Lưu Đông còn đói đến nỗi lén ăn đất sét Quan Âm, suýt nữa bụng bị nứt toác ra.

Để cứu sống các em, đại tỷ đã gả cho một người đàn ông tái hôn chỉ để đổi lấy hai bao gạo.

Nhưng hai bao gạo cũng nhanh chóng cạn kiệt.

Mùa đông năm 1960, khi không thể chịu đựng được nữa, nhân vật gốc đã chạy lên núi hái nấm độc để ăn sống.

Mẹ Lưu vội vàng đưa cô lên trạm y tế thị trấn trong đêm.

Nhưng cuối cùng vẫn không cứu kịp, cô chết hoàn toàn.

Sau đó, Lưu Dao đã xuyên không vào cơ thể của cô bé đó.

Cũng chính năm đó, nữ chính Lưu Tiểu Tiểu đã trọng sinh, trở về năm cô 18 tuổi, đêm tân hôn với chồng là sĩ quan.

Sau khi trọng sinh, Lưu Tiểu Tiểu thay đổi hoàn toàn, quyết tâm sống tốt với chồng.

Không lâu sau khi kết hôn, cô mang thai và sinh ba người con trai.


Cô còn tận dụng kiến thức tương lai của mình, giúp làng đào giếng, tưới tiêu, dạy dân làng gieo cấy, tăng sản lượng.

Mùa đông miền Bắc lạnh giá, Lưu Tiểu Tiểu còn dạy làng trồng rau trong nhà kính.

Trong vòng năm năm, nhờ sự giúp đỡ của Lưu Tiểu Tiểu, làng Lưu không chỉ giải quyết được vấn đề lương thực mà còn có rau thừa để mang ra chợ bán.

Cuộc sống của dân làng trở nên hạnh phúc hơn rất nhiều.

Bây giờ mọi người trong làng vô cùng biết ơn Lưu Tiểu Tiểu, họ coi cô như một vị Bồ Tát sống.

"Thôi, không nói chuyện với các cháu nữa, ta đi xem than cám chở về chưa."

Trưởng thôn vừa đi vừa vung tay.

Lưu Tiểu Tiểu nói rằng, muốn giàu thì trước tiên phải làm đường.

Sau khi kiếm được tiền từ việc trồng rau trong nhà kính, Lưu Tiểu Tiểu đã gợi ý trưởng thôn sửa lại con đường làng.

Trưởng thôn cũng là người biết nghe lời khuyên, liền mua mấy xe than cám về trải đường trong đêm.

Than cám có cả vụn sắt, lũ trẻ trong làng gần đây hay mang nam châm đi nhặt sắt vụn để bán kiếm tiền lẻ.

Lưu Đông vươn cổ nhìn về phía đầu làng, trong mắt đầy vẻ do dự, rõ ràng rất muốn đi.

"Muốn đi thì cứ đi đi."

Lưu Dao nhìn thấu suy nghĩ của cậu thiếu niên.

"Không được, em phải giúp chị mang

cỏ lợn."

Lưu Đông cắn răng, từ chối.

Lưu Dao: "Giúp chị mang cỏ lợn? Em chỉ đang thèm cá khô thôi."


Lưu Đông cười ngượng ngùng, không phủ nhận.

Không còn cách nào, ai bảo cá khô của chị cậu làm lại ngon đến vậy.

Tất nhiên, quan trọng nhất là chiếc máy kéo chở than cám vẫn chưa tới, cậu có thể về nhà ăn cơm rồi đi sau cũng được, tiện thể mang theo nam châm.

Nhà Lưu Dao ở cuối làng, là hàng xóm với nhà Lưu Tiểu Tiểu.

Trong truyện, Lưu Tiểu Tiểu là cô gái được cả nhà cưng chiều, nấu ăn rất giỏi, thường xuyên làm bánh mang đi chợ đen bán kiếm tiền.

Thực ra, Lưu Dao không hiểu lắm cô ta.

Chồng cô ấy là đoàn trưởng, trợ cấp hàng tháng lên đến cả trăm đồng, tại sao cô ấy phải mạo hiểm đi chợ đen để kiếm mấy đồng lẻ? Chợ đen bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt, cô ấy sẽ chết chắc.

Nếu thật sự không muốn xin tiền chồng, sao không ra ngoài tìm một công việc? Bản thân cô ấy là quân thê, rất nhiều đơn vị ưu tiên sắp xếp việc làm.

Một điều khác khiến Lưu Dao không hiểu là, Lưu Tiểu Tiểu đã kết hôn năm năm, tại sao không đến ở cùng chồng trong khu quân đội, mà lại mang con về ở trong căn nhà tồi tàn này, ngày ngày cãi nhau với mấy bà chị dâu.

Tôn trọng, nhưng thực sự không hiểu nổi.

Dù sao Lưu Dao cũng không có ý định đi chợ đen.

Cô có sẵn vật tư trong không gian, không lo thiếu thốn gì, thời kỳ mười năm đói kém cũng sắp đến, cô chỉ muốn sống âm thầm, tránh phiền phức, nếu không đến lúc đó sẽ chẳng biết chết như thế nào.

"Là thịt ba chỉ, thơm quá."


Hai chị em chưa về tới nhà đã ngửi thấy mùi thịt nồng nàn trong không khí.

Lưu Đông hít sâu một hơi, thèm thuồng.

Từ khi Lưu Tiểu Tiểu trọng sinh, bữa ăn của nhà họ trở nên vô cùng phong phú.

Hôm nay thịt gà, mai thịt vịt, mốt thịt ba chỉ, mùi thơm đủ khiến người ta chảy nước miếng, sống bên cạnh nhà họ đúng là một sự tra tấn.

"Có anh rể tốt thật là tốt."

Hiện tại, chợ đen đang bị truy quét nghiêm ngặt, ngay cả Lưu Tiểu Tiểu cũng phải nói rằng tiền mua thịt và tem phiếu đều là nhờ trợ cấp của chồng.

Lưu Đông tin sái cổ, nghĩ rằng nhà họ Lưu được ăn uống no đủ là nhờ có anh rể tốt.

"Nhị tỷ, khi nào chị cũng tìm cho em một anh rể đi."

Lưu Đông cười toe toét, đầy kỳ vọng.

Lưu Dao: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương