Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường
Chương 38: 38: Bản Tính Không Đổi 2


“Thôi dẹp đi, ăn sủi cảo gì chứ.

Trong nhà nhiều người như vậy, nếu làm thì còn lại được bao nhiêu, con đừng có nghĩ nữa!” Mẹ cả Tôn là người rất biết sống, trong nhà nhiều như như vậy, bà ấy không thể nào làm nhiều sủi cảo trong thời gian này được.“Nếu như em út nói muốn ăn, mẹ sẽ không nói không rằng, lập tức đi làm cho nó ăn…” Trần Chiêu Đệ tức giận châm lửa.Mẹ cả Tôn không trả lời, bà ấy cầm đồ mà Sở Y Nhất đã đưa qua và đi ra ngoài.“Mẹ chắc lại đem đồ qua đó và khóa lại rồi.” Trần Chiêu Đệ nhìn theo bóng lưng của Mẹ cả Tôn, cô nói một cách rõ ràng.Sở Y Nhất không tiện tiếp lời nên xoay người rời khỏi phòng bếp.

Trên đường về cô suy nghĩ, có phải cô không nên đưa những món đồ đó khi đang ở trước mặt Trần Chiêu Đệ, vì làm vậy cũng là đang làm khó mẹ cả Tôn.“Sao thế? Mẹ nói gì sao?” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất đang cau mày, anh hỏi với thái độ hơi nghi ngờ, sao tặng đồ rồi mà còn như vậy?“Khi em đưa đồ qua tặng cho mẹ, chị dâu cả cũng đang ở đó.

Sau khi nhìn thấy, chị ấy muốn ăn đồ trong đó, nhưng mẹ lại không đồng ý.

Chị dâu nói rằng nếu như anh muốn ăn thì mẹ chắc chắn sẽ không nói gì.


Em đang nghĩ, có phải lúc đó em không nên bước vào không, có phải nên đợi đến trời tối rồi hẵng đưa cho mẹ không.

Đúng, sau này cứ làm như vậy đi, một mình vào phòng và đưa cho mẹ, như thế sẽ không còn xảy ra chuyện gì nữa.”Hả? Sau này? Sở Y Nhất hoàn hồn lại, vừa nãy bản thân cô đang nghĩ sau này nên giải quyết chuyện này thế nào ư?Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hướng Đông, thấy ánh mắt anh tràn đầy sự nhiệt huyết, sao thế? Lẽ nào bản thân cô đã nói gì đó không đúng?Cố Hướng Đông cảm thấy hơi kích động sau khi nghe cô nói câu “sau này”.“Không sao đâu, mẹ anh đã quen rồi.

Chị dâu là người như vậy, em đừng đau lòng, mẹ chắc chắn sẽ không trách em đâu.”“Ừ, em biết.

Nhưng em cũng không muốn làm mẹ khó xử.” Sở Y Nhất biểu thị mình đã hiểu, “Tiện thể, ngày mai em phải đi ra ngoài một chuyến.

Phòng học ở xã đã sắp xong, em cần mua một số thứ.

Còn nữa, mái nhà đó có thể sẽ bị dột, anh có thể nói với bí thư vài câu được không?” Nếu như mái nhà bị dột, cô chỉ biết bất lực.

Vì thế cô đành phải nhờ sự giúp đỡ của Cố Hướng Đông, dù gì anh cũng từng nói chuyện với bí thư.“Ừ, lúc nào rảnh anh sẽ đi xem.

Ngày mai em muốn ra ngoài mua đồ à? Vậy thì anh sẽ đi cùng với em, em cũng đâu quen thuộc với bên này đâu phải không?” Dù gì bản thân anh ở nhà cũng chẳng có việc gì làm.“Vết thương của anh chẳng phải vẫn chưa bình phục sao, em có thể tự đi được.


Không quen thì em có thể hỏi, em có miệng mà, lẽ nào không hỏi được.”“Đến lúc mua đồ, một mình em cũng cầm đâu có hết.

Được rồi, ngày mai anh sẽ đến nhà của bí thư để mượn xe đạp, rồi anh sẽ dẫn em đi.” Nói xong, anh không đợi Sở Y Nhất trả lời, nhanh chóng đi ra ngoài.Sở Y Nhất nhìn bóng lưng của anh, sao cảm giác như thế anh đang chạy trốn vậy.Tiểu Bảo nghe nói ngày mai Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông sẽ đi ra ngoài mua đồ, cậu bé cứ nằng nặc đòi đi theo.

Qua ngày hôm sau, một chiếc xe đạp gánh cả ba người bọn họ, đi ra khỏi xã Hòa Bình dưới ánh mắt của bao người.Nhị Nha nhìn Cố Hướng Đông cẩn thận chở Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, Sở Y Nhất ngồi phía sau, tay cô ấy kéo góc áo của Cố Hướng Đông.

Nhìn có hơi nhức mắt nhưng cũng rất hòa hợp.Một ngày nào đó, cô cũng sẽ ngồi ở ghế sau của Cố Hướng Đông, ánh mắt của Nhị Nha hiện lên một tia hung ác!“Bố, cái đó là gì thế?”“Mẹ, cái món kia trông đẹp ghê.”“Chúng ta quá đó xem nha.”...Dọc đường đi đều là tiếng nói kích động của Tiểu Bảo, một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Sở Y Nhất vươn tay che mặt, kiểu này thật sự có hơi khoa trương, người đi qua đi lại đều nhìn bọn họ.“Tiểu Bảo, con bình tĩnh lại nào, đừng có cao hứng như vậy được chứ.

Con xem, mọi người ở xung quanh đang nhìn có đấy.” Sở Y Nhất nhìn những người xung quanh chỉ trỏ, cô sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ.“Dạ, mẹ.


Con biết rồi.” Tiểu Bảo không còn thò đầu ra nữa, cậu bé nấp vào trong lòng của Cố Hướng Đông, nhưng ánh mắt thì vẫn ngó ngang ngó dọc.Cố Hướng Đông dẫn Sở Y Nhất và Tiểu Bảo đến một cửa hàng bách hóa.

Sở Y Nhất xuống xe, cô ngước đầu lên nhìn bốn chữ “Cửa hàng bách hóa” màu đỏ, đơn giản và dễ hiểu.

Màu nền của bảng hiệu là màu xám, kiểu thiết kế bảng hiệu này hoàn toàn khác biệt với những tấm bảng hiệu sặc sỡ của thời hiện đại.Sở Y Nhất bước vào cửa hàng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn có chút thất vọng về kiểu dáng và màu sắc của quần áo bên trong cửa hàng.

May là hôm nay bọn họ không đến đây để mua quần áo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương