Thiệu Diệu Tông bối rối vì cuộc hôn nhân được định ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng mà Đỗ Xuân Phân nói đúng.

Quyết định kết hôn vẫn thuộc về anh.

Đỗ Xuân Phân đã dám làm mẹ kế, vậy anh cũng dám đem mẹ con bọn họ đuổi đi.

Quân đội là địa bàn của anh, không có anh thì Xuân Phân cũng chẳng thể mang con đi đâu cả, anh có gì mà phải lo lắng chứ.


Nghĩ thông suốt, Thiệu Diệu Tông về nhà nói với bố mẹ và người nhà miễn cưỡng lừa dối họ theo cách thức của Xuân Phân.Chị Trương ngày này giới thiệu đối tượng cho Xuân Phân, lãnh đạo khách sạn cũng cho rằng phụ nữ dù ra ngoài làm việc những cũng nên lập gia đình, con cái không thể một ngày không cha.

Khi Đỗ Xuân Phân nói với lãnh đạo muốn kết hôn, lãnh đạo cũng không ngạc nhiên mấy.Đỗ Xuân Phân nói rằng hôn phu của cô không phải người cùng quê, lãnh đạo rất tiếc.

Nghĩ tới bản báo cáo mà Đỗ Xuân Phân nộp lên, đồ đệ của cô tuy tay nghề không giỏi như cô nhưng cũng có thể tự mình đảm đương công việc.

Lãnh đạo rất vui vẻ đưa cho Đỗ Xuân Phân bản báo cáo, cũng tranh thủ chút quan hệ.

Đỗ Xuân Phân cất vào trong túi, cài nút lại,, đi đến cửa đồn công an, trưởng thôn đã tới rồi.Hai người cũng chẳng hàn huyên gì, kiểm tra lại lần nữa tài liệu, nếu không quên sót cái gì thì quay về thôn.

Trưởng thôn ngẫm tói chuyện lúc trước nghe được, "Thím hai của cô nói cô đến chỗ làm xin nghỉ phép, bây giờ về cô định nói sao?""Tôi có cách rồi." Đỗ Xuân Phân không khiêm tốn chút nào mà nói "Tôi chẳng hơi sức đâu mà so đo với họ, nếu tôi muốn so đo với họ thì tôi sẽ khiến họ bị bán đi còn giúp tôi đếm tiền."Trưởng thôn không rõ việc ly hôn của Đỗ Xuân Phân, ngay cả vợ chồng Lý Khánh Đức cũng không tin rằng cô đã đồng ý ngay từ lần đầu tiên tên khốn kia đòi ly hôn.

Mọi người đều nghĩ rằng cô bị nhà kia đá ra.

Đỗ Xuân Phân cũng lười giải thích, cuộc sống cũng không phải triển lãm để cho người người nhìn vào.

Đề phòng bất trắc, đến cổng thôn thì Đỗ Xuân Phân đạp xe đi trước, giữ khoảng cách với trưởng thôn.

Về đến nhà không nói hai lời đã thu thập quần áo.Thím hai Đỗ sốt sắng hỏi: "Sao rồi?""Trong khách sạn tiếp đón vị khách đặc biệt, là con gái của lãnh đạo thành phố, ngày mai tổ chức bữa lại mặt tại khách sạn, họ không cho nghỉ phép.


Cháu phải ở khách sạn hai ngày.

Bận việc xong sẽ quay về đưa Đại Nha và Nhị Nha đi mua quần áo mới, cuối tuần mới gặp." Đỗ Xuân Phân biểu hiện vội vàng như có lửa đốt sau lưng, thím hai của cô liền tin là thật.Thím hai oán giận: "Sao họ lại không nói trước một câu cơ chứ?""Chờ lãnh đạo sẽ báo trước cho chúng ta sao? Sao có thể chứ." Đỗ Xuân Phân nói: " Hơn nữa, cháu cũng nói trước với lãnh đạo rồi.

Nhưng không nói trước xin nghỉ hôm nay để mai đi xem mắt."Thím hai của cô ngẫm một lúc, thấy cũng đúng "Cháu qua dỗ hai đứa nhóc đi, hai đứa nhóc không biết sao nữa, hay nghĩ cháu đi rồi không về nữa, khóc cả tiếng rồi."Đỗ Xuân Phân vẫn tiếp tục diễn trò, một vẻ chỗ làm gấp đến cháy đến nơi, không có thời gian dỗ con.

Đưa cho thím hai của cô hai đồng rồi nói: "Thím mua keo cho hai đứa ăn nhé."Một ít kẹo mạch nha cũng chỉ 1 xu.

Hai đứa bé mỗi ngày một quả trứng gà, một phần kẹo mạch nha, bà có thể nhét túi 1 đồng 5.Thím hai hớn hở ra mặt, giả bộ khách khí: "Thím có tiền mà.""Tiền đó là của thím, thím giúp cháu trông con, sao có thể tiêu tiền của thím chứ." Đỗ Xuân Phân vừa thay quần áo vừa oán thầm: "Cháu phiền nhất là nấu cơm cho lãnh đạo.

Lúc ăn không ngon miệng thì trách mắng chúng cháu.


Nếu ăn ngon miệng thì lại đòi gặp chúng cháu.

Làm như đầu bếp chúng cháu giống như kỹ nữ ấy,"Thím hai đánh cái tét vào lưng cô: "Ai lại tự nói mình như thế.

Đúng rồi, giày, đi giày vào.

Thím nghe nói phía sau phòng bếp của các cháu khắp nơi toàn là nước, mặc một lúc là bẩn thỉu.

Nhưng cũng không thể ăn mặc như ăn xin mà gặp lãnh đạo chứ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương