Đến khi trở về các cậu nhóc khác cũng đã đi rồi, chỉ còn một cậu nhóc ngồi ở trên bờ ruộng, một dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Lúc Nguyễn Dao đi qua nghe thấy cậu thở dài, không khỏi hiếu kỳ nói: "Em trai, em có phiền não gì sao?"

Cậu nhóc ngẩng đầu: "Em nhận ra chị, chị là thanh niên tri thức mới tới, phiền não của em chính là em không lương thiện."

Nguyễn Dao: ?

Cậu nhóc dùng giọng sữa tiếp tục nói: "Khi em còn bé cũng rất lương thiện, hiện tại em trưởng thành rồi, sẽ không còn lương thiện như vậy."

Nguyễn Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Vậy em nói em không lương thiện chỗ nào?"

Cậu nhóc gãi gãi nhân trung: "Ngày hôm qua cha em lại giận dữ với mẹ, em còn tè vào nước uống của cha."

"Hahaha… Trẻ nhỏ dễ dạy, cậu nhóc em tên là gì?"

"Tiểu Mã Đường."

Thật là một cái tên kỳ lạ.

"Tiểu Mã Đường, sau này em nhìn thấy chị, có thể đến đòi chị hai cái kẹo sữa thỏ trắng, chị cảm thấy điều em làm vô cùng lớn lao."

Hai mắt Tiểu Mã Đường sáng lấp lánh, khóe miệng lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ: "Chị thấy sự cho em hai cái kẹo sữa thỏ trắng sao?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Đương nhiên, nhưng mà bây giờ chị phải đi làm việc."

Quay trở lại trong ruộng, lại thấy được Triệu Hương Lan chống lưng đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có một người phụ nữ gầy yếu.

Nguyễn Dao còn tưởng rằng bà ta lại muốn tới gây sự.

Ai ngờ Triệu Hương Lan nhìn cô, so với nhìn cha ruột còn hào hứng hơn: "Cháu gái cả, cuối cùng con về rồi."



Nguyễn Dao nhìn bà ta một cái: "Bác tới đây làm gì?"

Triệu Hương Lan cười nói: "Ta nghe lão Nhị nói mấy thanh niên tri thức các con nhổ cỏ ở đây, ôi các con đều là từ thủ đô tới, làm sao có khả năng sống khổ sở như này, cho nên ta dẫn con dâu cả tới đây giúp con."

Hóa ra người phụ nữ gầy gò trước mặt là con dâu cả của Nguyễn gia, Lâm Thu Cúc.

Lâm Thu Cúc thấy Nguyễn Dao đang nhìn mình, thì hướng về cô nở một nụ cười xấu hổ.

Nguyễn Dao còn không kịp phản ứng, Triệu Hương Lan đã lên tiếng mắng: "Cô là một con gà mái không đẻ được trứng, đã không sinh được con thì thôi, bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không biết sao?"

Mặt mày Lâm Thu Cúc đỏ bừng lên, cực kỳ lúng túng nói: "Xin chào em họ, bây giờ chị lập tức giúp em nhổ cỏ."

Nói xong cô nhanh chóng ngồi xổm xuống ra sức nhổ cỏ.

Triệu Hương Lan mắt trợn trắng: "Đồ vô dụng, cũng không biết Nguyễn gia chúng ta đã làm chuyện gì, mà lại có thể rước về một đứa con dâu như cô, lấy con gà mái còn hơn, dù sao còn có thể đẻ trứng."

Nguyễn Dao cười như không cười nói: "Vậy thì tại sao bác không gả một con gà mái cho con trai mình đi?"

“...”

Triệu Hương Lan bị nghẹn đến chết.

Nhưng vẫn còn phải lấy lòng Nguyễn Dao: "Cháu gái cả, con vẫn còn đang tức giận chuyện ngày hôm đó sao? Ta trở về thì đã hối hận, hối hận muốn chết...."

Nguyễn Dao ngắt lời bà ta: "Vậy bác đi chết đi."

"...”

Triệu Hương Lan tức giận không thở được, thiếu chút nữa thực sự qua đời.

Lâm Thu Cúc: "!!!"

Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Nguyễn Dao, bàn tay nhổ cỏ giật mình để ở giữa không trung.



Cô không ngờ tới Nguyễn Dao lại có thể dám nói như vậy với mẹ chồng cô, cô cũng không ngờ tới mẹ chồng cô lại có thể không tức giận.

Nếu như cô dám đáp lại một câu, mẹ chồng cô và chồng có thể kết hợp lại đánh chết cô.

Nguyễn Dao cũng không sợ đắc tội với Triệu Hương Lan.

Chắc chắn Vương Phân đã hứa hẹn lợi ích gì đó với bọn họ, trước khi đạt được mục đích bọn họ sẽ không trở mặt với cô.

Triệu Hương Lan hít một hơi thật sâu, quả nhiên lại nặn ra nụ cười: "Cháu gái cả, con cũng biết nói đùa thật đấy, nhưng miệng con gái cũng không nên cay nghiệt như vậy, nếu không về sau cũng không tìm được chồng đâu."

Nguyễn Dao: "Bộ dạng bác xấu xí như vậy còn có người đàn ông muốn rước, còn vẻ ngoài tôi lại giống với tiên nữ, tôi còn sợ không tìm được chồng sao?"

Triệu Hương Lan: "...”

Những người khác: "...”

Chẳng qua là lao động miễn phí đã mò đến tận nơi, nếu không dùng thì phí.

Nguyễn Dao biết ơn nói: "Bác muốn tới đây giúp chúng tôi nhổ cỏ đúng không, vậy bác và Nguyễn Hưng Phú cùng làm đi, cho con dâu bác về đi."

Triệu Hương Lan: Ta không biết có nên chửi thề hay không.

**

Vừa đến giờ tan tầm, Nguyễn Dao dẫn những người khác trở về, còn để thừa lại cỏ dại cho hai mẹ con Triệu Hương Lan và Nguyễn Hưng Phú nhổ.

Đi được một nửa, chợt nghe thấy phía trước có một trận tranh cãi ầm ĩ.

Tiến lên vừa nhìn thấy mới biết được, Mã Xuân Hoa lại bị chồng đánh đập.

Chu Tú Hồng chỉ vào hắn mắng mỏ: "Vương Hữu Quý, bây giờ là xã hội mới, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, anh không thể đánh vợ của mình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương