Thập Niên 60 Mẹ Kế
Chương 14: Lòng Nghi Ngờ Nhất Thời

Mẹ ruột của Chung Đại Oa là người Thân Thành, gia cảnh bình thường, nhưng khi vẫn còn là một cô gái chưa gả ra ngoài lại không thường xuyên nấu cơm. Cũng không phải là bởi vì cô ấy phải đi học, cũng không phải do cô ấy trời sinh có tính lười biếng, mà là bà ngoại của Đại Oa sợ mẹ của Đại Oa trộm ăn vụng đồ trong phòng bếp nên không cho cô ấy thường xuyên lại gần khu vực này.

Chung Kiến Quốc không biết nấu cơm, mẹ của Đại Oa làm cơm không ngon, Chung Kiến Quốc cũng chưa bao giờ ghét bỏ, ít nhất là so với cơm anh làm sẽ ngon hơn.

Buổi tối hôm qua, Tống Chiêu Đệ múc cháo gạo trắng ra, Chung Kiến Quốc liếc mắt một cái liền biết Tống Chiêu Đệ còn biết nấu cơm hơn so với vợ trước của mình.

Một ít rau xà lách đơn giản như thế lại được Tống Chiêu Đệ làm ra đủ cả sắc lẫn hương, Chung Kiến Quốc lập tức quyết định, nếu người vợ này không có vấn đề gì lớn, liền giữ cô ấy lại. Chính vì nguyên nhân như vậy, anh mới ép Chung Đại Oa cam kết —— nghe lời mẹ nói.

Hôm nay, anh lại nhìn thấy bánh trứng gà có màu vàng dịu ngon mắt trước mặt, Chung Kiến Quốc không nhịn được mà hâm mộ con trai, lại không muốn nhìn thấy người phụ nữ lừa gạt anh xoay vòng quanh này quá mức đắc ý: "Cũng là người mẹ kế có tâm kế đen tối nhất.”

"Chung Kiến Quốc, có phải em cần châm trà nhận sai, hoặc là quỳ xuống cầu xin anh tha thứ mới được đúng không?" Tống Chiêu Đệ trợn mắt hỏi.

Chung đoàn trưởng xua tay: "Tôi sợ tổn thọ. Tuy nhiên, em nói cho tôi biết, em học vẽ tranh từ ai.”

"Vẽ tranh sao?" Tống Chiêu Đệ không hiểu, "Vẽ cái gì?”

Chung đoàn trưởng: "Hôm qua em đưa tôi bản vẽ, hình ghế tựa giống y như thật.”

"Cái đó à." Tống Chiêu Đệ nói, "Người chỉ cần biết phác họa một chút cũng có thể vẽ ra được.”

Chung Kiến Quốc xuy một tiếng, căn bản là không tin: "Giờ tôi mới phát hiện ra chuyện gì vào trong miệng của em đều biến đổi đặc biệt đơn giản nhỉ?”

"Bởi vì em là một người thông minh, cũng là một người đơn giản." Tống Chiêu Đệ nói, "Hình như em nghe được Tam Oa nhà anh đang khóc.”

Chung Kiến Quốc: "Em cho là tôi sẽ còn —— “

"Ba, ba, em trai tỉnh rồi.”

Thanh âm từ cửa cầu thang của Chung Đại Oa truyền tới. Chung Kiến Quốc đứng lên chạy ra bên ngoài.

"Phốc!" Tống Chiêu Đệ cười ra tiếng.

Chung Kiến Quốc lảo đảo, quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, liền nói:

"Đại Oa, Nhị Oa, xuống kêu mẹ kế của các con giúp các con rửa mặt đi.”

"Bụng dạ hẹp hòi." Tống Chiêu Đệ đem cải trắng và bánh trứng gà bánh đặt lên trên bàn vuông nhỏ, theo sau lại làm mấy chén cháo, thấy Đại Oa dắt Nhị Oa chờ một hồi lâu, cô mới lau cháo trắng dính trên tay, mỗi tay dắt một người , "Buổi sáng hôm nay lại ăn cháo trắng, buổi trưa ăn mì sợi, buổi chiều ăn màn thầu hấp nhé.”

Chung Kiến Quốc ôm Tam Oa đi ra, ném tã lót của Tam Oa tới bên cạnh giếng nước, nghe được lời nói của Tống Chiêu Đệ thì vội vã nhắc nhở:

"Đừng hấp quá nhiều, hấp khoảng mười cái cũng đủ ăn hai ngày rồi.”

"Một bữa anh ăn được mấy cái?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Buổi trưa tôi không trở về. Buổi tối ăn không nhiều.

Bên này thời tiết ẩm ướt, màn thầu để ba bốn ngày sẽ bị hỏng, không giống như là phương bắc, có thể để đến mười ngày nửa tháng đều không có việc gì.”

"Không lừa gạt em chứ?" Tống Chiêu Đệ không tin.

Chung Kiến Quốc nhìn cô một cái: "Em cho rằng tôi cũng giống em sao?”

"Ba, ba, gà, gà." Chung Đại Oa lớn tiếng nói.

Chung Kiến Quốc: "Chuyện các con nói, ba đều nhớ hết.”

Sau bữa cơm, Chung Kiến Quốc nhìn thời gian còn chưa tới tám giờ, trước liền thu dọn nồi và chén đũa sạch sẽ, mới cầm hồ sơ đi tới doanh trại.

Lúc Chung Kiến Quốc trở về nhà, Lưu sư trưởng kiến nghị Chung Kiến Quốc nên mang theo cảnh vệ viên. Chung Kiến Quốc cảm thấy mang theo "Bảo tiêu" trở về quả thực rất kỳ cục, đến nhà anh cũng không có chỗ để ở, cảnh vệ viên phải ở sở chiêu đãi, mang theo cùng không mang theo cũng không có gì khác nhau, liền ra lệnh cho cảnh vệ viên ở lại nơi này.

Sau khi Chung Kiến Quốc đi, cảnh vệ viên tên là Tiểu Lý vô cùng rảnh rỗi. Hôm qua vừa nghe nói Chung Kiến Quốc đã trở lại, Tiểu Lý liền chạy tới nhà họ Chung. Tới cửa cậu ta thấy ống khói nhà họ Chung đang bốc khói, ý thức được nhà họ Chung đang nấu cơm, Tiểu Lý liền trở về.

Hôm nay, vào sáng sớm cậu ta cũng đã chạy đến trước cửa phòng làm việc của Chung Kiến Quốc chờ, xa xa nhìn thấy Chung Kiến Quốc đang đi đến, Tiểu Lý không chút suy nghĩ, chạy qua chỗ Chung Kiến Quốc:

"Đoàn trưởng!”

"Tinh thần rất tốt." Chung Kiến Quốc đánh giá cậu ta một phen, "Trươngchính ủy có ở đây không?”

Tiểu Lý: "Báo cáo đoàn trưởng, Trương chính ủy có ở đây.”



"Tôi tìm Trương chính ủy thương lượng chút chuyện, cậu không cần đi theo tôi." Chung Kiến Quốc nói, "Nhà tôi có chút việc, chị dâu cậu mang theo ba đứa nhỏ không thể làm việc được, cậu qua đó giúp một chút đi.”

Lúc có nhiệm vụ tuần tra biển, tư lệnh hoặc là sư trưởng đều sẽ phái binh lính của riêng mình đến trong nhà dò hỏi có khó khăn gì cần giúp đỡ hay không. Trước đây, Tiểu Lý làm cảnh vệ cho Chung Kiến Quốc, cũng không thiếu lúc cậu ta giúp cấp trên của mình làm việc riêng ở nhà, loại chuyện này đối với cậu mà nói rất quen thuộc, hướng về phía Chung Kiến Quốc làm một lễ chào, rồi chạy bộ đi đến nhà họ Chung.

Tống Chiêu Đệ nghe được tiếng gõ cửa, đang muốn đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy cậu bé tay trái cầm hoa cúc, tay phải cầm xẻng: "Đại Oa, đi mở cửa.”

"Trên cửa không có khóa, đi vào đi." Đại Oa đứng lên, thấy đầu nhô ra phía trên cửa trúc, "Là chú Tiểu Lý tới nhà.”

Tống Chiêu Đệ cố ý hỏi: "Đang nói chuyện với ai thế?”

Cậu bé há miệng đang định nói "Cô", lời đến khóe miệng lại nghĩ tới lời ba nói với cậu là không thể không lễ phép, nhưng cậu cũng không muốn gọi mẹ, chỉ có em trai ở bên cạnh: "Nhị Oa.”

"Ranh con khôn lắm." Tống Chiêu Đệ nói lời nghênh đón, "Tiểu Lý tìm Chung đoàn trưởng sao?”

Tiểu Lý cười tươi: "Không phải. Đoàn trưởng kêu em tới xem một chút có thể tới giúp chị dâu làm chút việc gì hay không.”

"Anh ấy cùng cậu nói như vậy?" Tống Chiêu Đệ hỏi, "Còn giúp chuyện gì thì không nói?”

Tiểu Lý tử suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Không có.”

"Gà của cháu mà ba cũng không nhắc tới sao?" Chung Đại Oa vội vàng hỏi.

Tiểu Lý nghe không hiểu: "Gà gì cơ?”

"Chờ tôi một chút." Tống Chiêu Đệ xoay người trở về phòng, lúc đi ngang qua Chung Đại Oa thì xoa đầu nó một phen, "Ba con quên rồi, nhưng mẹ không quên." Vào trong phòng cầm ra năm đồng tiền và phiếu thực phẩm phụ, "Giúp tôi mua một con gà, lại mua bảy tám tấm ván gỗ thêm đinh nữa nhé.”

"Chị dâu, muốn em giúp chị mua trứng gà và hành thì được, nhưng là gà, em thật sự là không có biện pháp mua giúp chị." Tiểu Lý sợ cô hiểu lầm liền vội nói, "Bộ đội chúng em mua thịt lợn thì cần phải có phiếu, nhưng gà vịt ngỗng thì không cần phiếu, thịt vịt và thịt ngỗng ăn không ngon, mọi người muốn cải thiện một bữa cơm sẽ đi mua thịt gà. Chị dâu muốn mua gà, nhất định phải nói sớm một tiếng cùng xưởng thực phẩm phụ thì mới có thể mua được.”

Tống Chiêu Đệ nheo mắt: "Kiến Quốc không nói chuyện này với tôi."

"Có thể là do Đoàn trưởng không biết." Tiểu Lý nói ra, phát hiện sắc mặt Tống Chiêu Đệ không tốt lắm, "Chị dâu cho rằng đoàn trưởng cố ý không nói cho chị sao? Không phải vậy, lúc mẹ Đại Oa ở đây, trong nhà không còn thức ăn đều là nhờ chị dâu Đoàn cách vách giúp cô ấy mua. Đoàn trưởng rất ít khi đi mua thức ăn, khẳng định không biết là gà không dễ mua.”

Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Đại Oa: "Khi các con ở Thân Thành, ba con cũng không mua thức ăn sao?”

"Bà ngoại mua." Chung Đại Oa nói, "Bà ngoại xấu lắm, mẹ cho bà ngoại tiền mua thịt, thế mà bà ngoại chỉ mua thức ăn không mua thịt.”

Tống Chiêu Đệ nói: "Ý của con là con và mẹ con ở nhà bà ngoại, còn ba con ở trong quân doanh sao?”

"Có thời điểm sẽ ở đó, có thời điểm không ở." Chung Đại Oa nói.

Tống Chiêu Đệ chuyển hướng nhìn về Tiểu Lý: "Là như thế phải không?”

"Khi đó em vẫn còn ở Doanh Tám, đối với chuyện nhà đoàn trưởng cũng không quá rõ." Tiểu Lý nói, "Tuy nhiên, lúc bộ đội chuyển tới bên này, nghe nói là đoàn trưởng lái xe đi đến nhà bà ngoại Đại Oa đón chị dâu cũ.”

Chung Kiến Quốc chưa bao giờ chủ động đề cập tới mẹ ruột của Đại Oa, Tống Chiêu Đệ nghĩ là do Chung Kiến Quốc không muốn nói: "Cậu nói chính là Doanh Tám ở Nam Kinh sao?”

Tống Chiêu Đệ: "Thanh danh của ‘Doanh Tám’ vang xa, tôi được nghe bạn học nhắc qua. Cậu cứ cầm lấy tiền trước đi, nếu như có gà liền mua một con gà, không có gà thì mua một con vịt, mua tấm ván gỗ còn dư lại tiền thì mua hết trứng gà và trứng vịt, nếu có thể mua thêm một chút trứng giống để ấp ra gà con và vịt con thì tốt.”

"Vậy để em đi xem sao." Tiểu Lý xoay người đi ra ngoài, chú ý tới bên ngoài hàng rào trúc có người, "Chị dâu, chị đứng ở đó làm cái gì thế?”

Tống Chiêu Đệ theo lời nói của Tiểu Lý mà chuyển tầm mắt xem qua, thì thấy được một người phụ nữ có vóc dáng thấp bé, khoảng một mét năm ba, da ngăm đen, dáng người nhỏ gầy, cười chào hỏi: "Chị dâu, đi vào đây ngồi.”

Người phụ nữ xấu hổ cười nói: "Thấy cô rất bận rộn, tôi không biết xấu hổ đi qua. Hôm qua cô mới đến sao?”

Tống Chiêu Đệ đem cửa bè trúc mở ra hoàn toàn: "Buổi chiều hôm qua mới tới. Vốn là muốn đi qua thăm hỏi xung quanh, nhưng chuyện trong nhà còn đang lộn xộn chưa có thu dọn xong, nên em vẫn chưa thể qua chào chị dâu được." Nói xong cô liền liếc nhìn tay của người phụ nữ này, quả thật như Chung Kiến Quốc đã nói, khớp xương ở các đầu ngón tay bị phồng to thành cục, "Đại Oa, đi lấy cho bác gái một cái ghế đến đây.”

Chị dâu Đoàn xua tay: "Không cần, không cần. Thu dọn như thế nào? Để tôi giúp cô thu dọn một phần.”

"A?" Tống Chiêu Đệ ngốc một chút, thấy đối phương không giống như là đang nói lời khách khí với cô, bật cười nói, "Chị giúp em nhìn Tam Oa là tốt rồi. Một mình em cũng có thể làm được.”

Chung Đại Oa đồng ý với ba là phải nghe lời mẹ kế, lập tức chạy đến trong phòng lấy một cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh Tam Oa.

Chị dâu Đoàn nghe được một tiếng vang, quay đầu nhìn lại, cười nói:

"Đại Oa thật ngoan." Lập tức nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Thật sự không cần giúp sao?”

"Không cần." Tống Chiêu Đệ vừa trồng hoa vừa nói, "Chị dâu, nghe Kiến Quốc nói Tam Oa một tuổi, theo lý thuyết hẳn là sẽ bập bẹ biết đi, sẽ kêu ba. Nó không biết nói chuyện, không phải là bởi vì chúng em không dạy chứ?”

Chị dâu Đoàn cũng trồng các loại rau củ hoa màu, không trồng hoa, Tống Chiêu Đệ không để cô ấy giúp đỡ, cô ấy liền ôm Tam Oa lên: "Sinh nhật của Tam Oa là vào cuối tháng chín âm lịch, còn chưa có đầy một tuổi, chưa nói chuyện cũng là điều bình thường. Tuy nhiên, em dâu à, lúc em rảnh rỗi cũng nên dạy Tam Oa đi đường. Tam Oa biết đi rồi, kêu Đại Oa và Nhị Oa trông nó, em cũng có thể tranh thủ làm chuyện khác.”

"Em cũng có tính toán như vậy." Tống Chiêu Đệ nói, "Chị dâu biết chỗ nào có thể ấp gà con và vịt con không?”



Chị dâu Đoàn: "Em muốn nuôi gà, nuôi vịt à?”

"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nói, "Vốn là tính mua gà con. Nhưng em nghe tiểu Lý nói thịt gà bán rất chạy, em nghĩ đến gà con cũng không mua được. Nuôi gà và vịt, sau này không cần mua trứng gà trứng vịt, lúc mấy đứa nhỏ thèm ăn, trực tiếp có gà để làm thịt, tránh khỏi việc cả ngày đều lo lắng không có phiếu thịt."

Chị dâu Đoàn: "Hóa ra là lý do này. Lúc mẹ ruột của Đại Oa vẫn còn, chị cũng đã nói qua với cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy phải trông nom ba đứa con nhỏ, cũng không có thời gian để nuôi gà vịt. Vậy để tí nữa Tiểu Lý quay lại thì bảo cậu ấy đem trứng mang sang nhà chị đi, nhà chị có gà mái ấp trứng.”

"Vậy thì em cám ơn chị dâu nhé." Tống Chiêu Đệ lau mồ hôi trên mặt, xoa eo mỏi, phát hiện trồng hết một bên của hàng rào trúc, mới di chuyển được một phần tư, nhịn không nổi thở dài một hơi, "Đại tiểu thư" khiến cô mệt chết đây mà, "Chị dâu, chị có muốn trồng hoa không?”

Chị dâu Đoàn nghe không rõ: "Hoa gì?”

"Nhiều hoa như vậy mà phải vứt bỏ thì thật đáng tiếc." Lúc Tống Chiêu Đệ nói chuyện thì lưu ý tới biểu cảm của Chung Đại Oa, "Nhưng mà không nhổ hết, lại không có chỗ để nuôi gà nuôi vịt.”

Chị dâu Đoàn nói không chút suy nghĩ: "Chị không cần đâu.”

"Những loại hoa này so với rau dưa để ăn thì không cần tốn nhiều thời gian chăm sóc." Tống Chiêu Đệ nói, "Trồng xuống rồi không cần tưới nước, cũng không cần bón phân, cũng không cần bắt trùng, đến mùa hoa nở thì mấy cây hoa này sẽ tự nở thôi.”

Chị dâu Đoàn không quá tin tưởng: "Đơn giản như vậy sao?”

"Cũng không phải quá đơn giản, đều là các loai hoa rất dễ sống." Tống Chiêu Đệ nói, "Em cho chị mấy cây về trồng nhé?”

Trước kia, chị dâu Đoàn đến Nhà họ Chung thì thấy trong vườn nhỏ (*) muôn hồng nghìn tía, cũng muốn trồng hoa. Nhưng mà cô ấy lại thấy mẹ của Đại Oa coi hoa thành bảo bối, cũng ngại không có mở miệng, quả thực là sợ đem hoa trồng chết hết, mẹ ruột của Đại Oa sẽ không vui.

Tống Chiêu Đệ vừa nói như vậy, chị dâu Đoàn cũng động tâm: "Vậy mỗi loại hoa cho chị hai cây.”

*Muôn hồng nghìn tía: nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy.

"Đại Oa, được không?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Sau khi Tam Oa sinh ra, chị dâu Đoàn vẫn thường xuyên sang giúp Nhà họ Chung trông nom mấy đứa nhỏ. Chung Đại Oa rất thích chị dâu Đoàn, liền gật đầu: "Có thể cho nhiều hơn hai cây." Nói xong liền duỗi ra hai ngón tay.

Chị dâu Đoàn rất vui: "Đại Oa của chúng ta thật là một đứa trẻ ngoan. Bác gái cảm ơn Đại Oa.”

Có câu nói này của Đại Oa, sau khi hàng rào chung quanh nhà họ Chung trồng đầy hoa, Tống Chiêu Đệ liền đem hoa còn dư lại chuyển hết sang nhà họ Lưu.

Tống Chiêu Đệ đem một gốc hoa cúc cuối cùng trồng xuống, chú ý tới trong sân nhà họ Lưu dưa chuột xanh, cà tím, cà chua đỏ, còn có cây thì là, cây tiêu, nhịn không nổi hâm mộ: "Chị dâu trồng thật nhiều cây gia vị và rau dưa.”

"Để chị hái cho nhà em một ít nhé?" Chị dâu Đoàn nói.

Tống Chiêu Đệ khoát tay: "Không cần. Hôm qua ba của Đại Oa mua không ít thức ăn, đủ cho chúng em ăn hai ngày." Rửa tay xong liền ôm lấy Tam Oa, "Em có cảm giác đất hôm nay ẩm ướt hơn so với hôm qua, có phải là sắp mưa hay không?”

"Đúng vậy." Chị dâu Đoàn nói, "Nếu buổi chiều em muốn ra ngoài, nhớ phải thu quần áo đang phơi ngoài trời cất đi, đóng cửa sổ lại, bên này nói một chút liền mưa, lúc trời mưa còn có gió to nữa.”

Tống Chiêu Đệ cười nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị dâu. Ngày khác có cáigì không biết, em liền tới hỏi chị.”

"Được." Chị dâu Đoàn cười nói, "Tiểu Lý đã trở lại. Chị nhìn cậu ấy xách về con vịt, chắc là không mua được gà.”

Tống Chiêu Đệ nghiêng đầu nhìn qua, thấy Tiểu Lý đẩy cửa đi vào, nhìn về phía Đại Oa: "Con vịt có được không?”

"Không được." Miệng Chung Đại Oa xẹp lép, "Ăn không ngon." .

Tống Chiêu Đệ vỗ nhẹ trên mặt cậu bé một cái: "Có ăn là tốt rồi đấy. Chị dâu, chúng em trở về đây.”

"Đi thong thả nhé." Chị dâu Đoàn đưa Tống Chiêu Đệ đi ra ngoài cửa, xoay người trở lại thấy hàng rào bên tường nhà mình đã đổi thành một hình dáng khác, không tự chủ được mà cười.

Lập tức, đi vào trong phòng cầm một cái sàng, hái dưa leo, cà tím và càchua.

Chung Kiến Quốc đuổi Tiểu Lý đi, liền hỏi Trương chính ủy, nếu như anh cảm thấy người nhà anh có vấn đề, thì anh sẽ phái người đi điều tra, còn là phái người phía trên đi tra thì làm sao cho tốt.

Trương chính ủy không chút suy nghĩ, liền nói hẳn là nên giao cho tổ chức.

Hai người liền cùng nhau đi tìm Lưu sư trưởng.

Lưu sư trưởng nghe rõ mục đích đến của Chung Kiến Quốc, suýt nữa thì bị sặc chết bởi nước miếng: "Cậu vừa mới nói gì? Nhờ tôi phái người đi tra vợ mới cưới của cậu là Tống Chiêu Đệ.”

"Đúng vậy." Chung Kiến Quốc nghiêm túc nói.

Lưu sư trưởng thấy vậy, không khỏi nghiêm túc lên: "Tiểu Chung, nếu như tôi không nhớ lầm, Tống Chiêu Đệ cũng được coi là cháu họ của mẹ kế cậu? Mối quan hệ xã hội chủ yếu của mẹ kế cậu đều là nông dân, dựa theo cách nói bên ngoài, Nhà họ Tống chính là rất hồng, so với nhà cậu còn sạch sẽ hơn, có cái gì phải tra? Vợ của cậu lại không phải là quân nhân.”

"Vợ của tôi không phải là quân nhân, là một sinh viên." Lời Chung Kiến Quốc lời vừa nói ra, giống như một đạo thiên lôi, khiến Lưu sư trưởng chấn kinh, Trương chính ủy ngây người như phỗng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương