[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
-
Chương 3: Mở Đầu (3)
Tô Duệ nhìn chằm chằm con suối và rừng núi phía sau đứa bé, không tự chủ đi về phía trước hai bước, duỗi tay đụng đến núi non phủ đầy mày xanh lá cùng với làn nước trong veo.
Năm 2035 trên trời có thiên thạch rơi xuống khiến mọi người lâm vào trạng thái ngất xỉu, khi tỉnh lại thì có người biến thành xác sống, có người tỉnh giấc đã có dị năng, và nhiều hơn nữa là những người bình thường cần sự bảo vệ của người có dị năng.
Chịu sự ảnh hưởng của bức xạ, đất đai cằn cỗi, hoang hóa, sông suối cũng bị ô nhiễm.
Bàn tay xuyên qua hình ảnh, Tô Duệ mất mát siết chặt đầu ngón tay.
Tô Mai dường như nhìn ra điều gì, vội vàng xua tay bày những món ăn mang hương vị Thiểm Bắc mình đã ăn từ nhỏ đến lớn thành hàng ở trước mặt Tô Duệ.
Khoai tây bào chua cay, khoai tây xào, nui xào thịt dê, mì thịt dê, cơm đỗ đen, lòng lừa hầm, bánh viên hấp, bánh bao hạt kê, cá chép hoàng hà ……
“Đây chỉ mới là món ăn Thiểm Bắc của chúng tôi, cô nghĩ đi, nước Trung Hoa của chúng ta lớn như thế, đồ ăn ngon ở các tỉnh đếm mãi không hết, nếu như cô đi ……” Đây cũng là do cô ấy rời khỏi quê Thiểm Bắc đến quân khu phía nam mới biết, phong tục, đồ ăn và bốn mùa luân chuyển của mỗi nơi đều không giống nhau.
Tô Duệ nhìn chằm chằm hình ảnh đồ ăn, ánh mắt thẳng tắp: “Tôi đồng ý! ”
“Thành giao! ”
Sợ Tô Duệ đổi ý, Tô Mai vội vã truyền trí nhớ của bản thân đến cho cô, sau đó giơ chân đá cô đi ra.
“Ui da! ”Tô Duệ xoa mông tỉnh lại ở trong tiếng khóc của đứa bé, mờ mịt nhìn bốn năm người lính mang quân phục năm 58 và đội nón giải phóng nhân dân đang vây quanh đằng trước.
Cô thật sự hình như …… đã quên hỏi thời đại!
“Ôi chà, tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì tốt! ”Chu Trường Cung hân hoan vỗ vỗ lồng ngực, vừa rồi thật sự doạ chết anh ra, nữ đồng chí có một lát đã dừng nhịp tim và mạch đập.
Chính Ủy Tống sợ đứa nhỏ khóc rồi lại xướng kịch khiến mẹ mình ngất đi, vội vàng đi cùng một cảnh vệ ôm một người một đứa đi về phía văn phòng.
Triệu Khác mím mím môi vươn tay về phía Chu Trường Cung.
Chu Trường Cung theo tầm mắt của anh nhìn về phía tay mình đang nắm chặt lấy tiền phiếu và huân chương, thì giật mình nhanh chóng thả lên tay anh.
“Hãy kìm nén đau thương!” Triệu Khác ngồi xổm xuống, đưa tiền phiếu và huân chương cho Tô Duệ.
Tô Duệ liếc mắt một cái rồi không nhận, ngẩng đầu, giọt mưa rơi xuống từ không trung nhỏ lên mặt, lành lạnh, mím môi một cái đều có vị thanh ngọt của giọt mưa.
Còn có không khí trong lành cùng những ngọn núi cao xanh thẫm sau nhà, đều khiến cho Tô Duệ vui vẻ quên mình.
“Đây là huân chương từ nhiệm vụ lần này của Lâm Kiến Nghiệp, giữ lại cho mấy đứa trẻ, để cho bọn nhỏ biết, cha của tụi nhỏ từ trước đến nay không hề rời khỏi, mà biến thành tấm huân chương này canh giữ cho tụi nhỏ trưởng thành.” Triệu Khác phớt lờ nụ cười không thích hợp trên mặt người phụ nữ, dừng một chút, lại nói: “Chồng tiền phiếu này là tôi và mấy người chiến sĩ đã góp lại, cô cầm đi mua chút lương thực, mua chút thịt để bổi bổ cho bản thân và mấy đứa trẻ thật tốt.”
Có thể mua lương thực, mua thịt, đôi mắt Tô Mai phát sáng, theo bản năng liếm liếm môi, hai bàn tay dính đầy bùn đất lau lau lên quần áo đã sũng nước, duỗi tay …… suy nghĩ một chút, cầm một nửa, dò xét Triệu Khác, lại cầm một chồng nho nhỏ.
Triệu Khác vươn tay che lên môi, ho nhẹ một tiếng: “Đều là cho cô và hai đứa trẻ.”
Nếu cầm hết thì có lộ vẻ cô rất tham không, đã quá lâu rồi cô không sống một cuộc sống như thế này, cô đã quên cách giao lưu tiếp xúc hay thân thiện ở chung với người khác như thế nào.
“Cầm đi.” Triệu Khác nhét số còn lại cho cô, đầu ngón tay chạm đến bàn tay lạnh băng rét buốt của cô, phút chốc đột nhiên khiếp sợ, đứng lên nói với cảnh vệ: “Mau chóng đưa người về chỗ ở, giúp đỡ đun chút nước để ngâm, rồi tìm sĩ quan hậu cần hỏi xin chút trà gừng cùng với thảo dược chống cảm sốt, nấu cho cô ấy và hai đứa bé uống.”
Năm 2035 trên trời có thiên thạch rơi xuống khiến mọi người lâm vào trạng thái ngất xỉu, khi tỉnh lại thì có người biến thành xác sống, có người tỉnh giấc đã có dị năng, và nhiều hơn nữa là những người bình thường cần sự bảo vệ của người có dị năng.
Chịu sự ảnh hưởng của bức xạ, đất đai cằn cỗi, hoang hóa, sông suối cũng bị ô nhiễm.
Bàn tay xuyên qua hình ảnh, Tô Duệ mất mát siết chặt đầu ngón tay.
Tô Mai dường như nhìn ra điều gì, vội vàng xua tay bày những món ăn mang hương vị Thiểm Bắc mình đã ăn từ nhỏ đến lớn thành hàng ở trước mặt Tô Duệ.
Khoai tây bào chua cay, khoai tây xào, nui xào thịt dê, mì thịt dê, cơm đỗ đen, lòng lừa hầm, bánh viên hấp, bánh bao hạt kê, cá chép hoàng hà ……
“Đây chỉ mới là món ăn Thiểm Bắc của chúng tôi, cô nghĩ đi, nước Trung Hoa của chúng ta lớn như thế, đồ ăn ngon ở các tỉnh đếm mãi không hết, nếu như cô đi ……” Đây cũng là do cô ấy rời khỏi quê Thiểm Bắc đến quân khu phía nam mới biết, phong tục, đồ ăn và bốn mùa luân chuyển của mỗi nơi đều không giống nhau.
Tô Duệ nhìn chằm chằm hình ảnh đồ ăn, ánh mắt thẳng tắp: “Tôi đồng ý! ”
“Thành giao! ”
Sợ Tô Duệ đổi ý, Tô Mai vội vã truyền trí nhớ của bản thân đến cho cô, sau đó giơ chân đá cô đi ra.
“Ui da! ”Tô Duệ xoa mông tỉnh lại ở trong tiếng khóc của đứa bé, mờ mịt nhìn bốn năm người lính mang quân phục năm 58 và đội nón giải phóng nhân dân đang vây quanh đằng trước.
Cô thật sự hình như …… đã quên hỏi thời đại!
“Ôi chà, tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì tốt! ”Chu Trường Cung hân hoan vỗ vỗ lồng ngực, vừa rồi thật sự doạ chết anh ra, nữ đồng chí có một lát đã dừng nhịp tim và mạch đập.
Chính Ủy Tống sợ đứa nhỏ khóc rồi lại xướng kịch khiến mẹ mình ngất đi, vội vàng đi cùng một cảnh vệ ôm một người một đứa đi về phía văn phòng.
Triệu Khác mím mím môi vươn tay về phía Chu Trường Cung.
Chu Trường Cung theo tầm mắt của anh nhìn về phía tay mình đang nắm chặt lấy tiền phiếu và huân chương, thì giật mình nhanh chóng thả lên tay anh.
“Hãy kìm nén đau thương!” Triệu Khác ngồi xổm xuống, đưa tiền phiếu và huân chương cho Tô Duệ.
Tô Duệ liếc mắt một cái rồi không nhận, ngẩng đầu, giọt mưa rơi xuống từ không trung nhỏ lên mặt, lành lạnh, mím môi một cái đều có vị thanh ngọt của giọt mưa.
Còn có không khí trong lành cùng những ngọn núi cao xanh thẫm sau nhà, đều khiến cho Tô Duệ vui vẻ quên mình.
“Đây là huân chương từ nhiệm vụ lần này của Lâm Kiến Nghiệp, giữ lại cho mấy đứa trẻ, để cho bọn nhỏ biết, cha của tụi nhỏ từ trước đến nay không hề rời khỏi, mà biến thành tấm huân chương này canh giữ cho tụi nhỏ trưởng thành.” Triệu Khác phớt lờ nụ cười không thích hợp trên mặt người phụ nữ, dừng một chút, lại nói: “Chồng tiền phiếu này là tôi và mấy người chiến sĩ đã góp lại, cô cầm đi mua chút lương thực, mua chút thịt để bổi bổ cho bản thân và mấy đứa trẻ thật tốt.”
Có thể mua lương thực, mua thịt, đôi mắt Tô Mai phát sáng, theo bản năng liếm liếm môi, hai bàn tay dính đầy bùn đất lau lau lên quần áo đã sũng nước, duỗi tay …… suy nghĩ một chút, cầm một nửa, dò xét Triệu Khác, lại cầm một chồng nho nhỏ.
Triệu Khác vươn tay che lên môi, ho nhẹ một tiếng: “Đều là cho cô và hai đứa trẻ.”
Nếu cầm hết thì có lộ vẻ cô rất tham không, đã quá lâu rồi cô không sống một cuộc sống như thế này, cô đã quên cách giao lưu tiếp xúc hay thân thiện ở chung với người khác như thế nào.
“Cầm đi.” Triệu Khác nhét số còn lại cho cô, đầu ngón tay chạm đến bàn tay lạnh băng rét buốt của cô, phút chốc đột nhiên khiếp sợ, đứng lên nói với cảnh vệ: “Mau chóng đưa người về chỗ ở, giúp đỡ đun chút nước để ngâm, rồi tìm sĩ quan hậu cần hỏi xin chút trà gừng cùng với thảo dược chống cảm sốt, nấu cho cô ấy và hai đứa bé uống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook