏ, tại sao em ở chỗ này lại không làm được?”

Tống Chiêu Đệ khẽ mỉm cười: "Bởi vì ba đứa con của anh không phải là do em sinh.”

"Em ——" Chung Kiến Quốc nghẹn khuất nhưng vẫn gắng sức vỗ ngực, bình ổn lại hơi thở, "Tối ngày hôm qua, em cũng không phải nói như vậy với tôi.”

Tống Chiêu Đệ: "Em nói là nhất định sẽ chăm sóc tốt ba đứa con trai của anh. Đại Oa và Nhị Oa có nói em để hai đứa nó đói bụng không? Không có. Tam Oa uống sữa trắng lại húp cháo, lúc nó ở cùng mẹ ruột, nó có thể ăn uống tốt như vậy không? Chắc chắn không thể so sánh cùng với hiện tại."

"Anh cũng khỏi cần phải lừa gạt em, hôm nay em xào cà tím bị ba người các anh ăn sạch bách, chỉ bằng một điểm này cũng đủ để em nhìn ra, trước kia các anh ăn uống cũng chả ra sao cả.”

"Kiếp trước tôi tạo cái nghiệt gì vậy?" Chung Kiến Quốc cảm thấy vô cùng đau đầu, "Lại có thể mời tới một tôn đại phật như em chứ.”

Tống Chiêu Đệ nói: "Phải nói là kiếp trước anh đã phải làm biết bao nhiêu chuyện tốt, mới có may mắn được em chọn trúng.”

"Bình thường, mẹ em cũng dạy em như vậy sao?" Chung Kiến Quốc không tin.

Tống Chiêu Đệ: "Dĩ nhiên là không phải. Trước một ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn, mẹ em nói với em, đến đảo Ông Châu rồi thì nhất định phải cố gắng chăm sóc anh thật tốt, trông nom ba đứa nhỏ thật cẩn thận, đừng để cho anh phải bận tâm về chuyện trong nhà. Nhưng mà, dựa vào cái gì? Ba đứa nhỏ cũng không có huyết thống với em, nói không chừng khi chúng nó lớn lên còn có thể hận em đó.”

"Em là đang cưỡng từ đoạt lý." Chung Kiến Quốc nói, "Nhìn dáng vẻ này của em, đừng nói là sống ở nông thôn bảo thủ, chính là gả đến thành thị lớn, em cũng là một người phụ nữ lười biếng trong miệng hàng xóm láng giềng.”

Tống Chiêu Đệ nhướng mày: "Cuối cùng anh cũng nói đúng một câu.

Anh rể em ở rể nhà chúng em, bình thường những chuyện giặt quần áo, nấu cơm đều là do chị em làm, em hỏi chị ấy tại sao không gọi anh rể giặt quần áo, chị ấy lại nói với em, không có người chồng nào đi giặt quần áo cả.”

"Chị em nói rất đúng." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ liếc nhìn anh một cái: "Đáng tiếc là người anh cưới lại là em, chứ không phải là chị em. Em lại không muốn phải vất vả như chị ấy, mới lựa chọn gả cho anh. Không có người quy định chồng không được làm việc nhà đúng không? Chung Kiến Quốc, đừng cảm thấy thiệt thòi, điều kiện của em tốt như vậy lại chọn lựa gả cho anh, người nên cảm thấy thiệt thòi phải là em mới đúng.”

"Em có thể không cần phải chịu thiệt nữa." Chung Kiến Quốc buột miệng nói ra.

Tống Chiêu Đệ: "Anh nhất định phải ly hôn cùng em sao?”

Chung Kiến Quốc đỡ trán than thở: "Đời này của Chung Kiến Quốc tôi có ba lần nhìn sai người, đều là phụ nữ, tôi đây là cái mệnh gì vậy?”

"Không thể trách mệnh." Tống Chiêu Đệ nói, "Là anh bị mù.”

Chung Kiến Quốc nhìn cô, giễu cợt nói: "Đích xác là tôi bị mù. Không mù cũng sẽ không bị em quay như chong chóng như thế.”

"Đừng có mà kêu than nữa." Tống Chiêu Đệ nói, "Có thể để cho anh, một người mang theo ba đứa nhỏ tìm được người mẹ kế như em, anh hẳn phải trộm mừng thầm mới phải.”

"Đúng vậy, tôi hẳn là phải trộm vui mừng." Chung Kiến Quốc nhìn một đống quần áo bên cạnh giếng nước, đầu lại cảm thấy đau nhức. Trước kia lúc Bạch Hoa ở cữ, anh cũng không giặt quần áo, đều là bà ngoại của Đại Oa giặt quần áo, "Hôm nay, sư trưởng lại còn nói tôi là con trai của trời, đến việc chọn mẹ kế cho mấy đứa con cũng rất may mắn.”

Tống Chiêu Đệ khá là bất ngờ: "Sư trưởng của các anh rất anh minh.”

"Nói em mập mà em còn cảm thấy tự hào sao?" Chung Kiến Quốc liếc cô một cái, "Nói chuyện chính, Đại Oa và Nhị Oa thích em, tôi cũng không muốn lại phải đi tìm một người mẹ mới cho bọn nó. Em thành thật nói cho tôi biết, em học ba năm đại học ở Tân Hải, có làm ra chuyện gì khác người hay không.”

Tống Chiêu Đệ: "Tìm một đối tượng có được tính không?”

"Không tính." Chung Kiến Quốc nói, "Đừng lại muốn lừa gạt tôi. Phía trên tính toán muốn ủy thác trách nhiệm nặng nề đối với em, ít ngày nữa liền sẽ phái người đi Tân Hải để điều tra em. Nếu thật sự em đã làm ra chuyện gì không tốt, hãy nói trước với tôi, tôi sẽ đi tìm sư trưởng hoặc là tư lệnh để nói.”

Tống Chiêu Đệ đánh giá anh một phen: "Em chỉ là một người phụ nữ chăm sóc cho ba đứa nhỏ, làm sao mà phía trên có thể trọng dụng em? Chung Kiến Quốc, có phải anh lừa dối em chuyện gì đúng không?”

Tâm của Chung Kiến Quốc vô cùng mệt mỏi, người phụ nữ này sao lại cứ thông minh như vậy: "Câu ‘bệnh nghi ngờ không trị được’ này chính là do em nói.”

"Vậy anh thử nói xem tại sao lãnh đạo lại coi trọng em như vậy?" Tống Chiêu Đệ không tiếp nhận khiêu kích.

Chung Kiến Quốc: "Hiện tại, học sinh trên đảo hầu hết đều là con cái của quân nhân trong quân ngũ, nếu như em có ba năm học ở Tân Hải trong sạch như ở thôn Tống nhỏ, thì em chính là cô giáo dạy tiếng Anh duy nhất ở trường trung học của chúng tôi.”

"Các anh thật là coi trọng em quá." Tống Chiêu Đệ vô cùng kinh ngạc,

"Cô giáo dạy tiếng anh sơ nhất, sơ nhị và sơ tam sao? Tính muốn làm em mệt chết à?”

Chung Kiến Quốc nhíu mày: "Đừng nói nghiêm trọng như vậy, tổng cộng mới có ba lớp thôi.”

"Ba lớp ba bộ tài liệu học khác nhau, buổi tối mỗi ngày em đều phải chuẩn bị ba giáo án dạy học khác nhau đó." Tống Chiêu Đệ nói, "Chung Kiến Quốc, nếu thật sự em tiếp công việc này, chẳng những anh phải giặt quần áo, bổ củi, còn phải nấu cơm cọ nồi, cho mấy đứa nhỏ đi ngủ.”

Chung Kiến Quốc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ một: "Là ba lớp, không phải là ba mươi lớp.”

"Không biết." Tống Chiêu Đệ chút vai một cái, "Em không muốn làm được chưa. Dù sao em đã không đến trường hơn một năm, kiến thức học trước đó em đã quên gần hết rồi, các anh cũng không thể bắt ép em làm đúng không?”

Đầu của Chung Kiến Quốc lại nhâm nhẩm đau: "Em, làm sao em có thể vô lại như vậy.”

"Em chính là như vậy." Tống Chiêu Đệ ôm Tam Oa đứng lên, rất là thản nhiên nói, "Khiến em làm cũng được thôi, tiền lương của em phải giống như của hiệu trưởng. Nếu không thì, khỏi phải bàn nữa.”

Chung Kiến Quốc đi theo cô đứng lên: "Đi đâu vậy?”

"Tìm con trai của anh trở về nhà đi ngủ." Tống Chiêu Đệ nói, "Quần áo không giặt, củi còn không chẻ, Chung Kiến Quốc, nếu anh dám lười biếng, buổi sáng ngày mai em sẽ không làm cơm.”

Chung Kiến Quốc dừng lại bước chân: "Chắc chắn kiếp trước là tôi đã nợ em.”

"Đừng nói như vậy, nơi này là nhà anh." Tống Chiêu Đệ nói, "Em chỉ có một mình, các anh có tận bốn người, nếu tính toán kỹ càng thì người chịu thiệt vĩnh viễn vẫn là em.”

Chung Kiến Quốc khoát tay: "Nhanh đi ra ngoài đi, hiện tại tôi chỉ cần nhìn em một cái thì đều cảm thấy nhức đầu.”

"Sao lúc dùng bữa cũng không thấy anh nhức đầu?" Tống Chiêu Đệ quay đầu trừng anh một cái, "Chuyện Tân Hải, các anh cứ việc điều tra, nếu tra ra một chút vấn đề, em đến như thế nào thì sẽ về như thế đó, cũng không cần anh đưa.”

Chung Kiến Quốc thấy vậy, cũng thấy yên tâm hơn, xoay người đi tới bên cạnh giếng nước, đột nhiên nghĩ đến Tống Chiêu Đệ còn chưa có tắm rửa, quần áo mặc hôm nay còn chưa có đổi, nhất thời mặt anh nóng lên, đem quần áo giặt sạch lại đi bổ củi.

Lưu sư trưởng nghe được cách vách vang lên thanh âm “phanh phanh”, theo tiếng kêu mà đi vào trong sân để nhìn xem thế nào, khá là cạn lời:

"Buổi tối còn đi bổ củi, tuổi trẻ thật là tốt, buổi chiều huấn luyện nửa ngày cũng không chê mệt mỏi.”

"Anh Chung lại không phải làm bằng sắt, nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi. Chỉ là có người không làm việc, anh Chung mới không thể không làm.”

Chị dâu Đoàn trừng mắt nhìn con gái mình một cái: "Bớt nói hươu nói vượn. Tiểu Tống người ta buổi sáng phải cuốc đất nửa ngày, buổi chiều lại phải giết vịt làm cơm, giúp mấy đứa nhỏ vá quần áo, căn bản là chưa từng ngừng tay.”

"Tiểu Tống này cũng thật là người biết làm việc nhỉ?" Lưu sư trưởng khá là bất ngờ, "Tôi còn cho rằng cô ấy giống như Bạch Hoa chứ!”

Chị dâu Đoàn: "Làm sao có khả năng giống nhau. Bạch Hoa là phần tử trí thức ở thành thị lớn, Tiểu Tống là người nông thôn, không cần phải nói thì năng lực làm việc cũng mạnh hơn so với Bạch Hoa.”

"Em rất thích Tiểu Tống?" Trước kia, Lưu sư trưởng thường nghe vợ của mình than thở về việc Bạch Hoa không biết làm việc. Tống Chiêu Đệ mới tới có một ngày mà đã được vợ ông bênh vực, Lưu sư trưởng càng thêm bất ngờ.

Chị dâu Đoàn: "Tiểu Tống lanh lẹ, rất biết xử lý công việc, em thấy cô ấy vô cùng tốt. Mấy ngày trước nghe anh nói Tiểu Tống là một cô gái nông thôn, em còn cho là cô ấy giống với em của hai mươi năm trước, cái gì cũng không hiểu đó.”

"Tiểu Tống trong miệng em quả thật là không giống với em." Lưu sư trưởng quay sang nhìn con gái mình, "Con cũng không cần xem thường Tiểu Tống là cô gái đến từ nông thôn, sau này con phải gọi cô ấy là cô giáo Tống đấy.”

Chị dâu Đoàn sững sờ một chút: "Cô giáo Tống? Đây là có ý gì?”

"Tiểu Tống là sinh viên." Lưu sư trưởng nói.

Chị dâu Đoàn kinh hô: "Sinh viên?!”

"Sinh viên? Chung Đại Oa, đừng có mà khoác lác, mẹ kế của mày chỉ là người phụ nữ nông thôn quê mùa." Trên mảnh đất trống cách chị dâu Đoàn hai trăm mét, một cậu nhóc vừa gầy vừa đen lớn tiếng kêu la, hận không thể để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

Đại Oa lớn tiếng biện giải: "Tao không lừa gạt người, mẹ kế tao là một sinh viên, rất lợi hại. Cái gì mày cũng không biết, không được nói mẹ kế của tao.”

"Sinh, sinh viên cũng là một sinh viên có lòng dạ đen tối." Cậu nhóc cảmthấy bản thân nói rất đúng, gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, chính là một sinh viên có lòng dạ đen tối.” Chung Đại Oa gấp gáp, ba bước chạy đến bên cạnh đứa bé kia, kêu lên:

"Không phải!”

"Đúng vậy, " đứa trẻ kia nói, "Mẹ kế đều có lòng dạ đen tối.”

Chung Đại Oa giơ tay lên đẩy đứa bé kia một cái: "Mày mới là người có lòng dạ đen tối. Mẹ kế của tao tốt nhất, mẹ kế của tao còn làm bánh trứng, làm thịt vịt cho tao ăn.”

"Chung Đại Oa chính là Đại vương khoác lác nhất." Đứa trẻ kia vừa nói, liền giơ lên tay đẩy Đại Oa một cái.

Chung Nhị Oa thấy thế cũng chạy qua nói: "Dám đánh anh của tao sao?!" Liền bổ nhào vào ôm ngã đối phương trên mặt đất.

Đứa nhỏ kia nhất thời gấp gáp, liền vung tay đánh Nhị Oa một cái.

"Mày dám đánh em trai của tao à?" Chung Đại Oa đẩy tay của đứa bé kia ra, Nhị Oa vội vã trốn sau lưng anh trai mình.

Tống Chiêu Đệ nghe được thanh âm khác lạ của Đại Oa, theo tiếng kêu mà đi qua liền thấy ba đứa nhỏ đang đánh nhau thành một khối, nhìn hai đứa con trai của mình cũng chưa phải ăn thua thiệt, mới đi về phía đứa nhỏ đang đứng bàng quan bên cạnh: "Chuyện này là sao?”

Hình như là Đại Oa đang khóc." Lưu sư trưởng đang nói chuyện của Tống Chiêu Đệ cho vợ và con gái của mình nghe, đột nhiên nghe được một trận tiếng khóc, càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, "Làm sao Đại Oa lại khóc?”

Chị dâu Đoàn không chút suy nghĩ, bật thốt lên: "Có phải Đại Oa không nghe lời cho nên Tiểu Tống đánh nó hay không?”

"Không có khả năng." Lưu sư trưởng nói, "Tiểu Tống là phần tử trí thức, không thể nào đánh trẻ con. Em đi qua nhìn một chút chuyện này xem thế nào.”



Chị dâu Đoàn nhấc chân đi ra ngoài, đi hai bước liền dừng lại: "Em đi không thích hợp, hay là anh đi đi.”

"Kêu em đi thì đi đi." Lưu sư trưởng nói, "Các em là phụ nữ với nhau dễ nói chuyện.”

"Ba, mẹ, thanh âm là từ bên ngoài truyền tới, cô ấy không có khả năng ở bên ngoài đánh Đại Oa.”

Chị dâu Đoàn đại lắng nghe, tiếng khóc càng ngày càng gần: "Phỏng đoán là cùng trẻ con nhà nào đánh nhau.”

Cùng lúc đó, Chung Kiến Quốc bỏ búa xuống, hít sâu một hơi, đi ra ngoài: Không có một người khiến anh bớt lo. "Lại làm sao?”

"Mã Chấn Hưng là cái đồ bại hoại." Chung Đại Oa còn chưa tới bên cạnh Chung Kiến Quốc liền bắt đầu cáo trạng.

Chung Kiến Quốc: "Ai hỏi con vấn đề này, ba hỏi con tại sao lại đánh nhau?”

"Con không đánh nhau.”

"Không đánh nhau thì khóc cái gì? Chẳng nhẽ là mẹ kế đánh con?”

"Không có. Là, là Mã, Mã Chấn Hưng nói, nói mẹ kế vừa đen lại xấu xí không ai muốn, mới gả cho ba." Chung Đại Oa xẹp lép miệng, "Rõ ràng là không phải.”

Chung Kiến Quốc nhìn về phía Tống Chiêu Đệ: "Em không nổi giận với đứa nhỏ nhà họ Mã đấy chứ ?”

"Em là hạng người như vậy sao?" Cô là thấy Đại Oa khóc, mới lên trước kéo ba đứa nhỏ ra.

Tuy nhiên với loại chuyện này, Tống Chiêu Đệ không tính toán nói với Chung Kiến Quốc, "Em là vợ của anh, không thể để cho anh bị mất mặt. Liền cùng mấy đứa trẻ nói, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường, hôm nay nói cả đời không qua lại với nhau, ngày mai lại sẽ chen chung một chỗ cùng chơi đùa.”

Chung Đại Oa lau sạch nước mắt, nghiêm túc nói: "Con không cùng Mã Chấn Hưng chơi.”

"Được được được, không cùng cậu bé ấy chơi." Chung Đại Oa chưa bao giờ đánh nhau với người khác, đây là lần đầu tiên, Chung Kiến Quốc muốn hỏi rõ, “Đứa bé ấy nói mẹ kế không ai muốn, con liền cùng Mã Chấn Hưng đánh nhau?”

Chung Đại Oa: "Con mới không có. Nó còn nói mẹ kế có lòng dạ đen tối, con mới đánh nó.”

"Đánh người ta, kết quả là bản thân con lại khóc." Chung Kiến Quốc than thở, "Con thật là có tiền đồ.”

Tống Chiêu Đệ: "Con trai anh cảm thấy đứa nhỏ nhà họ Mã không nói lý, bị đứa nhỏ nhà họ Mã làm tức giận đến phát khóc. Không phải là bởi vì Mã Chấn Hưng đánh nó.”

Chung Đại Oa theo bản năng nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, chỉ kém không nói rõ, làm sao mẹ biết.

"Mẹ thông minh đó." Tống Chiêu Đệ nói, "Nhị Oa, em trai Mã Chấn Hưng có đánh con hay không?”

Chung Nhị Oa lắc lắc đầu: "Mã tiểu nhị đi gọi cứu binh. Ba, con còn giúp anh trai đánh Mã Chấn Hưng.”

"Nhị Oa làm rất đúng." Tống Chiêu Đệ nói, "Tiểu nhị Nhà họ Mã có nói gọi ai làm cứu binh hay không?”

Chung Đại Oa: "Ba nó.”

"Chớ nói nhảm, ba của bọn nó là Mã Trung Hoa không có ở nhà." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ: "Vậy đó chính là mẹ của nó. Chung đoàn trưởng ở trong sân chờ mẹ của mấy đứa nhỏ nhà họ Mã đến tìm công đạo, hay là trốn ở trong phòng?”

"Em từng nói chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải nghe theo em, tôi nhất định phải trở về phòng." Chung Kiến Quốc đến ôm lấy Tam Oa, "Nhị Oa, cùng ba lên lầu.”

Chung Nhị Oa lớn tiếng nói: "Không cần, con muốn ở nơi này chờ Mã Chấn Hưng.”

Bốn người của Nhà họ Lưu đứng ở hàng rào bên phía của nhà mìnhkhông có nghe rõ Chung Kiến Quốc nói gì liền tính toán trở về phòng, Nhị Oa lớn giọng khiến bốn người nhà họ Lưu nhìn nhau một cái, lần nữa kề bên chân tường đứng thẳng.

Chốc lát, một người phụ nữ dắt hai đứa nhỏ đến nhà họ Chung. Lưu sư trưởng vỗ cánh tay vợ mình: "Em đi qua khuyên nhủ, đừng để họ làm loạn lên.”

"Sẽ không xảy ra chuyện gì ồn ào đâu." Chị dâu Đoàn nhìn người trong sân cách vách, "Vợ của Mã Trung Hoa cũng là một người có văn hóa, người có văn hóa nói chuyện với người có văn hóa đều là giảng đạo lý.”

"Vậy cũng không biết được.”

Chị dâu Đoàn trừng con gái mình một cái, thấp giọng quát mắng:

"Không phải chuyện của con, im miệng cho mẹ!”

"Đại Oa, cánh tay còn đau không?”

Thanh âm của Tống Chiêu Đệ truyền qua tới, Lưu sư trưởng nhỏ giọng nói: "Hai mẹ con các người đừng có ồn ào nữa, trước xem một chút rốt cuộc chuyện này là làm sao, không có chuyện gì lớn thì chúng ta liền trở về phòng.”

Chung Đại Oa ngốc một chút, ngẩng đầu lên muốn nói, cánh tay của con rất tốt. Lời đến khóe miệng lại nghe được Tống Chiêu Đệ nói: "Đại Oa, đừng khóc, hiện tại mẹ sẽ kêu ba con đưa con đi phòng y tế." Xoay người đi vào trong phòng, đột nhiên dừng lại, làm bộ như mới vừa phát hiện trong sân nhiều hơn một người lớn và hai đứa nhỏ,

"Xin hỏi cô là?”

"Mã Chấn Hưng và mẹ của nó." Đại Oa theo bản năng xoay người, thấy rõ người tới liền vội vã nhắc nhở Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong lòng, bọn họ vừa vào cửa mẹ liền đoán được: "Mã Chấn Hưng? Mẹ Mã, các người là có chuyện gì không?”

"Là có chuyện." Người tới dắt theo hai đứa nhỏ đi qua, "Đại Oa và Nhị Oa nhà các người đánh một mình Chấn Hưng, có phải cần cho chúng tôi một lời giải thích hay không?”

Tống Chiêu Đệ nhíu mày, người ở thời đại này giúp con trai xuất đầu cũng văn minh như vậy à: "Vừa vặn. Trên cánh tay Đại Oa nhà chúng tôicũng bị xước một mảng, nói l à do Chấn Hưng đánh. Hôm nay thời tiết oi bức, dễ dàng cảm nhiễm, nhất định phải xức thuốc. Nếu chị tới, chúng ta cùng nhau đi phòng y tế, chị đem tiền thuốc kết toán, lại nói rõ nguyên nhân tại sao mấy đứa nhỏ lại đánh nhau.”

"Con không có cào cánh tay của Chung Đại Oa." Mã Chấn Hưng vội vàng nói.

Tống Chiêu Đệ: "Vậy Nhị Oa nhà chúng tôi cũng không đánh cháu.”

"Cô ——" Người phụ nữ cao gầy nghẹn một chút, "Mọi người đều thấy, cô đừng nghĩ —— “

Tống Chiêu Đệ cắt đứt lời nói của chị ta: "Con trai cô không thừa nhận cánh tay của Đại Oa là bị nó cào rách, tại sao tôi không thể nói Nhị Oa nhà chúng tôi không có động thủ?”

Người phụ nữ nghẹn một chút: "Cái này, này căn bản không phải cùng một loại chuyện.”

"Đích xác không phải cùng một chuyện." Tống Chiêu Đệ nói, "Chị muốn phân chia rõ ràng, vậy trước tiên chúng ta liền bàn về nguyên nhân tại sao hai đứa nhỏ lại đánh nhau.”

Chung Đại Oa: "Mã Chấn Hưng mắng người.”

"Nghe thấy không?" Tống Chiêu Đệ hỏi, "Là đứa nhỏ nhà các người gâysự trước.”

Người phụ nữ kia nói: "Vậy cũng không thể động thủ đánh người.”

"Nhìn chị tới là biết đứa nhỏ nhà chị đã nói cái gì rồi. Nếu như vậy, tôi đem tổ tông tám đời nhà chị đều hỏi thăm sức khỏe một lượt, nếu như chị có thể nhẫn nhịn, hôm nay chuyện này đều tính là do Đại Oa sai."

Tống Chiêu Đệ nói, "Nếu cô cần châm trà nhận sai, còn là dập đầu bồi tội, nhà chúng tôi đều chấp nhận.”

Người phụ nữ lại nghẹn lần nữa, nhìn thật sâu vào Tống Chiêu Đệ, túm hai đứa nhỏ xoay người rời đi.

Chung Đại Oa trừng mắt nhìn: "Đi rồi? Cứ như vậy đi rồi?”

"Nếu không thì sao?" Tống Chiêu Đệ nhìn đứa nhỏ một cái, "Con còn muốn như thế nào nữa? Các con là hai người đánh người ta một người, đổi lại là một người không nói lý lẽ, chuyện này còn không giải quyết nhanh vậy đâu. Đều lên lầu đi ngủ cho mẹ.”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, tay cầm tay, tung tăng đi vào trong phòng.

Lưu sư trưởng lắc đầu bật cười: "Tiểu Tống này, thật là một nhân tài.”

"Đại Oa không bị thương chứ?" Chị dâu Đoàn hậu tri hậu giác đuổi theo. Lưu sư trưởng vừa đi vừa nói: "Tiểu Chung là người rất thương mấy đứa nhỏ, nếu trên cánh tay Đại Oa bị thương, cậu ấy không khả năng ôm Tam Oa lên lầu.”

"Vậy Tiểu Tống là?" Chị dâu Đoàn không dám tin, "Cố ý lừa gạt vợ của Tiểu Mã.”

Lưu sư trưởng: "Nghe Tiểu Tống vừa nói như vậy, khẳng định là đứa nhỏ Nhà họ Mã đã nói gì đó khó nghe. Ví dụ như nói là mẹ ruột Đại Oa chết rồi, Đại Oa là đứa nhỏ không có mẹ, đem Đại Oa tức giận." Dừng một chút, "Tuy nhiên, Tiểu Tống cũng không cậy được thế trên mà không buông tha người, ngược lại khiến cho tôi rất bất ngờ.”

Chị dâu Đoàn nói: "Em vừa mới nói đó, Tiểu Tống người ta cũng không phải là loại người đó.”

"Bây giờ thì tôi biết rồi." Lưu sư trưởng nhìn về phía lầu nhỏ của nhà họ Chung, "Tiểu Chung này, ngày mai tôi phải nói chuyện rõ ràng với cậu ấy mới được.”

Chị dâu Đoàn không hiểu: "Tiểu Chung phạm sai lầm sao?”

"Không có." Lưu sư trưởng nói, "Tôi là sợ cậu ấy phạm sai lầm.”

Như đã nói, Chung Kiến Quốc ôm Tam Oa đến lầu trên, sợ Tống ChiêuĐệ tùy tính, nên mở cửa sổ ra, tính toán ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm Tống Chiêu Đệ, nhưng mà thấy hàng rào bên nhà họ Lưu có bốn người đang đứng.

Chung Kiến Quốc chỉ nhìn thân hình bốn người cũng biết là một nhà Lưu sư trưởng. Mà người nhà họ Mã vừa đi, bốn người Nhà họ Lưu cũng trở về phòng, Chung Kiến Quốc nhất thời xác định Lưu sư trưởng nghe thấy lời nói chuyện giữa Tống Chiêu Đệ và người nhà họ Mã với nhau.

Lưu sư trưởng đối với Tống Chiêu Đệ có cái nhìn rất tốt, Chung Kiến Quốc không dám tưởng tượng ngày mai sư trưởng của anh sẽ làm sao để khen Tống Chiêu Đệ. Tuy nhiên, khẩn cấp nhất không phải so đo những thứ này, mà là con trai đã đánh nhau.

"Đại Oa, Nhị Oa, các con có phải cảm thấy bản thân không sai hay không?" Hai đứa nhỏ đi lên trên lầu, Chung Kiến Quốc liền hỏi.

Chung Đại Oa theo bản năng nhìn về phía cửa thang lầu.

Chung Kiến Quốc nhức đầu, hôm qua còn không nhận mẹ, hôm nay lại xem mẹ kế trở thành người nhà mình, hiện tại trẻ nhỏ thật dễ thay đổi:

"Đừng ngóng trông mẹ của con nữa, cô ấy ở lầu dưới thu thập củi lửa, còn phải tắm rửa. Nhất thời sẽ chưa thể lên đây đâu.”

"Ba, ba muốn đánh con sao?" Chung Đại Oa ngửa đầu hỏi, "Mẹ kế cũng không đánh con.”

Chung Kiến Quốc tức giận: "Thì ra như vậy, có phải ý của con là ba lại muốn biến thành cha ghẻ không? Chung Đại Oa, đừng động một chút là nhắc tới cha ghẻ. Chuyện hôm nay, hai con đều có sai, sai ở đâu, bản thân tự ngẫm lại đi.”

Khoảng chín rưỡi, Tống Chiêu Đệ lên lầu, thấy Đại Oa và Nhị Oa đứng dựa tường, Chung Kiến Quốc ôm Tam Oa ngồi ở trên ghế, giống như là một đại gia: "Làm cái gì đây?”

"Ba nói chúng con sai." Chung Đại Oa nói, "Nhưng mà con không nghĩ ra được. Ba nói, không nghĩ ra được thì đứng, không được đi ngủ.”

Tống Chiêu Đệ không có đồng hồ đeo tay, nhưng cô biết bản thân tắm rửa rất lâu, khẳng định nói: "Đứng rất lâu rồi đúng không?”

"Một giờ năm phút." Chung Kiến Quốc nói, "Em đi ngủ đi, tôi nhìn bọn nó.”

Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng: "Nhìn cái gì? Hai đứa nó, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, anh lại kêu hai đứa nhỏ như vậy xem xét lại mình? Chung Kiến Quốc, anh thử hỏi hai đứa nó, có biết xét lại mình là có ý gì không?”

"Là có ý gì ạ?" Chung Đại Oa theo bản năng hỏi.

Hô hấp của Chung Kiến Quốc cứng lại: "Được rồi, tôi nói cho hai bọn nó nghe." Đưa Tam Oa cho Tống Chiêu Đệ, "Em trở về phòng đi ngủ đi.”

"Không cần anh nhắc nhở." Tống Chiêu Đệ nói ám chỉ, "Đại Oa và Nhị Oa là con trai ruột của anh, không phải người ngoài.”

Chung Kiến Quốc trừng cô một cái: "Tôi biết nên làm sao để giáo dục trẻ nhỏ.”

Tống Chiêu Đệ không yên tâm. Cũng không phải là cô không tín nhiệm Chung Kiến Quốc, mà là cha mẹ thời đại này vững tin ăn gậy mới có thể dạy ra con cái có hiếu.

Nhưng khi có mặt trẻ nhỏ ở đây, cô cũng không thể làm căng với Chung Kiến Quốc, vì vậy cô khép hờ cửa, nghe Chung Kiến Quốc nói làm sao.

Qua một hồi lâu, Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không có dấu hiệu động thủ, mới bỏ màn xuống, ôm Tam Oa đi ngủ.

Hôm sau, Tống Chiêu Đệ mở mắt ra, nghe được ngoài cửa sổ lạch cạchlạch cạch, vội vã bò dậy mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh đánh úp tới,

Tống Chiêu Đệ thoải mái hít sâu một hơi.

Mặc quần màu đen, áo sơ mi màu xám, Tống Chiêu Đệ đi tới phòng tiếp khách thấy đồng hồ trên tường chỉ hướng bảy, vội vã xuống lầu.

Chung Kiến Quốc ở trong phòng bếp, trong mắt Tống Chiêu Đệ sáng lên: "Anh biết nấu cơm?”



"Không biết." Chung Kiến Quốc rất thành thực, "Ngày hôm qua nhìn em nấu cháo, tôi cũng nấu cháo. Trên lò còn có nửa nồi vịt hầm, buổi sáng ăn màn thầu và thịt vịt.”

Tống Chiêu Đệ rất thất vọng: "Sáng sớm ăn như vậy không tốt cho mấy đứa nhỏ. Để em làm thức ăn khác.”

Chị dâu Đoàn cho bốn quả dưa leo lớn, Tống Chiêu Đệ suy nghĩ chỉ cần hai quả là đủ rồi, dư quang khóe mắt liếc qua Chung Kiến Quốc rất cường tráng, chân dài ngồi ở ghế nhỏ không chỗ đặt, nên lấy hai quả trứng gà xào với dưa leo.

Không tới năm phút, hai món ăn đã được bàn, mặc dù trong lòng Chung Kiến Quốc giận Tống Chiêu Đệ thường xuyên mang đứa nhỏ ra uy hiếp anh, nhưng mà không không thừa nhận tại phương diện làm cơm này, hai người Bạch Hoa cũng không thể nào so sánh cùng Tống Chiêu Đệ.

Sau bữa sáng, Tống Chiêu Đệ thấy mưa không có dấu hiệu ngừng lại,cho dù cô và Chung Kiến Quốc không có tình cảm gì, cũng nhịn không nổi lo lắng: "Anh đi doanh trại như thế nào?”

"Tiểu Lý lái xe tới đón tôi." Chung Kiến Quốc thấy con trai lớn và con trai thứ hai đang ngồi liệt trên ghế gỗ, khẽ nhíu mày, "Ăn no thì đứng

lên đi lại.”

Tống Chiêu Đệ buồn cười: "Sợ hai đứa nó ăn ra bụng nhỏ sao? Đại Oa và Nhị Oa hơi gầy, ngày ngày ăn như vậy, ăn mười ngày nửa tháng cũng sẽ không ăn ra được bụng nhỏ.”

"Nghe thấy không? Ba." Chung Đại Oa liếc ba mình một cái, dứt khoát cởi giày xuống rồi leo lên trên ghế dài, "Di, đây là cái gì?”

Chung Kiến Quốc nhìn đồng hồ đeo tay, đoán chừng Tiểu Lý còn phải một hồi lâu mới tới, ngồi về bên cạnh con trai: "Cái gì?”

"Ba nhìn." Chung Đại Oa chỉ đầu gối, "Con mèo nhỏ, ba.”

Chung Kiến Quốc chăm chú nhìn lại, đầu gối Đại Oa có một hình may con mèo, không chút suy nghĩ liền hỏi Tống Chiêu Đệ: "Em may?”

Em cảm thấy mấy mụn vá quá khó coi, nên dùng vải vụn cắt thành hình con mèo đè lên rồi may lại rồi may lại." Tống Chiêu Đệ nói, "Không được sao?”

Chung Đại Oa giành nói: "Rất được, rất được. Có phải ngày hôm qua may hay không?”

"Chiều hôm qua may chính là con vịt." Kiếp trước, Tống Chiêu Đệ giành cả đời để thiết kế trang phục, ở trên quần áo may thêm vài con động vật nhỏ, so với việc trước khi bắt đầu sự kiện phải đổi trang phục cho người mẫu thì đơn giản hơn nhiều, "Nhị Oa, trên quần áo của con cũng có con gà con và vịt con, không cần hâm mộ anh trai.”

Trong mắt Chung Nhị Oa sáng lên: "Có thật không ạ?”

"Đương nhiên." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Chung Kiến Quốc, ý muốnnói, "Cho tới bây giờ mẹ cũng chưa nói dối lời nào.”

Chung Nhị Oa nằm bò trong lòng Chung Kiến Quốc: "Ba —— “

"Thay quần áo có động vật nhỏ?" Chung Kiến Quốc nói, "Mặc bộ này đi, ngày mai đổi lại. Trời mưa giặt quần áo lâu khô, quần áo mặc hết rồi, con sẽ phải cởi truồng đấy.”

Tống Chiêu Đệ tán đồng: "Trên mặt lò toàn là tã lót của em trai, không có chỗ để hơ quần áo cho các con đâu.”

Chung Nhị Oa rất là thất vọng, lại không muốn cởi truồng, hữu khí vô lực ngồi ở bên người Đại Oa, duỗi tay sờ sờ con mèo trên đầu gối của anh mình.

Chung Kiến Quốc chuyển hướng nhìn Tống Chiêu Đệ, em có nhiều chiêu thật đấy.

Tống Chiêu Đệ nhướng mày, em còn chưa có xuất thủ đâu.

"Thôi, em đừng nên xuất thủ." Chung Kiến Quốc không muốn nhận trái đắng, Tống Chiêu Đệ thông minh như vậy, còn không làm việc theo lẽ thường, Chung Kiến Quốc tạm thời không muốn cùng cô so chiêu.

Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng: "Một đoàn trưởng như anh mà còn sợ bị thua thiệt hay sao?”

"Đoàn trưởng cũng là một người bình thường, không giống em ——"

Chung Kiến Quốc nghe loáng thoáng được tiếng xe, "Chắc là Tiểu Lý tới.”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Chung Kiến Quốc vừa mở ô ra, Tiểu Lý liền tới cửa: "Đoàn trưởng, trong nhà điện báo.”

"Điện báo?" Chung Kiến Quốc vội vã bỏ ô xuống, "Ai?" Vừa nói, dừng một chút, "Hử." Nhìn Tống Chiêu Đệ, cắn răng nói, "Em là chọc đúng vào nỗi đau của người khác.”

Tống Chiêu Đệ liền vội vàng đứng lên: "Mẹ kế của anh?”

"Anh trai tôi." Chung Kiến Quốc mở ra điện báo, "Anh trai nói mẹ kế hỏi anh ấy, vì sao tôi trở về lại mang ba đứa nhỏ mang đi, lúc cùng em kết hôn cần chuẩn bị cái gì. Anh trai hỏi tôi nên làm thế nào.”

Tống Chiêu Đệ: "Anh trai anh còn chưa nói chuyện với dì họ của em sao?”

"Chuyện này lúc về sẽ nói tỉ mỉ sau." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi sẽ đi đường vòng để mua một ít thức ăn, buổi tối sẽ mang trở về. Em không cần phải đi ra ngoài.”

Tống Chiêu Đệ khẽ vuốt cằm: "Lái xe chậm thôi." Đưa tiễn Chung Kiến Quốc rồi đóng cửa lại, đến phòng khách liền hỏi, "Đại Oa, bên này có họ hàng của bà ngoại con không?”

"Họ hàng của bà ngoại sao?" Chung Đại Oa trừng mắt nhìn, "Là cậu và dì cả sao?”

Tống Chiêu Đệ: "Khác với cậu và dì cả, dượng, bạn của mẹ con, đồng nghiệp, cho dù là ai, trên đảo này có người quen biết mẹ và bà ngoại của con không?”

"Mẹ hỏi những thứ này làm gì?" Chung Đại Oa cảnh giác, ngay tức khắc biến thành con nhím nhỏ.

Đứa nhỏ có tâm lý yếu ớt, lại không còn mẹ ruột, Tống Chiêu Đệ muốn mắng nó là (*) tiểu bạch nhãn lang đều ngại nói: "Mẹ là sợ có người cùng bà ngoại của con nói mẹ làm mẹ kế của con.”

"Tại sao phải sợ?" Chung Đại Oa không hiểu, "Bà ngoại không ở trên đảo.”

Tống Chiêu Đệ: "Mẹ của con mới mất được một trăm ngày, ba con không chờ được mà nhanh chóng tìm cho các con một người mẹ kế, bà ngoại con sẽ mắng ba con là người không có lương tâm.”

"Bác cả nói ba giúp chúng con tìm mẹ kế, là do không có người chăm sóc chúng con. Mẹ không phải ba hại chết, cũng không phải mẹ hại chết, tại sao bà ngoại phải mắng ba?”

Chung Đại Oa vẫn là không hiểu.

Tống Chiêu Đệ: "Con cảm thấy bà ngoại như thế nào?”

"Rất xấu xa." Chung Đại Oa nói, "Ngày ngày đều trộm đồ vật nhà con.”

Tống Chiêu Đệ: "Vậy thì đúng rồi. Bà ngoại con là một kẻ xấu, kẻ xấu làm việc chưa bao giờ cần biết tại sao, bọn họ nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, cũng sẽ không cân nhắc người khác sẽ tức giận hay không.”

"Tại sao có thể như vậy chứ." Chung Đại Oa chau mày, "Vậy chúng ta phải làm sao?”

Tống Chiêu Đệ đỡ trán: "Trước tiên con hãy nói cho mẹ biết, trên đảo có người quen biết với bà ngoại của con hay không?”

"Có một chú." Chung Đại Oa nói, "Mẹ của con nói đó là em trai của mẹ, ba nói không phải, nhưng mà mẹ bảo con gọi người ấy là chú.”

Tống Chiêu Đệ: "Anh ta gọi bà ngoại con là gì?”

"Bà cô." Chung Nhị Oa giơ tay nhỏ lên, "Mẹ kế, con biết.”

Tống Chiêu Đệ khóe miệng run rẩy: "Sau này phải gọi là mẹ." Lập tức, cô lại hỏi Chung Đại Oa, "Hiện tại, người đó ở chỗ nào?”

"Ở trên đảo." Chung Đại Oa nói, "Làm giống như ba của con.”

Mi tâm của Tống Chiêu Đệ nhảy dựng: "Là một đoàn trưởng sao?" Như này thì không được tốt lắm.

"Không phải." Chung Đại Oa nói, "Là một quân lính bình thường thôi.”

Tống Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ biết rồi. Đi lầu trên đem quyển sổ và bút cầm qua đây để mẹ viết phong thư." Dừng một chút, "Đại Oa, thông tin trong thư không liên quan tới ba của con, có thể đồng ý với mẹ là con sẽ không nói với ba con hay không?”

"Vậy mẹ nói cho con biết, tại sao không thể nói với ba." Chung Đại Oa rất muốn đồng ý Tống Chiêu Đệ, nhưng mà lại cảm thấy không nên lừa gạt Chung Kiến Quốc, nhìn chằm chằm Tống Chiêu Đệ muốn đáp án.

Tống Chiêu Đệ không tức giận, còn rất vui vẻ, con trai của mình cũng không phải một đứa trẻ ngốc bạch ngọt: "Bởi vì ba con bận rộn. Bên ngoài lại mưa lớn như vậy, ba con còn phải đi doanh trại, buổi tối trở lại còn phải giúp các con giặt quần áo, chúng ta không nên lại mang thêm chuyện khác tới làm phiền ba con.”

"Buổi trưa ăn thịt vịt sao?" Chung Đại Oa hỏi.

Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói, đứa nhỏ này chính là đồ tham ăn: "Không ăn thịt vịt, mẹ sẽ làm món ngon khác cho các con. Mẹ cần các con đồng ý.”

Chung Đại Oa nhếch miệng. Chung Nhị Oa gật đầu. Cả hai ăn ý đầy đủ, đều không mở miệng nói là đồng ý.

Hai đứa nhỏ này cho là không nói chuyện, sau này bị Chung Kiến Quốc phát hiện, là có thể úp nồi lên đầu cô sao? Tống Chiêu Đệ rất muốn nói, ngây thơ!

Lúc Tống Chiêu Đệ quyết định gả cho Chung Kiến Quốc, chỉ cân nhắc làm sao thu thập dì họ gây chuyện của cô. Vạn phần không nghĩ tới, do Triệu Ngân với mẹ vợ trước của Chung Kiến Quốc, quả thật là gặp sư phụ.

Về chuyện nói cô và Chung Kiến Quốc đã kết hôn. Chung Kiến Quốc từ doanh khu trở về nói với Tống Chiêu Đệ trước tiên cứ kéo dài, kéo dài đến khi nào không thể lại che dấu được nữa thì thôi, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn.

Tống Chiêu Đệ lại cảm thấy quyền chủ động phải nằm ở trong tay mình, để Chung Kiến Quốc gửi điện báo cho anh trai, nói với Triệu Ngân, bộ đội có nhiệm vụ, cô và Chung Kiến Quốc đăng ký kết hôn xong thì đi luôn đến đảo Ông Châu, chưa kịp làm hôn sự. Nếu như Triệu Ngân muốn biết cái gì, liền kêu bà ta đích thân tới đây.

Chung Kiến Quốc muốn nói cái gì đó, không đợi anh mở miệng, Tống Chiêu Đệ nói một câu, chờ bà ta đi tới, em sẽ thu thập bà ta. Chung Kiến Quốc không còn lời nào để nói, nếu không phải trước kia Triệu Ngân làm việc quá đáng, Chung Kiến Quốc cũng nhịn không nổi mà cầu nguyện thay cho bà ta.

Buổi sáng, ngày mười lăm tháng mười, mặt trời ló đầu ra, lúc Tống Chiêu Đệ ôm Tam Oa, dẫn Đại Oa và Nhị Oa đi mua thức ăn thì đem thư đi gửi, một phong gửi về Thân Thành, một phong thư gửi về thôn Tống nhỏ.

Buổi sáng, ngày hai mươi tháng mười, Tống Chiêu Đệ một bên đỡ Tam Oa học đi đường một bên hỏi chị dâu Đoàn tới tìm cô tán dóc: "Chị dâu, bộ đội chúng ta đi ra ngoài gửi thư có phải đặc biệt nhanh hay không?”

"Là rất nhanh." Chị dâu Đoàn nói, "Em muốn gửi thư về nhà sao?”

Tống Chiêu Đệ: "Em mới đến khoảng mười ngày, liền tính viết tin báo cho cha mẹ của em, em ở đây sống vẫn rất tốt, bọn họ cũng không tin. Em tính toán qua mấy ngày lại viết thư gửi cho bọn họ. Em muốn hỏi bọn họ, tâm lý còn có gì khúc mắc.”

"Nói tới viết thư về nhà, cũng rất lâu rồi chị chưa viết thư về nhà." Chị dâu Đoàn nói, "Hiện tại, nhà chúng ta bên kia chắc đã có tuyết rơi.”

Tống Chiêu Đệ dừng lại tới: "Chị dâu là người Đông Bắc sao?”

"Đúng, chị là người Xuân Thành." Chị dâu Đoàn nói, "Trước kia khi còn ở bên kia, chị còn cho là tất cả mọi nơi đều giống như ở chỗ chị, một năm chỉ có hai cái mùa —— mùa đông và mùa hè.”

Trong lòng Tống Chiêu Đệ động một cái: "Chị dâu là người trong Xuân thành sao?”

"Làm sao khả năng." Chị dâu Đoàn cười nói, "Xuân thành cũng có người ở nông thôn. Ngược lại là lão Lưu nhà chị coi như là người trong thành, tuy nhiên, là một thị trấn nhỏ, không so được Tiểu Chung nhà em.”

Tống Chiêu Đệ thử dò xét nói: "Trấn Song Thành à?”

"Làm sao em biết?" Chị dâu Đoàn nói, "Chắc do Tiểu Chung nói với em.”

Tống Chiêu Đệ lắc đầu: "Không phải. Chị dâu, nói ra có khả năng là chị sẽ không tin, nhưng anh rể em chính là người của trấn Song Thành.”

"Nhà em không phải ở Tân Hải sao?" Chị dâu Đoàn theo bản năng hồi tưởng, "Chị nhớ không lầm thì lão Lưu đã nói với chị, nhà em cách nhà chị hơn 100km, người anh rể kia của em sao lại đến chỗ các em được—— đợi chút, là trước kia đánh giặc đi qua sao?”

Tống Chiêu Đệ: "Không phải. Không sợ chị chê cười, anh rể và mẹ của anh ấy là một đường ăn xin đến quê của chúng em, mẹ em nhìn hai mẹ con họ qúa đáng thương, liền thu lưu bọn họ. Về sau chị cả em đã đến tuổi lấy chồng, liền cùng anh rể em kết hôn.”

"Ai, anh rể em cũng là người có số khổ." Chị dâu Đoàn nó, "May gặpđược một nhà các em. Cháu trai của lão Lưu——" Đột ngột nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, không dám tin tưởng trợn to mắt, "Em dâu à, không, sẽ không trùng hợp như vậy?!”

Tống Chiêu Đệ trong lòng khẩn trương, trên mặt lại không có thay đổi sắc mặt: "Trùng hợp gì?”

"Lão Lưu có một người anh trai, lúc bắt đầu chiến tranh Triều Tiên thì đi bộ đội sang Triều Tiên, về sau, về sau lại hy sinh." Chị dâu Đoàn nói,

"Lúc đó lão Lưu đang giữ chức đoàn trưởng cho nên vô cùng bận rộn hận không thể phân thân ra làm hai, chị ở nhà lại có hai đứa con nhỏ, chị cũng không cách nào trở về nhà cũ thăm chị dâu."

"Chờ chúng ta dành ra ít thời gian để trở về nhà tìm chị dâu và cháu trai, người trong nhà cùng chúng ta nói hai mẹ con chị dâu không tin lão anh cả Lưu đã chết, chạy đi Triều Tiên tìm anh ấy. Lúc đó thời buổi loạn lạc, lão Lưu gấp đến đỏ cả mắt. Em dâu, mau nói cho chị biết, anh rể em tên họ là gì?”

"Tống Chiêu Đệ, mau mở cửa cho tôi!”

"Chung Kiến Quốc có phải ở tại nơi này hay không?”

Tống Chiêu Đệ đứng lên: "Chị dâu, trước hết chờ một chút, em đi nhìn xem là ai tới.”

Chị dâu Đoàn thầm mắng một tiếng, người nào không có mắt lại chọn thời gian như vậy, quay đầu nhìn lại, đột ngột mở to mắt: "Tiểu, tiểu Tống, là bà ngoại Đại Oa."

"Còn có bà nội Đại Oa." Tống Chiêu Đệ cười híp mắt nói, "Tới thật là đúng lúc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương