Thập Niên 60 Cô Dâu Nhỏ Trong Đại Tạp Viện
-
2: Xuyên Thư 2
Editor: Dao Dao______________Sau khi phân loại ký ức của nguyên chủ xong, Lâm Hiểu Tuệ khẽ thở dài, cô gái này nói sao nhỉ? Quá là đáng thương, vận khí không tốt, quả thực làm nền để nổi bật Lâm Tú Chi mà, í cơ mà Lâm Tú Chi này, tên này sao quen thuộc thế nhợ?Lâm Tú Chi, vị hôn phu là Lý Hướng Đông, đến từ Bắc Thành là chiếu phim viên ...Lâm Hiểu Tuệ tinh thần chấn động, cô nói mà, sao mà thấy quái quái, tối qua cô xem một quyển niên đại văn, nữ chủ không phải gọi là Lâm Tú Chi sao? Chồng của nữ chủ tên Lý Hướng Đông, nhà mẹ đẻ chính là ở Lâm gia thôn.Cho nên cô đây là xuyên tiến vào cuốn tiểu thuyết tối qua cô xem?Lâm Hiểu Tuệ vội vàng nhớ lại cốt truyện, nguyên tác nguyên chủ không phải vai phụ, càng không phải bia đỡ đạn, chỉ có khi nữ chủ về nhà mẹ đẻ thì mẹ của nữ chủ bát quái nhắc đến thì xuất hiện, một đoạn ngắn vụn vặt, nếu không phải vì cùng tên với cô thì cô một chút ký ức không có.Sau một hồi lâu, Lâm Hiểu Tuệ sắp xếp tất cả các thông tin mà cô có thể nhớ lại:1.
Lâm Hiểu Tuệ bị gả đến một thôn miền núi2.
Cô ấy bị chồng đánh đập và bị sẩy thai3.
Cô ấy sinh tận chín người con, và bởi vì không điều trị tốt thân thể, còn luôn làm việc nặng, không bao lâu thì chết, lúc chết còn rất trẻ.4.
Người ta nói rằng Lâm Hiểu Tuệ không phải lấy một chồng mà là ba cái, chín đứa con không phải cùng một cha.Ôi trời ơi, nhớ lại cốt truyện, Lâm Hiểu Tuệ cảm thấy da đầu tê rần, bạo lực gia đình, cổ máy tình dục sinh sản còn có cộng thê ...Những điều này không hẳn là sự thật, nhưng sẩy thai là sự thật, sinh chín đứa con cũng là thật, tuổi trẻ liền chết cũng là sự thật, ôi quá đáng sợ, Lâm Hiểu Tuệ chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng.Lâm Hiểu Tuệ không ngừng suy nghĩ về việc làm thế nào để trở về thế giới của chính mình, và cuối cùng phát hiện sự thật phũ phàng, câu trả lời đó chính là không thể nào, trừ khi cô có gan tự sát, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi, chết tử tế không bằng tồn tại, chỉ cần chịu đựng mười mấy năm, tương lai cô có thể dựa vào khả năng biết trước tương lai, sẽ có cuộc sống đáng mơ ước.Dẹp suy nghĩ sâu xa đi, vẫn là tính cho trước mắt đã.Đầu tiên, không thể như nguyên chủ điên cuồng tùy tiện tìm một người mà gả đến, cơ mà thời buổi này, đặc biệt là ở nông thôn, nhất nhất là lệnh của cha mẹ và lời của bà mai.Ba mẹ nguyên chủ rõ ràng muốn đổi con gái lấy tiền hỏi, cấp con trai lớn cưới vợ, nhà nào nguyện ý ra lễ hỏi cao đều được, không phải Trương Tam cũng sẽ là Lý Tứ.
Theo nguyên tác, Lâm Hiểu Tuệ cùng chị cả cùng năm kết hôn, tức có nghĩa là Lâm Đại Tuệ kết hôn xong là lập tức đến phiên cô.Ngồi chờ chết không phải tính cách của cô, phải nghĩ ra biện pháp giải quyết cái khốn cảnh trước mắt mới được.Rời nhà bỏ trốn đi là không được, hiện tại là năm 1964, niên đại này không có giấy giới thiệu thì cô đến huyện thành cũng không đi được.Tìm kiếm sự giúp đỡ? Ông bà, chú thím, anh chị em họ chỉ biết nói cô không hiểu chuyện, anh trai cả còn chưa kết hôn, em gái phải hỗ trợ.Hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ, y tính cách ba mẹ nguyên chủ thì trước trói lại rồi đánh cho một trận, sau đó vẫn sẽ bị trói, không chết là được rồi sẽ cột lại mang sang nhà chồng.Chạy? Không chạy được.
Vậy nháo? Nháo cũng không được, thân thích bạn bè đều ở phía bên ba mẹ bên kia, trừ phi thật sự tự sát, nếu không chỉ có một đường đi duy nhất, chính là gả chồng.Nghĩ tới nghĩ lui, phương án duy nhất lúc này là chủ động, cô tự mình tìm cách tìm một cái đối tượng vừa ý.Đang lúc suy tư phải làm như thế nào thì trong viện truyền đến tiếng động, hẳn là người trong nhà đã trở lại."Hiểu Tuệ, con thấy khá hơn chưa? Mẹ đào một ít thảo dược, để Đại Tuệ nấu thuốc cho con uống, chị con bên này đã định, lễ hỏi 80 khối, cộng thêm nửa mét vải, ngày mai hai bên gặp nhau." Lý Xuân Lan, mẹ của nguyên chủ buông đồ vật xuống, xốc tấm rèm lên nhìn Lâm Hiểu Tuệ: "Ai u, ngày mai nằm như vậy không thể được, mẹ đi mượn quần áo cho con đi."“Con tốt hơn nhiều rồi mẹ, chị cả và Tuệ Tuệ đâu?” Sau khi tiếp nhận hết thảy ký ức của nguyên chủ, cũng tiếp thu luôn toàn bộ tình cảm, kêu mẹ kêu chị cũng tính là thuận miệng.“Mẹ bảo bọn họ sang nhà chủ cả mượn chút thịt." Lý Xuân Lan thở dài: “Nhà trai cùng bà mối ngày mai tới cửa, không có thịt ăn không thể được, con nằm trước đi, mẹ đi mượn quần áo cho con."Lâm Hiểu Tuệ nhất thời không nói nên lời, đến quần áo cũng phải đi mượn, thật sự quá thảm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook