Chỉ cần không muốn mất hết mặt mũi của nhà họ Phương thì hai nhà chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế.
Liêu Hồng Phương hiểu được lời cảnh cáo của chồng, trong lòng run lên, không dám nói thêm gì nữa.
La Thúy Vân là người ngoài, lúc này càng không tiện nói nhiều.
“Tôi có văn hóa, có học thức, trước khi kết hôn, các người đã đồng ý cho tôi đi làm sau khi kết hôn nhưng thực sự vào nhà họ Phương rồi lại nói công việc vất vả, con gái thì nên coi trọng gia đình, chăm sóc chồng con, hiếu thuận với ba mẹ chồng, nhốt tôi trong tấc đất này hơn ba năm.”
Vương Mạn Vân thấy Phương Quang Huy đã kiểm soát được tình hình, cũng không trốn sau lưng Vương Vĩnh Nguyên nữa mà đứng ra nói chuyện.
Ly hôn thì phải ly hôn cho rõ ràng, những lời nên nói cũng phải nói rõ ràng, như vậy mới không có lời ra tiếng vào.
“Nhà nuôi nổi mày, mày đi làm cái gì, chúng tao là thông cảm cho mày, thật không biết điều.” Liêu Hồng Phương thấy chồng và con trai đều không nói gì, tức giận giải thích một câu.
“Hy vọng sau này bà cũng có thể gặp được sự thông cảm như vậy, hừ...” Vương Mạn Vân cười lạnh một tiếng rồi mới nói tiếp: “Các người chỉ thiếu một người giúp việc miễn phí, đừng tự cho mình là cao thượng như vậy, thật ghê tởm.”
Người giúp việc cũng không vất vả và mệt mỏi như chủ cũ ở nhà họ Phương.

Quan trọng hơn là không có phẩm giá.
Chỉ cần là người nhà họ Phương, ai cũng có thể ra lệnh cho chủ cũ, chủ cũ còn phải tươi cười đón tiếp, hầu hạ ba mẹ chồng, hầu hạ chị chồng, em chồng, đây là sự thông cảm kiểu gì.
“Tiểu Vân, không thể nói như vậy, cô dâu nào vào nhà cũng đều như vậy, lấy cô làm ví dụ, cô cũng hầu hạ ba mẹ chồng, chồng, con cái như vậy, nếu cháu không tin, cháu hỏi mẹ cháu xem, xem mẹ cháu có phải cũng làm dâu như vậy không.” La Thúy Vân lo Liêu Hồng Phương lại cãi nhau nên giúp giải thích một câu.
“Các người với tôi không giống nhau, các người với tư cách là người nhà tham gia vào gia đình, còn tôi thì còn không bằng người giúp việc, ngày nào cũng lập quy củ, sáu giờ sáng dậy, chín giờ tối mới cho đi ngủ, giống như người hầu thời xã hội cũ, ăn cơm phải xem sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Phương, muốn một xu cũng phải xem sắc mặt.

Đây là cuộc sống gia đình bình thường sao?”
Khuôn mặt Vương Mạn Vân lạnh lùng, chỉ cần nhớ lại những tủi nhục mà chủ cũ phải chịu ở nhà họ Phương, cô lại tức điên lên.
Tức chủ cũ không biết đấu tranh.
Đã giải phóng rồi, sao còn để mình sống khổ sở như vậy.

Theo cách làm của nhà họ Phương, hoàn toàn có thể đến cục Công an tố cáo đối phương ngược đãi và bóc lột phụ nữ.

Dưới đường lối lớn của nhà nước, ai dám phạm vào đại kỵ.
Sự thật mà Vương Mạn Vân vạch trần khiến La Thúy Vân không nói nên lời.
Hiếu thuận với ba mẹ chồng bình thường thực sự không giống với nhà Phương Quang Huy.
Cảm thấy tức giận và xấu hổ, mấy người nhà họ Vương cũng không dám nhìn Vương Mạn Vân lúc này, họ cảm thấy chột dạ.

“Tôi hiểu ý cô, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô, cô muốn bao nhiêu?” Phương Quang Huy có thể trở thành phó giám đốc quản lý nhiều người như vậy, chính là một người thông minh.

Nghe lời nghe ý, ông ta hiểu ý của Vương Mạn Vân.
Người ta đây là muốn phần thù lao của mình.
“Theo lương của Phương Khánh Sinh, tôi chỉ muốn phần của vợ, một nghìn đồng, nhiều hơn tôi cũng không lấy.” Vương Mạn Vân không định để mình chịu thiệt nhưng cũng phải lột sạch tên khốn Phương Khánh Sinh này một lớp da.
Đừng thấy Phương Khánh Sinh làm việc tốt, kiếm được nhiều tiền.
Nhưng gã là người thích phô trương, tiền dư trong tay không nhiều.
Sau khi kết hôn, vợ chồng Phương Khánh Sinh không hề tách khỏi ba mẹ, chi tiêu trong nhà hầu như đều do Phương Quang Huy chi.

Như vậy, tiền lương của gã do gã tự chi phối, chỉ đến dịp lễ tết mới thỉnh thoảng đưa cho Vương Mạn Vân một ít tiền, thực ra gã đều tự tiêu hết.
Lúc này nghe Vương Mạn Vân đòi một nghìn tiền mặt, Phương Khánh Sinh vừa chột dạ vừa không cam lòng, trả lời: “Nhiều nhất là sáu trăm.”
Là chủ nhiệm phân xưởng, một tháng gã chỉ được bốn mươi lăm đồng lương, cuối năm tính cả các khoản phúc lợi, được sáu trăm đồng.


Ba năm sau, cũng chỉ được một nghìn tám, tại sao phải chia cho Vương Mạn Vân một nghìn.
Phương Khánh Sinh cũng nhận ra cuộc hôn nhân với Vương Mạn Vân đã đến hồi kết, để sau này mình sống tốt, gã cũng phải tranh thủ phúc lợi cho mình.
“Tôi thông báo với anh, không phải thương lượng với anh.”
Thần sắc Vương Mạn Vân rất bình thản.
Phương Khánh Sinh nghẹn họng, vì gã nhớ lại những lời trước đây nhà họ Vương đã la hét rằng mình không có khả năng sinh con, sắc mặt đỏ bừng như gan heo.
“Được.”
Phương Quang Huy suy nghĩ nửa phút, gật đầu đồng ý, đồng thời ông ta cũng biết Vương Mạn Vân không phải là người giở trò sư tử ngoạm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương