Editor: HannahThiệu Diệu Tông không khỏi hô lên: "Điềm Nhi!" Nhóc con này, không biết học từ tên lưu manh nào ở quê nữa.Khổng Doanh Trưởng nhìn về phía Thiệu Diệu Tông, sắc mặt khó coi: "Đứa nhỏ nhà cậu nói kiểu gì đấy?"Điềm Nhi: "Nghĩ thế nào nói thế đó."Khổng Doanh Trưởng bật thốt lên hỏi: "Mẹ cháu không dạy cháu biết lễ phép với người lớn à?""Mẹ ông không dạy ông không thể bắt nạt người khác à?" Điềm Nhi trừng mắt nhìn hắn ta, xắn tay áo lên nói, "Em gái, lên!"Khổng Doanh Trưởng vô ý thức hỏi: "Cháu —— "Bốn đứa bé giống bốn đạo pháo nhỏ cùng lúc xông về phía hắn ta, khiến hắn ta lảo đảo lùi về sau.Khổng Doanh Trưởng giữ vững thân thể, hai tay bị véo, hai chân bị giẫm, trên tay và trên chân truyền đến một cơn đau nhức thấu tim.

Vô ý thức muốn giãy dụa, cúi đầu xuống liền nhìn thấy bốn cái đầu nhỏ, liền chần chờ, "Thiệu Doanh Trưởng —— ""Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, Bình Bình, An An, các con, các con làm gì thế?" Thiệu Diệu Tông nhanh chóng đi kéo con gái lại.Một tay kéo Điềm Nhi và Tiểu Mỹ, Bình Bình và An An liền bắt lấy tay Khổng Doanh Trưởng cắn xuống.

Kéo Bình Bình và An An ra, Điềm Nhi và Tiểu Mỹ quay thân lại liền nhào tới.Thiệu Diệu Tông loay hoay ba chân bốn cẳng, Khổng Doanh Trưởng cũng mơ hồ.Hắn ta đến hỏi tội, không phải tới để nhận trừng phạt.Bốn đưa bé cả tuổi mụ là bốn tuổi, chưa đầy ba tuổi lại dám cùng nhau đánh hắn.Có mẹ là chỗ dựa, có cái gì không dám!Thiệu Diệu Tông gặp hắn ta còn đang thất thần, muốn đạp hắn ta, "Đi!"Khổng Doanh Trưởng xoay người liền chạy, đi đến bên ngoài lại nghĩ tới mục đích hắn đến, dừng lại.Bình Bình và An An còn muốn đuổi theo, Đỗ Xuân Phân giữ chặt hai bé, hỏi Khổng Doanh Trưởng, "Có thể nói chuyện bình thường không?"Khổng Doanh Trưởng đối mặt với anwm mẹ con sắc mặt khó coi, trong đó có một đứa bé còn giương nanh múa vuốt hù dọa hắn ta, đúng, chính là đứa bé tên Điềm Nhi.


Khổng Doanh Trưởng đối mặt với hỏa lực địch cũng không nháy mắt không khỏi bó tay, đây là đứa trẻ đánh đá ở đâu ra.Khổng Doanh Trưởng nhìn về phía Thiệu Diệu Tông: "Tôi không có đắc tội qua cậu đúng không?""Tôi đắc tội anh à?" Thiệu Diệu Tông vô ý thức hỏi.Khổng Doanh Trưởng nghẹn lại."Khục!" Đỗ Xuân Phân nín cười.Khổng Doanh Trưởng vô ý thức nhìn cô.Đỗ Xuân Phân che nụ cười đi, trầm khuôn mặt lại.Phía sau lưng Khổng Doanh Trưởng mát lạnh, cuống quít quay trở lại chuyện chính, "Vợ cậu, cô ta, cô ta kiến Nguyệt Nga đi vào trong ổ lợn rừng, nếu không phải vệ binh kịp thời phát hiện, còn không phải mệnh ném xuống hoàng tuyền."Đỗ Xuân Phân có một chút ngoài ý muốn.Cô cho rằng cô đã nói như thế, Trần Nguyệt Nga sẽ không đi vào bên trong.Lời hay không thể khuyên thì đáng chết.Đỗ Xuân Phân cười lạnh, "Chỉ vì chuyện này?"Khổng Doanh Trưởng: "Cô ——" Điềm Nhi xắn tay áo, hắn ta vô ý thức đem lời thô tục nuốt trở về, "Chuyện này còn nhỏ?"Đỗ Xuân Phân hỏi lại: "Tôi cầm đao dí vào trên cổ chị ta, buộc chị ta đi vào ổ lợn rừng?""Nếu cô không nói trên núi có gà rừng, cô ấy đã đến bên này hơn một tháng, chân núi cũng chưa đi qua, như vậy mà hôm nay sẽ lên núi?"Đỗ Xuân Phân lập tức lười cùng hắn ta nói nhảm.Cô vốn cho rằng Thiệu Diệu Tông tham gia quân ngũ là đồ ngốc, không nghĩ tới còn có người so với anh càng ngu.Quả nhiên hai vợ chồng nhà này hợp nhau.Đỗ Xuân Phân rất ghét bỏ lmà iếc nhìn Khổng Doanh Trưởng một chút rồi đi ra bên ngoài.Khổng Doanh Trưởng không khỏi lui lại, "Cô, cô muốn làm gì? Đừng cho là tôi không đánh phụ nữ."Xuân Phân —— ""Không có chuyện của anh!" Đỗ Xuân Phân ngăn cản anh ba phải.

Dò xét nhìn Khổng Doanh Trưởng, "Lấy tình tình của nha, đánh pjhuj nữ thì tôi cũng không ngoài ý muốn." Đi vào phòng bếp, xách gà rừng quăng tới trước mặt hắn ta, "Đây là cái gì?""Gà rừng?" Khổng Doanh Trưởng kinh ngạc, lại còn là hai con.Đỗ Xuân Phân: "Quê quán tôi cũng có núi, những năm 60 nghèo không có gì ăn ăn, không ít lần lên núi tìm đồ.

Kỹ thuật săn gà rừng của tôi luyện ra khi đó.

Tôi thấy núi cao rừng rậm bên này, suy nghĩ có khả năng có gà rừng, liền lên núi nhìn thử.


Kết quả vừa tới chân núi đã săn được hai con.

Chị dâu Nguyệt Nga trông thấy tôi mang theo gà rừng trở về thì nhất định muốn đi.

Tôi nói với chị ta, không thể đi, cũng không thể đi về hướng đông, chỉ nhìn thử một chút, sau này đểanh tới săn.

Chị ta đã đáp ứng.


Lúc ấy hàng xóm phía đông nhà các anh cũng nghe thấy.

Khổng Doanh Trưởng, không phải là anh không truy xét rõ, nghe lời nói từ một phía, cứ như vậy mang binh tới đây?"Khổng Doanh Trưởng cứng họng: "Cô, cô chớ nói nhảm!""Cũng có mấy người cùng đi, trước khi đến đã tới hỏi thăm chưa?" Đỗ Xuân Phân cười híp mắt hỏi, "Tìm hàng xóm xác minh không? Chị ta nói cái gì là cái đấy, tôi nói thì là vu oan cho chị ta, ý anh là thế?"Khổng Doanh Trưởng nghẹn lại không nói ra lời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương