Cô vẫn luôn cho rằng nó là giả, à không đúng, đây là thế giới trong tiểu thuyết, có một số thứ không thực tế cũng là bình thường.

Khương Lê Lê cọ cọ hai chân vào nhau, hít sâu một hơi rồi bắt đầu quan sát bố cục của căn phòng, muốn dùng cách này để chuyển dời sự chú ý.

Bên trái cửa ra vào là bếp lò và tủ bát đĩa, bên phải kê một chiếc bàn bát tiên và mấy chiếc ghế đẩu, phía trong là một chiếc giường đất, chăn trên giường được gấp thành hình đậu hũ!
Chờ đã, căn phòng này phải bỏ trống chứ, sao lại có chăn nệm ở đây?
Khương Lê Lê vỗ vỗ đầu, chết tiệt, cô đi nhầm phòng rồi.

Đang định rời đi, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông dáng người cao ngất, lông mày sắc bén bước vào.

Người đàn ông vừa đẩy cửa đã nhận ra trong nhà có người, lập tức đóng cửa lại, sải bước tiến lên, nhanh chóng khống chế Khương Lê Lê.


"Ê ê ê, đau đau đau, tôi không phải người xấu, anh nhẹ một chút.

" Khương Lê Lê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tay đã bị người ta vặn ngược ra sau, vội vàng kêu lên.

"Khương Lê Lê? Tại sao cô lại ở trong nhà tôi?" Người đàn ông nhìn rõ khuôn mặt cô nên nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không buông cô ra.

Khương Lê Lê quay đầu nhìn người tới, kinh hô: "Lâm Quân Trạch?"
Lâm Quân Trạch, mười tám tuổi tốt nghiệp trung học đi bộ đội, lập được mấy bằng khen hạng ba, hai bằng khen hạng hai, vì bị thương nên xuất ngũ trở về, hiện tại là phó trưởng công an phường của họ, cũng là cán bộ duy nhất trong khu nhà của họ.

Anh cũng là anh họ mà nữ chính tự hào, thường xuyên nhắc bên miệng cho nên nguyên chủ rất có ấn tượng với anh.

"Tại sao lại ở trong nhà tôi?" Lâm Quân Trạch hỏi lại lần nữa.


Bị anh hỏi như vậy, Khương Lê Lê mới cảm thấy hình như cơ thể càng ngày càng nóng, hốc mắt hơi ửng đỏ, nói bằng giọng nghẹn ngào: "Đau, anh buông tôi ra trước đã.

"
Cùng khu nhà với nhau, lại là một cô gái yếu đuối, Lâm Quân Trạch không tiếp tục giữ cô nữa, chỉ là vừa mới buông tay ra đã thấy Khương Lê Lê mềm nhũn người, sắp ngã xuống đất nên lập tức kéo cô lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ sương, anh không nhịn được nhíu mày hỏi: "Bị bệnh hay là trúng thuốc?"
Khương Lê Lê hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo: "Trúng thuốc, làm ơn giúp tôi sang căn phòng bên cạnh đi.

"
Trong lòng Lâm Quân Trạch có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô gái nhỏ, quả thực không thể tiếp tục ở lại nhà anh nữa, bèn gật đầu, đỡ cô chuẩn bị sang căn phòng bên cạnh.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Anh Quân Tắc, mẹ em thấy anh về nên bảo em mang bát chè đậu xanh cho anh này.

"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương