Một nhóm người vội vàng kéo Tô Đại Hoa bị ngã trên ruộng lúa lên.

Lúc này, người phụ nữ với khuôn mặt xanh xao vàng vọt đang ngất xỉu, mí mắt buông lỏng che đi đôi mắt đục ngầu, dù mọi người có la hét thế nào, mí mắt của Tô Đại Hoa nặng giống như chứa đầy chì, không hề cử động.

"Chúng ta phải xử lý làm sao đây? Người.. người cứ ngất đi như vậy!" Trương Tiểu Thu, một người phụ nữ trong nhóm sản xuất được giao công việc tương tự như Tô Đại Hoa, nói.

Những người khác cũng nhìn Tô Đại Hoa nằm trên mặt đất với vẻ mặt không biết phải làm sao.

"Nếu không thì.. đưa bà ấy đến trạm y tế đi? Nếu cứ chậm trễ sẽ chết người thật đấy!"

Không biết ai đã nói một câu về việc đưa bà ấy đến trung tâm y tế trên trấn, những thành viên của tổ sản xuất ban đầu rất tích cực đều rút lui.


Đội sản xuất không ở gần trấn, cách đó mấy dặm, đi lại khó khăn, muốn ra ngoài phải xin phép tổ trưởng, ít nhất phải nửa ngày mới về.

Bây giờ là thời điểm tốt để kiếm điểm công việc, nếu chậm trễ nửa ngày hoặc một ngày, chờ đến khi thu hoạch vụ hè xong, nộp lương thực xong phầm còn lại sẽ được phân ra, lương thực trong tay sẽ ít hơn vì không đủ công điểm.

Chuyện ăn uống đây là chuyện lớn, chẳng phải là do mọi người đã thắt lưng buộc bụng, chịu đựng bấy lâu nay chỉ để chia nhau lương thực lần này sao?

Nhất thời, không ai muốn trở thành người đưa Tô Đại Hoa đến trạm y tế.

"Ai, đưa bà ấy đến nhà kho đi. Cô bé nhà họ Lý không phải đang xem nông cụ ở đó sao? Ở đó ánh mặt trời không thể chiếu tới, để bà ấy nghỉ ngơi một lát, có lẽ sẽ tỉnh lại."

Một người đàn ông lớn tuổi trong nhóm sản xuất thở dài nói một câu.

Đừng trách mọi người tàn ác, bây giờ cả nhà đều dựa vào những công điểm này để giữ mạng sống, nếu không cố găng kiếm công điểm thì cả nhà sẽ chết đói.

Các thành viên của đội sản xuất luống cuống tay chân vội vàng khiêng người đến nhà kho nơi Lý Kim Phượng đang ở, một lúc sau, bên ngoài nhà kho đã có rất nhiều người tụ tập.

Trước đó Lý Kim Phượng nghe thấy có người la hét, ngất đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Đại Hoa bị khiêng qua, cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Tô Đại Hoa chính là người mà mọi người đã nói.


Ánh mắt Lý Kim Phượng rơi vào Tô Đại Hoa, cô đang mặc một bộ váy cũ được làm từ vải rách trong nhà, trên chiếc váy cũ có nhiều vết vá hơn so với vải vốn có, điều này đủ cho thấy thời gian qua cô ấy sống rất khốn khổ.

Cộng thêm khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trắng bệch không có chút máu, Lý Kim Phượng lập tức hiểu được người này đang đói.

Con người ở thời đại này đa số đều là bị suy dinh dưỡng.

Bởi vì vật tư cực kỳ khan hiếm, đồ ăn không tốt, công việc nhiều mà lại không có tiền, không cung cấp đủ chất béo, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.

Sau khi mọi người đặt Tô Đại Hoa xuống, họ nói với Lý Kim Phượng vài câu, ý muốn Lý Kim Phượng chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cáo với đội trưởng Triệu Trung Hưng.

Hiện tại, Triệu Trung Hưng đang dẫn đầu một nhóm người đi gặt lúa, có lẽ muốn tìm được ông ấy thì phải đợi công việc kết thúc.


Chỉ là, dựa trên tình hình của Tô Đại Hoa, nếu cô đợi đến hết giờ làm việc, có lẽ bà ấy đã chết rồi.

Lý Kim Phượng cứ nhìn một mạng người cứ như vậy rời đi, cuối cùng cô vẫn không đành lòng.

Khi thành viên của đội sản xuất đưa Tô Đại Hoa đến đều rời đi, cô và Tô Đại Hoa đang ngất xỉu là hai người những người duy nhất còn lại trong nhà kho.

Lý Kim Phượng đi rót ly nước cho Tô Đại Hoa, lúc không có người để ý, cô lén đi vào không gian, lấy hai que đường uống đổ vào nước cho Tô Đại Hoa uống.

Lý Kim Phượng không biết nó có hữu dụng hay không, nhưng đường có thể bổ sung năng lượng, còn lại Tô Đại Hoa đành phải dựa vào chính mình.

Lý Kim Phượng chật vật nhấc người lên, cầm một chiếc cốc men có in hình mặt người trên đó, từng chút từng chút một rót nước đường vào miệng Tô Đại Hoa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương